"Tam tiểu thư."
Nhà họ Tuyết.
Tuyết Vi trở về dẫn tới không ít bọn hạ nhân nhiệt tình đón chào.
Hiện nay, trên dưới Nhà họ Tuyết không có người nào không biết sự thật cô đã cùng Hoàng Phủ Minh đăng ký.
Nói lớn, bây giờ cô là phu nhân thứ nhất danh chính ngôn thuận; nói nhỏ, chỉ là bởi vì bọn họ còn chưa có chính thức cử hành hôn lễ, cho nên địa vị Tuyết Vi không phải rõ ràng như vậy mà thôi.
Nhưng, cứ việc như thế, trên dưới người Nhà họ Tuyết vẫn biết nặng nhẹ.
"Mẹ tôi đâu?"
"Nhị phu nhân ở trong phòng."
Nhị phu nhân?
Tuyết Vi thật đúng là ít có thể nghe thấy bọn hạ nhân xưng hô mẹ cô là nhị phu nhân ở Nhà họ Tuyết.
Bước nhanh đi đến lầu hai.
Trong khoảnh khắc Tuyết Vi mới vừa bước vào hành lang, Địch Mạn Lị vừa vặn từ trong phòng đi ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Địch Mạn Lị hiển nhiên tràn ngập địch ý.
Tuyết Vi giống như là không có nhìn đến bà ta, chậm rì rì từ bên người bà đi qua..
"Gặp được cũng không lên tiếng chào, thật đúng là càng ngày càng không có quy củ!"
Bước chân đi trước yên lặng, Tuyết Vi chậm rãi thối lui đến trước mắt Địch Mạn Lị, mỉm cười nói: "Cũng đúng, vì sao bà không chào tôi?"
"Ta chào cô hả? A, Tuyết Vi, cô dựa vào cái gì?"
"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng tôi là vợ Hoàng Phủ Quân Trường, đệ nhất phu nhân hoàng thành này, bà nhìn thấy tôi vì sao không chào tôi, hả?"
"Cô!" Địch Mạn Lị nhíu mày, đôi mắt âm ngoan mị mị: "Tôi liền biết không có thể để cô loại tiểu nhân một sớm đắt chí!"
"Ha, con không nghe lầm chứ, mẹ lớn? Con là tiểu nhân? Đúng, con là tiểu nhân! Cùng mẹ loại người này, con cần thiết làm quân tử sao?"
Địch Mạn Lị không Nói, đôi tay lại gắt gao nắm chặt thành cái nắm tay.
"Con tốt bụng nhắc nhở mẹ một câu, đối với chuyện cũ, con có thể không truy cứu, đó là đại khí của Tuyết Vi con, không hẳn là bổn phận; bây giờ con chỉ hy vọng bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đường ai nấy đi, nước giếng không phạm nước sông, nếu không.." Tuyết Vi tiến lên một bước, âm trầm nheo lại đôi mắt: "Đừng trách con thù mới hận cũ cùng nhau tính với mẹ lớn!"
Tuyết Vi tự nhận, mình cũng không phải là thánh mẫu theo truyền thống gì; càng thêm không đảm đương nổi cái gì loại nữ chính đóng kịch giả tạo.
Cái gì tiêu tan hiềm khích lúc trước; cái gì lấy ơn báo oán. Cô Tuyết Vi, làm! Không! Được!
Lạnh lùng trừng mắt nhìn Địch Mạn Lị một cái, Tuyết Vi bước nhanh đi vào phòng mẹ..
"Mẹ."
"Vi Vi, con đã đến rồi. Mau ngồi."
"Xảy ra chuyện gì sao? Mẹ." Tuyết Vi chậm rãi ngồi ở bên giường.
Tôn Vân Vân nhợt nhạt cười cười, đôi mắt chậm rãi nhìn về phía bụng Tuyết Vi: "Đã sắp bốn tháng đi?"
"Vâng."
"Ha hả, thật tốt, đều là người mẹ phải làm.."
"Mẹ, rốt cuộc mẹ có chuyện gì muốn nói? Con bên này nóng vội."
"Ai nha, đứa nhỏ này làm sao nôn nóng như vậy? Trước để mẹ biết, hiểu biết trạng thái bây giờ của con được chưa?"
Thấy mẹ luôn vòng quanh, Tuyết Vi cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu: "Được.. mẹ hỏi đi."
"Mẹ nghe Nói, con cùng Minh Nhi kết hôn hả?"
"Vâng."
"Con.. Hẳn là không thích Minh Nhi đi?"
"A.." Tuyết Vi kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện mặt mẹ từ ái, trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời.
Nếu trước kia mẹ hỏi đến vấn đề này cô còn có thể lập tức cho ra đáp án, nhưng bây giờ..
"Vi Vi, mẹ, có chuyện muốn nói cho con. Nhưng mà.. con ngàn vạn đừng quá kích động, biết không?" Tôn Vân Vân tận lực dùng ngữ khí bình thản tới chậm lại cảm giác Tuyết Vi khẩn trương.
Nhưng bà càng như vậy, ngược lại Tuyết Vi càng khẩn trương: "Mẹ, rốt cuộc.. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"
"Kỳ thật, Là như vậy.."
Đêm đầu mùa xuân, như cũ có chút u lạnh.
Tuyết Vi chậm rãi đi ở trên đường phố u ám, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng.
"Kỳ thật Là như vậy.. Mẹ có khả năng bị ung thư."
"Con cũng biết cả đời này mẹ thương nhất chính là con. Bây giờ, con có đứa trẻ, lại cùng Minh Nhi người đàn ông ưu tú như vậy kết hôn, mẹ cũng an tâm rồi."
"Chính là, mẹ hiểu biết tính cách của con, chỉ sợ con sẽ cùng Minh Nhi nháo ra chuyện gì. Cho nên, mẹ tìm con tới, chỉ là muốn nói cho con, nếu đoạn hôn nhân này đã hình thành, không bằng đi chính diện tiếp thu nó. Minh Nhi là người đàn ông ưu tú, lại để ý con như vậy. Coi như là theo di ngôn, con và Minh Nhi về sau sinh hoạt, có thể chứ?"
Ở trong lòng Tuyết Vi, địa vị mẹ đó là có thể nghĩ.
Bản thân cô liền có ý đồ tới tiếp thu đoạn hôn nhân này, bây giờ lại có mẹ giao phó lời cuối cùng, cô tự nhiên sẽ trăm phần trăm đáp ứng.
Nhưng, nếu kêu cô không thương tâm, không khổ sở, đó tuyệt đối không có khả năng!
Cứ việc làm trò trước mặt mẹ, Tuyết Vi cố nén nước mắt, nhưng vừa ra khỏi Nhà họ Tuyết cô vẫn nhịn không được khóc lên.
"Không có việc gì, không có việc gì.. Mẹ Nói rồi, chỉ là chưa xác định ung thư, chưa xác định ung thư, chỉ có thể hy vọng, u là tốt, là tốt thì tốt rồi.."
Tuyết Vi đứng yên bước chân, ngẩng đầu, đối với đêm đen nhánh yên lặng cầu nguyện.
Cuối cùng Tôn Vân Vân kiểm nghiệm báo cáo yêu cầu vài ngày sau mới có thể cấp ra, đến nỗi là sống, là chết liền xem kết quả cuối cùng.
Ngẩng đầu lên dần dần bình tĩnh.
Đúng lúc này..
Cách đó không xa vài thân ảnh dần dần xâm nhập vào tầm mắt cô.
Theo bước chân tới gần, Tim Tuyết Vi ' bùm, bùm ' khẩn trương nhảy lên.
"Tuyết Vi, đã lâu không thấy.."
Thân ảnh phía trước đứng nghiêm.
Sắc mặt Tuyết Vi trắng bệch nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt kia gần như quỷ mị, run rẩy nói: "Dạ.. Dạ phi.. Linh?"
Khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa thước xa.
Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi ở trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Phi Linh có vẻ quỷ dị khác.
Đây là lần thứ hai Tuyết Vi cùng cái người đàn ông vô cùng yêu diễm này chính diện tiếp xúc.
Không biết vì sao, mỗi lần cô đều có thể ở trên người của người đàn ông này ngửi được một phần hơi thở nguy hiểm. Đặc biệt là đối diện đôi mắt màu lam của anh như rắn độc kia, càng là phách nhân tâm huyền.
"Đã khóc? Hoàng Phủ Minh khi dễ cô sao?" Khóe môi Dạ Phi Linh khẽ nhếch, nụ cười tà tứ cho anh hơi thở quỷ mị lại tăng thêm vài phần yêu diễm.
"Cùng, cùng anh không quan hệ. Tôi, tôi còn có việc, trước.. Đi trước." Tuyết Vi khẩn trương xoay người, nhưng mới vừa đi ra một bước..
Dạ Phi Linh nhíu lại mắt lam, bàn tay to âm ngoan kéo tóc dài của cô.
"Ưm.." Da đầu đau đớn dẫn tới Tuyết Vi kêu lên một tiếng, giây tiếp theo, cả người cô đã bị Dạ Phi Linh ôm vào trong lòng ngực.
"Dạ, Dạ Phi Linh! Nơi này là ở hoàng thành! Anh!" Tuyết Vi không an phận vặn vẹo thân thể.
"Hư.." Dạ Phi Linh chậm rãi tiến đến bên tai cô, không nhanh không chậm nhẹ giọng nói: "Bây giờ, yêu cầu cô yên Tĩnh một chút.." Buông lỏng tay nắm tóc dài của Tuyết Vi ra, anh nhẹ nhàng đẩy bả vai cô.
Tuyết Vi liền lảo đảo ngã vào trong lòng ngực một thủ hạ của Dạ Phi Linh.
Theo sát tới, thủ hạ kia kéo tay một cái liền đánh cô hôn mê bất tỉnh..
"Chủ thượng?"
"Trở về Ngự thành."
"Vâng."
Dạ Phi Linh liếc mắt Tuyết Vi ngất xỉu, một tay cắm vào túi tiền, liền mang theo tất cả thủ hạ biến mất ở trong đêm mây mù che kín..