Tuyết Vi nắm chặt nắm tay, khi nhìn đến ánh mắt mọi người sôi nổi nghi hoặc với mình, cô chỉ phải kiềm chế hờn dỗi ngồi xuống.
“Cầm!” Đột nhiên, Hoàng Phủ Minh xoay mặt, đem đồ ăn trong tay đưa tới trước mắt cô.
‘ bá ’ lập tức, lúc này mọi người vốn tràn đầy nghi hoặc càng thêm tràn ngập nghi vấn.
Tuyết Vi cắn cắn răng, nhanh chóng tiếp nhận đồ ăn trong tay Hoàng Phủ Minh: “Cảm ơn, Hoàng Phủ Quân Trường.”
“Còn muốn ăn cái gì, ông xã làm cho em!!!”
“này!!!” Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi tức giận liền trở nên trắng bệch, trắng bệch. Cô khẩn trương trộm ngắm mắt những người khác, tức khắc có loại cảm giác muốn chết.
Rốt cuộc Hoàng Phủ Minh muốn làm gì?!!
“Ông xã?!”
“Ông xã……” Vài giây qua đi, mọi người lập tức đã nhận ra không thích hợp anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Hay là nói Mộ Thần Hiên phản ứng mau: “Ông xã? Cái gì ông xã? Các người nghe lầm đi? Tôi làm sao nghe được chính là ‘ tôi có thể làm cho cô ’ đâu? Nói xong, Hoàng Phủ Quân Trường, ngài đối với Tuyết Vi nhà của chúng tôi thật là tốt, nên sẽ không…… Là muốn theo đuổi Tuyết Vi nhà của chúng tôi chứ?”
“A……” mọi người vốn kinh ngạc lập tức lọt vào bẫy rập của Mộ Thần Hiên, toàn bộ lực chú ý chuyển dời đến cái đề tài này. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói lạnh khuôn mặt, đơn giản cũng không nói chuyện nữa.
“Hô……” Tuyết Vi thoáng chốc như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nhìn mắt Mộ Thần Hiên, lại hung tợn trừng mắt nhìn mắt Hoàng Phủ Minh, liền lặng yên không một tiếng động rời đi nướng BBQ.
“Nha nha nha, nhìn một cái, nhìn một cái, Tuyết Vi nhà chúng ta không phải là thẹn thùng sao?” Mộ Thần Hiên cười xấu xa nổi lên trêu chọc Tuyết Vi đột nhiên rời đi.
Chọc mọi người sôi nổi cười phá lên: “Ha ha ha ha…… Bất quá cũng đừng Nói, tiểu Tuyết và Hoàng Phủ Quân Trường thật sự rất xứng đôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy……” Không khí lập tức trở nên vui vẻ lên, mọi người cũng bắt đầu huyên thuyên.
“tôi Nói, Minh…… cậu sẽ không…… Ghen tị chứ?” Thừa dịp lúc mọi người không chú ý, Mộ Thần Hiên cười xấu xa tới bên cạnh Hoàng Phủ Minh.
Anh trầm mặc như cũ, lạnh khuôn mặt, không nói lời nào.
“Nếu thích, ghen cũng thực là bình thường. Bất quá, cậu phải biết rằng, dùng ủ chín đồ vật Vĩnh viễn sẽ không ăn ngon như vậy ……”
ở trong ngôn ngữ Mộ Thần Hiên chứa thâm ý xem như nổi lên hứng thú với Hoàng Phủ Minh. “anh muốn nói cái gì?”
“cậu cẩn thận ngẫm lại, từ đầu tới đuôi cũng chưa cùng Tuyết Vi biểu đạt qua cậu thích người ta, liền không thể hiểu được lừa người ta kết hôn. Cậu nói, người ta sẽ có tâm tình gì? Thiếu nữ nào cũng vậy, đều thích một quá trình được theo đuổi. Tốt xấu gì cậu cũng đến theo đuổi người ta một chút, dỗ người ta một chút, rồi chờ người ta chậm rãi tiếp thu đoạn hôn nhân này đi? Bây giờ mỗi ngày cậu một thái độ vương giả, cậu thật đúng là coi Tuyết Vi trở thành lính của cậu sao?”
Đối với phương diện cảm tình này, Mộ Thần Hiên tuyệt đối là cao thủ trong đó, nếu không cũng sẽ không rơi vào một cái danh tiếng hoa hoa công tử, còn sẽ có người phụ nữ lần lượt nhào vào đến trong lòng ngực anh.
Ngược lại là Hoàng Phủ Minh, phương diện này kém cỏi rất nhiều. Có thể Nói, anh chưa bao giờ theo đuổi qua bất luận phụ nữ nào, lại làm sao hiểu được những tâm tư của người phụ nữ chứ? Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
Bên dòng suối nhỏ.
Tuyết Vi xụ mặt, không ngừng nhặt lên đá trên mặt đất ném vào trong dòng suối phát tiết phẫn nộ trong lòng.
“Hoàng Phủ Minh đáng chết! Tôi chém chết anh, chém chết anh!!!” Ngẫm lại thái độ anh vừa rồi, Tuyết Vi rất là khó chịu.
Mặt hồ yên tĩnh tạo nên từng làn sóng.
Dần dần, trên mặt hồ u tĩnh đột nhiên phản chiếu ra bóng dáng Hoàng Phủ Minh.
Khi Tuyết Vi liếc mắt phía sau, hoàn toàn làm bộ không có nhìn đến bộ dáng của anh, tiếp tục dùng đá ném bóng anh phản chiếu.
“được rồi, đừng phát tiết tính tình. Tới, ông xã mang theo thức ăn cho em, ăn một chút đi.” Mặt Hoàng Phủ Minh mỉm cười chuyển thân thể Tuyết Vi qua.
“Không ăn!!!” Cô hung tợn phun ra hai chữ, khó chịu liếc mắt. Ông xã! Ông xã, nhưng thật ra anh nói rất theo lý thường.
“Vậy nếu em không ăn, anh đã có thể ăn?”
Thấy không được Tuyết Vi đáp lại, Hoàng Phủ Minh mở ra hộp cơm trong tay liền một mình ăn lên.
Từng mùi hương đồ ăn bốn phía chui vào gian mũi Tuyết Vi, mắt cô liền như vậy trông mong nhìn Hoàng Phủ Minh một ngụm một ngụm ăn mỹ thực, kêu một cái thèm. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
“Nội, nội cái gì, cấp…… chừa chút cho tôi.”
“Hả?” Hoàng Phủ Minh nâng lên mi mắt, mắt nhìn hộp cơm chỉ còn một khối đồ ăn cuối cùng, phiền não liền nghẹn vào miệng. “Không còn.”
“……”
Tuyết Vi há hốc mồm.
Không thể tưởng tượng nhìn hộp cơm đã không còn, tâm muốn giết người đều có.
Cô liền buồn bực, cô gả cho người đàn ông này rốt cuộc là *** người nào? Biết rõ cô một ngày cũng chưa ăn cái gì, bây giờ cầm đồ ăn lại đây, liền ở trước mắt cô đem đồ ăn đều ăn sạch?!!
“Như vậy đi, nếu em kêu tiếng ông xã, anh liền biến đồ ăn ra cho em.” Hoàng Phủ Minh chọn môi cười, ái muội vỗ bả vai Tuyết Vi.
“Vì chút đồ ăn đã kêu ông xã? Anh cho tôi là người nào? Muốn ăn, tự mình tôi không biết đi tìm sao??” Tuyết Vi giận dỗi chạy về nơi nướng BBQ.
Mới biết được, mọi người đem tất cả đồ ăn nướng tốt cho Hoàng Phủ Minh. Bây giờ ngay cả bếp lò nướng BBQ đều bỏ, căn bản là không có khả năng có đồ ăn cho cô ăn.
‘ ục ục…… Ục ục……’ bụng Tuyết Vi đói kêu vang lộn trở lại bên dòng suối nhỏ.
Hoàng Phủ Minh nghiêng người ngồi ở bên dòng suối, thật giống như đã tính đến cô nhất định sẽ trở về, vẻ mặt trêu đùa nhìn cô.
Khó chịu liếc mắt, cô ngồi xuống cách xa nơi Hoàng Phủ Minh nửa thước.
Ước chừng một phút sau ……
“Ăn đi. Đã sớm lưu cho em một phần đồ ăn.” Hoàng Phủ Minh mặt mang mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô. Thơ_Thơ_diễn_đàn_lê_quý_đôn
“gia hỏa này!!” Tuyết Vi vừa tức vừa hận đoạt lấy đồ ăn. Cô đã không biết bao nhiêu lần rớt vào bẫy rập của Hoàng Phủ Minh như vậy. Nhưng kỳ quái chính là, mỗi một lần anh dùng một chiêu này, cô sau khi tức giận cảm thấy có chút buồn cười.
“tôi đã Nói, không cho anh lại đây, không cho anh lại đây. Anh xem, anh lại đây, tất cả mọi người đều chơi không vui.” Tuyết Vi vừa ăn đồ ăn, vừa quở trách Hoàng Phủ Minh không phải.
“đây có liên quan tới anh sao? Không phải anh đã nói cho bọn họ không cần để ý tới anh sao?”
“anh cho rằng anh nói liền dùng được sao? La Mã không phải một ngày hình thành, anh ở trong lòng bọn họ đã sớm hình thành một hình tượng Ma Vương, bọn họ không có khả năng ở trước mặt anh thu phóng tự nhiên.”
“Kia dựa theo ý tứ của em, chính là muốn anh đi sao?”
Vừa nghe lời này, Đôi mắt Tuyết Vi đều sáng, đầu nhỏ lập tức gật như trống bỏi: “ừ ừ ừ ừ……”
“như vậy, nếu em hạ sốt, anh liền đi.” Hoàng Phủ Minh vừa muốn duỗi tay đi thăm dò đầu Tuyết Vi.
Cô phản ứng nhanh nhạy lui về phía sau một chút: “tôi thật sự đã không còn phát sốt, anh nhanh lên đi thôi, đi thôi……” Trên mặt vội vàng khó có thể che dấu.
Hoàng Phủ Minh chỉ phải bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứng dậy, liền rời đi.