“Không thấy được em, anh liền không đi!”
“anh hà tất chấp nhất như vậy? Nếu tôi muốn gặp anh, tự nhiên liền gặp anh!”
“cái này không phải chấp nhất, mà là……” Nói đến đây, tay Hoàng Phủ Minh nắm ô che, rõ ràng nắm thật chặt. “Ở chuộc tội!”
“Chuộc tội? A, Hoàng Phủ Minh, anh cảm thấy anh đứng ở chỗ này, chính là chuộc tội sao? Vậy không khỏi cũng quá đơn giản đi? Chính là anh đứng ở chỗ này ba ngày ba đêm, cũng không thể xóa bỏ toàn bộ sai lầm năm đó của anh!!! Anh…… Trở về đi.”
Tuyết Vi mặt vô cảm nói xong, cất bước liền phải tiến vào biệt thự.
“Vi! Anh biết, chuyện năm đó, là không thể đền bù. Em chịu ủy khuất, anh vĩnh viễn sẽ không biết. Dù cho anh nói là chuộc tội, cũng bất quá là muốn thoáng cảm thụ một chút thống khổ năm đó của em mà thôi……”
“hôm nay nếu em không chịu cho anh cơ hội, anh vẫn luôn đứng ở chỗ này không đi; nếu một năm em không cho anh cơ hội, anh liền ở chỗ này chờ em một năm; nếu là cả đời em đều không cho anh cơ hội, anh liền ở chỗ này dựng trại đóng quân, bảo vệ em!!”
Phía sau, trở về tiếng Hoàng Phủ Minh leng keng hữu lực.
Khi anh nói lên chuyện hơn ba năm trước, hình ảnh hiện ra ở trước mắt Tuyết Vi vậy mà biến trở về hình ảnh cửa lớn Nhà họ Hoàng Phủ khép kín đối với cô.
Không có người biết trong khoảnh khắc, lòng cô thật đau;
Cũng không có người biết trong khoảnh khắc, cô có bao nhiêu có miệng khó trả lời.
Bị người đàn ông yêu thương nghi ngờ, đó là một loại có khổ nói không nên lời? Cô còn không kịp vì chính mình tẩy trắng, cũng đã bị anh đóng cửa nội tâm. chính là nhiều năm như vậy……
Nhưng…… Thơ_Thơ_ddlqd
Thân thể, chậm rãi quay lại. “cho dù vì chuyện giải thích đứa nhỏ này với tôi, anh thật tính toán đều mặc kệ Quân Khu Bạch Hổ, cũng muốn cùng tôi sống chết sao?”
“Đúng!!!”
Thiết!
Tuyết Vi làm sao liền không phát hiện người đàn ông này còn có một mặt cuồng cố chấp đâu?
Đương nhiên……
Cô càng thêm tò mò, nếu khi đó, cô cũng có nghị lực như Hoàng Phủ Minh, hay không…… Người đàn ông này cũng sẽ mềm lòng tới nghe cô giải thích chứ?
Nhưng……
Nghĩ rồi nghĩ, Tuyết Khả Duy căn bản cũng chưa cho cô cơ hội này phải không?
Từ khi bị đuổi ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, Tuyết Khả Duy liền có ý đồ mưu sát cô, lúc sau lại là khó sinh, nơi nào còn có cơ hội giải thích chứ?
A……
“Lạnh hay không?” Tuyết Vi tiến lên một bước, ánh mắt nhu hòa chậm rãi nhìn về phía đứa trẻ được Hoàng Phủ Minh ôm ấp.
“Lạnh……” Miêu Miêu nhẹ gật đầu, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị đông lạnh đến độ có chút đỏ lên.
“Hoàng Phủ Minh, anh thật đúng là nhẫn tâm, chính mình ngớ ngẩn còn chưa tính, làm gì liên lụy một đứa trẻ cùng anh cùng nhau chịu đựng hả?” Nói xong, Tuyết Vi khinh bỉ liếc mắt, xoay người, đưa lưng về phía Hoàng Phủ Minh, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Trong phút chốc, khuôn mặt tuấn tú của anh bị đông lạnh đến có chút cứng đờ, hiện lên một nụ cười khó có thể che dấu, anh đi theo phía sau Tuyết Vi chậm rãi tiến vào trong biệt thự……
“Miêu Miêu, lạnh không?” Phòng khách, Hoàng Phủ Minh đau lòng tìm một cái chăn nhỏ từ Tuyết Vi khóa lại trên người tiểu gia hỏa.
Miêu Miêu chậm rãi lắc đầu nhỏ: “Daddy, Miêu Miêu đã không lạnh, hay là daddy ấm áp, ấm áp đi.” Tri kỷ kéo xuống chăn muốn bọc lên Hoàng Phủ Minh.
Ngồi ở trên sô pha Tuyết Vi thấy một màn như vậy, châm chọc liếc mắt: “Đúng vậy, đúng vậy, xem con gái của anh thương anh nhiều, chạy nhanh…… Ấm áp, ấm áp đi.” Thơ_Thơ_ddlqd
“Vi!!!” Hoàng Phủ Minh hung tợn trừng mắt nhìn mắt Tuyết Vi một bên nói mát, ngay sau đó, ôn nhu cười nói: “Miêu Miêu, daddy không lạnh, con thì sao, ở chỗ này đợi daddy chút, daddy đi cùng dì nói một lát, được không?”
“vâng, daddy.”
Xoay người, Hoàng Phủ Minh đưa mắt ‘ sắc ’ với Tuyết Vi, ý bảo mượn một chỗ nói chuyện.
Thấy vậy, cô mang theo Hoàng Phủ Minh liền đi thư phòng lầu hai ……
“Hoàng Phủ Quân Trường, có chuyện gì quan trọng muốn ‘ giao ’ phó? Còn muốn nói sau lưng đứa trẻ?” Tuyết Vi lôi ra một ghế dựa, thảnh thơi, thảnh thơi ngồi ở trên, hai chân tự nhiên đáp ở trên bàn sách, bộ dáng hoàn toàn là chủ nhân biệt thự.
“anh gọi em qua tới Nói riêng, chỉ là không muốn thương tổn Miêu Miêu mà thôi. Kỳ thật, đứa nhỏ này là mấy ngày hôm trước anh gặp được ở trên đường. Vài lần anh muốn nói cho cô bé, anh cũng không phải ba ba của bé, nhưng mỗi lần nói đến vấn đề này, cô bé đều sẽ thương tâm. Cho nên, anh không muốn trước mặt bé nói đề tài này với em.”
Nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Minh thành khẩn, Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy, anh…… Tựa hồ thật sự vô cùng thích đứa nhỏ này, vậy mà hiểu được không thương tổn đứa bé kia? Thật đúng là khó được, cô còn vẫn luôn cho rằng người đàn ông này không thế nào thích đứa trẻ đâu.
Mắt phượng vừa chuyển, cô từ từ đặt hai chân xuống đáp ở trên bàn sách, một tay nâng má, mỉm cười nói: “anh làm sao liền xác định đứa nhỏ này thật sự không phải của anh như vậy?!”
“ngoài em ra, anh chưa cho bất luận người phụ nữ nào lưu lại hạt giống, anh đương nhiên xác định cô bé không phải con của anh!!!” Thơ_Thơ_ddlqd
“hả?? Khẳng định như vậy a……?” Nói đến đây, Tuyết Vi rũ xuống mi mắt, khóe miệng không khỏi âm thầm khơi mào một nụ cười giảo hoạt……
“em tin anh cũng được, không tin anh cũng thế, kia đều là chuyện của em! Hôm nay anh lại đây, cũng không phải đơn thuần muốn cùng em giải thích chuyện này.”
“Đó là?”
“anh quyết định…… Từ hôm nay trở đi! Chính thức thu dưỡng Miêu Miêu làm con gái của anh.”
Từ thời khắc gặp được Miêu Miêu, Hoàng Phủ Minh liền có loại cảm giác thân quen, nhưng lại cũng không đến mức dễ như trở bàn tay liền nhận nuôi dưỡng đứa nhỏ này.
Nhưng……
Theo mấy ngày nay tiếp xúc, anh thật sự chống đỡ không được cảm giác đến từ cô con gái tri kỷ này, đó là một loại ấm áp khó có thể miêu tả, dù là người yêu, thân nhân cũng không cách nào thỏa mãn.
Ngẫm lại, một vật nhỏ như vậy, dùng tiếng ‘ nãi ’ thanh ‘ nãi ’ khí, thần thái ngốc manh kêu daddy, ai có thể không động lòng chứ?
“tôi Nói, anh thu dưỡng bé gái kia liền thu dưỡng, không cần phải trịnh trọng như vậy chạy tới nói với tôi đi? Liên quan gì với tôi?” Đôi tay Tuyết Vi vây quanh trước người, khinh thường.
Ai ngờ, sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống, ra vẻ tức giận vọt tới trước mặt cô.
Nhưng giây tiếp theo……
Mặt anh tuấn mỹ lập tức nở một nụ cười xấu xa: “em là vợ của anh, về sau cũng là mommy của Miêu Miêu, anh đương nhiên đến trưng cầu ý kiến của em.” Nói xong, anh một phen liền kéo Tuyết Vi từ ghế dựa lên.
“Ai…… Ai là vợ của anh? Chỉ là vợ trước! Vợ trước mà thôi!!” Tuy trên miệng nói như vậy, gương mặt Tuyết Vi lại nổi lên từng trận đỏ ửng.
Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ cười, đột nhiên kéo cô vào trong lòng ngực mình: “cái người phụ nữ này, miệng Vĩnh viễn cứng như vậy. Vi, kỳ thật…… anh thu dưỡng Miêu Miêu còn có một mục đích khác ……”
“Một mục đích khác? Mục đích gì?” Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, chậm rãi mở tay anh ôm ấp.
“Ngẫm lại, con của chúng ta nếu còn ở trên đời, hẳn là cũng lớn như Miêu Miêu, bây giờ ông trời đưa Miêu Miêu đến cho em, bên người anh, có lẽ…… Chính là vì đền bù đứa bé chúng ta mất đi kia?” Nói xong, Hoàng Phủ Minh lần thứ hai ôm cô vào trong lòng ngực.