“Từ từ, tam tiểu thư!!!” Tiểu Hề cảm giác được có sự kỳ quặc, lập tức kêu Tuyết Vi: “Tam, tam tiểu thư, tôi nghĩ tiểu thư nhà tôi lúc này hẳn là đã tỉnh, mời cô vào đi……”
A.
Từ trước đến nay Tuyết Vi không thích nô tài giống như Tiểu Hề làm ra vẻ gió chiều nào theo chiều ấy, cô không có làm bất luận khó dễ gì liền đi theo Tiểu Hề tiến vào trong biệt thự ……
Ở chỗ Tuyết Phỉ Nhi, Tuyết Vi đợi khoảng nửa giờ không sai biệt lắm, liền mang vẻ mỉm cười rời khỏi.
“Tam tiểu thư, cô đi thong thả.” Tiểu Hề sửa thái độ ác liệt ngày xưa, nhìn theo cô rời khỏi biệt viện……
Tuyết Vi mới vừa vừa đi ra khỏi biệt viện, bước chân liền dừng lại……
Ánh mắt nhìn về phía từng tòa biệt thự Nhà họ Hoàng Phủ, nếu tới Nhà họ Hoàng Phủ, cô có nên đi tới nói cảm tạ Hoàng Phủ Minh hay không?
Ngẫm lại, sự tình xảy ra sáng nay, cô không thể hiểu được ngủ, lúc tỉnh lại Hoàng Phủ Minh đã không còn nữa, ngay cả tiếng cảm ơn đều không có nói qua.
Nhưng……
vì nói cảm ơn trực tiếp vào cửa, có phải có vẻ có chút quá…… Tuỳ tiện hay không?
Thôi, chờ có cơ hội gặp được nói cũng không muộn! Thotho_
“Nội cái…… chào cô, tôi là đứa con gái thứ ba của Nhà họ Tuyết, Tuyết Vi, xin hỏi, nhị thiếu gia nhà các người có ở nhà không?” ở sân Nhà họ Hoàng Phủ, Tuyết Vi bắt lấy một hầu gái liền dò hỏi Hoàng Phủ Minh.
Cô thật thà tưởng cứ như vậy rời khỏi, nhưng……
Thật sự không nén được lòng hiếu kỳ bắt đầu rồi.
Vẫn luôn lấy thân phận vị hôn thê dự khuyết của Hoàng Phủ Minh vào ở Nhà họ Hoàng Phủ, căn bản cô chưa thấy qua nửa cái mặt vị hôn phu thần bí này; kết quả sau khi rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, ngược lại không thể hiểu được Hoàng Phủ Minh cứu, nhưng cô vẫn là không có thể nhìn đến diện mạo vị hôn phu trước này, ai có thể cam tâm?!
Nói trắng ra là, nói lời cảm tạ là giả; muốn nhìn anh trông ra sao một chút là sự thật.
Ai……
Cô cũng bắt đầu trở nên tò mò rồi.
“Xin lỗi, tuyết tam tiểu thư, nhị thiếu gia nhà của chúng tôi vừa mới đi ra ngoài.”
“Mới đi ra sao??” Khéo như vậy sao?? Xem ra cô thật sự vô duyên nhìn thấy Hoàng Phủ Minh.
Khi đang mất mát.
Hầu gái nôn nóng lôi kéo Tuyết Vi: “Tuyết tam tiểu thư! Tuyết tam tiểu thư! Nhị thiếu gia nhà của chúng tôi ở kia!!!” Thotho_
Tâm mất mát lập tức trở nên tro tàn lại cháy, Tuyết Vi theo hướng ngón tay hầu gái nhìn lại……
Chỉ thấy!!!
ở vị trí cửa nhà họ Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Minh bước nhanh ngồi lên trên một chiếc xe Hummer việt dã.
Chỉ tiếc, lúc Tuyết Vi quay đầu lại, mặt anh đã tiến vào trong xe, cô chỉ có thấy một cái tàn ảnh mà thôi.
Không được!
Càng nhìn không tới càng không cam lòng.
Không khỏi phân trần, Tuyết Vi bước nhanh chạy về phía chiếc xe kia.
Hoàng Phủ Minh, anh đợi tôi với, chỉ cần tôi nhìn thấy anh trông thế nào, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi là được.
Mắt thấy còn có vài bước liền chạy tới nơi xe đang đậu.
Ai ngờ, chiếc xe kia chậm rãi khởi động……
“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường, từ từ!!!!” Tuyết Vi gấp không thể đuổi theo cái đuôi xe, chạy lên, không biết làm sao xe càng chạy càng xa, đầy đầu cô đều là mồ hôi. “Từ từ, từ từ!!!” Thotho_
“Nhị thiếu gia, giống như…… Giống như……” trong xe việt dã Hummer, tài xế lái xe nghi hoặc nhìn qua kính xe phản chiếu.
“Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Minh ngồi ở vị trí sau xe lạnh lùng mở miệng.
“Giống như có người đuổi theo xe chúng ta.”
“hả?” Ánh mắt anh sắc bén chợt lóe, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía kính xe phản chiếu.
Phía sau xe, thật sự có người đang đuổi theo.
Hoàng Phủ Minh định thần vừa thấy người này đuổi theo ……
Tuyết Vi? Vì sao cô đuổi theo?! “Dừng xe!”
‘ két ’ một tiếng, tài xế quyết đoán dẫm xuống chân ga.
Hoàng Phủ Minh mở cửa xe ra, khom người, đi xuống…… “Tuyết……” lúc anh vừa muốn mở miệng kêu, Tuyết Vi đã xoay người qua, đi xa.
“Ai.” Mắt nhìn bóng dáng cô dần dần đi xa, Hoàng Phủ Minh ở trong chứa thâm ý thở dài một hơi, nhanh chóng về tới bên trong xe: “Lái xe đi.”
“Vâng, nhị thiếu gia……”
Hôm sau, binh đoàn thứ ba, phòng y tế. Thotho_
Thật là buồn bực, là trời sinh cô cùng Hoàng Phủ Minh không có duyên phận, hay là sao vậy?
Không phải muốn nhìn anh trông ra sao một chút? Còn xem không thấy đâu?
Tuyết Vi nằm sấp nửa thân trần trên giường bệnh, nhớ tới sự tình buổi chiều ngày hôm qua cùng Hoàng Phủ Minh đi ngang qua nhau cô liền không cam lòng.
Người thường chính là như vậy.
Một khi nảy sinh lòng hiếu kỳ, càng không được thỏa mãn, càng sẽ mãnh liệt; càng không thỏa mãn, càng sẽ mãnh liệt. Bây giờ, cô đều cơ khát đến chẳng sợ có thể nhìn xem ảnh chụp Hoàng Phủ Minh tới ‘ giải khát ’ đều có thể.
“Tuyết Vi, vết thương trên người của chị là từ đâu ra? Cũng quá nghiêm trọng đi? Đều sắp sinh mủ.” Phương Tiểu Nhã đứng ở bên giường bệnh, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tuyết Vi che kín vết roi trên lưng.
“Ha hả, Tiểu Nhã, em đừng hỏi. Bị vất vả, giúp chị bôi chút thuốc.”
“ừm được……” Đối với người phòng y tá mà nói, Tuyết Vi hết thảy đều thần bí như vậy, các cô cũng đã từng dò hỏi qua cô chuyện xưa, đáng tiếc, Tuyết Vi chính là cắn chặt răng không bỏ. “Tuyết Vi, chị kiên nhẫn một chút, khả năng rất đau.”
“Không quan hệ, đến đây đi.” Cô chôn sâu đầu vào gối đầu, đôi tay nắm chặt lấy hai bên lan can giường bệnh. Thotho_
Phương Tiểu Nhã xoay người, mới vừa cầm lấy thuốc mỡ đặt ở giá chữa bệnh, di động của cô truyền đến tiếng ‘ reng reng ’ chấn động ……
Bỗng dưng, hai tròng mắt cô xẹt qua một tia sáng, liếc mắt ghé vào Tuyết Vi trên giường, không kịp nói bất luận lời nói gì liền lặng yên rời khỏi phòng y tế.
Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, trước mặt cô liền đụng phải một người: “Thực xin lỗi, không……” Lời nói nghẹn ở cổ họng, Phương Tiểu Nhã ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc trước mắt kia, đột nhiên hít một hơi: “Mộ…… Mộ tướng quân, chào Ngài.”
Hoàng Phủ Minh lạnh lùng đánh giá gương mặt Phương Tiểu Nhã ửng đỏ, cuối cùng ánh mắt sắc bén ngừng lại ở đôi giày mang trên chân cô!!!
Nhưng, ánh mắt anh chỉ dừng lại không vượt qua hai giây, liền lạnh lùng gật đầu với Phương Tiểu Nhã, đẩy cửa tiến vào trong phòng y tế ……
Trên giường bệnh, cảnh xuân người phụ nữ để nửa thân trần phản chiếu ở bên trong tầm mắt Hoàng Phủ Minh. Con ngươi anh khẽ nhếch một chút, lập tức quay đầu rời khỏi……
“Tiểu Nhã, em bôi thuốc cho chị nhanh lên đi, tay chị nắm lan can đã mệt mỏi.”
Giọng quen thuộc từ sau lưng đánh úp lại, Hoàng Phủ Minh ngừng bước chân, Tuyết Vi sao?
Quay đầu, ngưng thần nhìn lưng cô đầy vết thương.
Vết thương trên người cô có khi nào? Thotho_
Ngày hôm qua sao?
Thoạt nhìn không giống, nếu bị ngày hôm qua, cô đã sớm biểu hiện ra khác thường.
“Tiểu Nhã?”
Lực chú ý bị giọng Tuyết Vi kéo về, Hoàng Phủ Minh lẳng lặng nhìn lưng cô, nghiêm khắc ở trong mắt giống như dần dần hòa tan……
Không khỏi phân trần, anh cầm lấy thuốc mỡ đặt ở giá chữa bệnh, liền đi tới sau lưng Tuyết Vi ……
“ưm……” Một cảm giác mát lạnh mà đau đớn đánh úp lại, Tuyết Vi cắn chặt răng, không có kêu ra tiếng. Nhưng thân thể của cô hơi hơi phát run, trên sống lưng cũng mơ hồ toát ra mồ hôi.
!!