Ngụ ý của ông, đơn giản chính là muốn ám chỉ, Hoàng Phủ Minh bị Tuyết Vi lợi dụng!
Nhưng……
Hoàng Phủ Minh làm sao lại nhìn không ra, sau khi trở về thái độ Tuyết Vi đối với mình khi lạnh khi nóng, đột nhiên ngay lúc này kêu mình cầu hôn, nhất định là có mục đích khác hả??
“bác Tuyết, đây là chuyện giữa cháu và Tuyết Vi, tựa hồ còn không tới phiên người khác nói ra nói vào!” Dù cho trong lòng đích xác nản lòng thoái chí, nhưng theo như lời Hoàng Phủ Minh, đây là chuyện giữa anh và Tuyết Vi, còn không tới phiên người khác xen mồm!!
“Hừ!” Tuyết Vĩ Quốc hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại rời đi.
Mắt nhìn bóng dáng ông rời đi, kiêu ngạo ở trên mặt Tuyết Vi dần dần rút đi, đôi mắt lạnh lùng chậm rãi…… Chậm rãi…… Đối diện Đôi mắt Hoàng Phủ Minh.
Ai ngờ, giây tiếp theo……
Còn không đợi cô phản ứng, mắt Hoàng Phủ Minh trầm xuống, giữ chặt tay cô liền vội vàng rời đi giữa sân yến hội ……
Dưới màn đêm u ám, gió nhẹ lạnh run, trong công viên nhỏ cách yến hội không xa, Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi đứng mặt đối mặt.
Từ khi hai người tới nơi này, đã hết năm phút, mắt bọn họ cứ nhìn lẫn nhau như vậy, ai cũng chưa từng nói một lời.
Không biết qua bao lâu, đôi tay Hoàng Phủ Minh hơi hơi nắm chặt nắm tay: “em không có gì muốn nói với anh sao?!” Tiếng nói khàn khàn biểu hiện nội tâm người đàn ông này giãy giụa. Thơ_Thơ_ddlqd
Đương nhiên……
Tuyết Vi cũng biết rõ ràng ở ngay lúc này chính mình cần thiết phải cho người đàn ông này một công đạo.
Có lẽ anh cũng không để ý cô lợi dụng cảm tình của bọn họ, lợi dụng hôn nhân của bọn họ, chỉ cần cô nói một câu công đạo mà thôi.
Nhưng……
Thực đáng tiếc!!!
Lúc này, cái gì cô đều không thể Nói, cái gì…… Đều không thể nói……!!!
“anh muốn tôi nói cái gì?”
“tôi nhớ rõ ràng, hơn ba năm trước, tôi đã biết mẹ tôi chết, chạy đi tìm anh khóc lóc kể lể, muốn anh giúp tôi. Khi đó, bất quá chỉ là vì ở lòng tôi, anh là người đàn ông tôi muốn dựa vào mà thôi, không quan hệ với bất luận ích lợi gì, mà anh lại cảm thấy tôi lợi dụng anh. Nhưng mà……”
“Giờ này khắc này……!!”
Tay nhỏ, gắt gao nắm thành cái nắm tay, Tuyết Vi dương môi cười, nói: “tôi chính là đang lợi dụng anh!!!”
Không có bất luận hoa lệ gì tân trang, không có đôi câu che giấu, Tuyết Vi là như vậy, nói trắng ra đáp án hoàn toàn không có tình với anh.
Mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Minh ở dưới màn đêm chiếu rọi thoạt nhìn là bi thương như vậy.
Cứ việc đã biết được sự thật này, nhưng anh vẫn không cách nào tiếp thu Tuyết Vi trả lời gần như theo lý thường.
Xoay người……
Anh trầm mặc không nói lựa chọn đi ngược lại với cô ……
Nhìn bóng dáng anh lầm lũi rời đi, khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi dần dần nổi lên thương cảm…… Thơ_Thơ_ddlqd
Cho dù thắng Tuyết Vĩ Quốc, Cho dù được vị trí chủ tịch thương hội, mất đi Hoàng Phủ Minh thật sự đáng giá sao?
Cô khó hiểu tự hỏi chính mình, đáp án sáng tỏ từ lâu.
Nhưng……
Cô không có lựa chọn nào khác!!
Xoay người, nước mắt, rơi xuống như mưa.
Này nguyên bản hẳn là chặt chẽ tương liên bối cảnh hai người lựa chọn cuối cùng, thả mồi bắt bóng……
‘ Hoàng Phủ Minh, hôm nay lúc tôi đi bước cờ này, tôi liền hỏi qua chính mình, một khi quân cờ này rơi xuống, khả năng vĩnh viễn không cách nào đền bù, vẫn đi? Hay là không đi? ’
‘ nhưng…… Cử cờ không hối hận. Đây cũng là con đường duy nhất của tôi. ’
‘ anh cũng không biết, trong thời gian ba năm, tôi đã biết nhiều ít bí mật không nên biết đến, nhiều ít chuyện không nên biết đến. ’
‘ anh cũng hoàn toàn không biết, nếu tôi không đi một nước cờ này, kết cục vợ chồng chúng ta khả năng sẽ như ý mọi người. ’
‘ vận mệnh đã định, có lẽ ông trời sớm đã buộc chặt chúng ta ở bên nhau, tôi báo thù vậy mà cùng dã tâm của anh không mưu mà hợp, chính là dứt bỏ mọi oán hận tôi đối với anh, hôm nay một nước cờ này, tôi cũng cần thiết phải đi. Anh hiểu chưa?!! ’
Tiếng nỉ non bi thống nhất biến quanh quẩn ở trong lòng Tuyết Vi, tim cô đau như vậy, dường như có vô số khổ, cũng không thể ở ngay lúc này nhất nhất nói ra với Hoàng Phủ Minh.
Chỉ có thể dùng một mặt độc ác báo thù không tiếc lợi dụng cảm tình bọn họ, tới che dấu nội tâm cô ‘ chân thật mưu hoa ’ nhất …… Thơ_Thơ_ddlqd
“Ô……” tiếng khụt khịt đứt quãng từ trong xoang mũi Tuyết Vi phát ra, một tay cô gắt gao bưng kín môi mình, trong khoảnh khắc bước ra công viên ……
“Tuyết Vi!!!” Tiếng Hoàng Phủ Minh từ sau lưng vang lên.
Cô ngẩn người ra, không thể tưởng tượng mở to hai mắt.
“anh biết, lúc em thống khổ nhất, anh không có hoàn thành trách nhiệm một người chồng bảo hộ em, chờ đợi em, mà đối với em sinh ra nghi ngờ! Chính là……”
“em trực tiếp giả chết, em đã cho anh cơ hội bảo hộ em, chờ đợi em chưa??”
Phía sau, truyền đến tiếng Hoàng Phủ Minh gần như trách cứ, có thể cảm giác được, đây là anh phát tiết lửa giận mấy ngày nay đè ép một cái.
Tuyết Vi dùng sức hút nước mắt chua xót trong xoang mũi, giận dữ quay đầu lại, gầm nhẹ nói: “Hoàng Phủ Minh, hết thảy đích xác theo như lời anh, tôi oán hận anh, vì sao ở lúc tôi thương tâm nhất, anh không có bồi ở bên người tôi, chính là…… Cứ việc như thế, cái này cũng hoàn toàn không có thể trở thành nguyên nhân tôi hận anh!!!”
“Một khi đã như vậy, vậy vì sao em trốn một cái, liền trốn anh tới ba năm?!? Em có nghĩ tới hay không, ba năm này anh làm sao đây?!!!” Mấy cái bước xa, Hoàng Phủ Minh nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt cô.
Tuyết Vi không thể tưởng tượng cười, châm chọc nói: “Hoàng Phủ Minh, anh không cảm thấy anh nói chuyện thực buồn cười sao?? Anh ngụ ý, ngược lại là trách cứ tôi dùng cái chết giả lừa gạt anh ba năm sao?!!”
Trầm mặc.
Nói không oán Tuyết Vi lừa mình ba năm là không có khả năng, nhưng…… Hoàng Phủ Minh biết rõ, là chính mình có sai trước, cũng không có quyền trách tội cô cái gì. Thơ_Thơ_ddlqd
“Hoàng Phủ Minh, anh động não, suy nghĩ một chút. Tôi xa rời quê hương, xa cuối chân trời, không có khả năng biết, anh đã điều tra ra là tôi bị oan uổng. Nhưng mà, trên người tôi lại lưng đeo cừu hận của mẹ tôi, sao có thể ngốc đến nổi không có thực lực chống lại anh trước, liền tùy tiện xuất hiện ở trước mắt anh?!!!”
Nghe lời cô Nói đanh thép, Hoàng Phủ Minh cảm thấy vô cùng buồn cười: “em không cảm thấy logic của em có vấn đề sao?”
“tôi có vấn đề, hay là anh có vấn đề?!!”
“phải. Hơn ba năm trước anh hoài nghi em, nhưng cái này cùng em có thực lực hay không xuất hiện ở trước mặt anh cùng anh chống lại có cái gì liên hệ sao?!!”
“Hoàng Phủ Minh, tôi đều Nói, trên người tôi lưng đeo cừu hận của mẹ tôi, tôi không thể chết được!! Trước khi anh không biết được chân tướng chuyện kia, nếu tôi tùy tiện xuất hiện ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ giết tôi, tôi sao có thể cứ như vậy bị anh giết?!!”
Hai người đấu khẩu một phen, Hoàng Phủ Minh càng thêm có chút không hiểu được logic của Tuyết Vi: “vì sao anh muốn giết em?!!”