“Tê…… vì sao tôi mơ hồ nhớ rõ, người nào đó đã từng nói qua, tuyệt đối sẽ không xem buổi biểu diễn của tôi; tuyệt đối sẽ không chạy tới ủng hộ tôi; còn nói, người sùng bái tôi đều là một đám não tàn, vì sao hôm nay, Hoàng phủ Quân Trường muốn đánh vỡ nguyên tắc của mình chứ?”
“Tôi đã biết, tôi đã biết, quả nhiên anh vẫn là không cách nào ngăn cản sức quyến rũ siêu quần của tôi phải không?”
Tà Nguyệt lải nhải nói lời châm chọc đã là chuyện trong dự kiến của Hoàng Phủ Minh, trước khi anh tiến vào tập đoàn SE cũng đã làm tốt chuẩn bị sẽ bị Tà Nguyệt châm chọc. Thotho_
Không sai, trước kia anh thật có nói qua, đánh chết anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không chạy tới ủng hộ Tà Nguyệt, nhưng vấn đề……
Người phụ nữ đáng chết cố tình mê luyến Tà Nguyệt, anh còn có biện pháp nào chứ?!
“Hỏi lại cậu một lần nữa, có cho hay không?!”
Tà Nguyệt mỉm cười lắc đầu tóc đỏ, một phen buông lỏng cô gái xinh đẹp bên cạnh: “Vậy anh nói cho tôi biết, bây giờ có phải cũng bắt đầu mê tôi hay không?”
Trầm mặc.
Hoàng Phủ Minh liền lạnh lùng như vậy nhìn vẻ mặt đắc ý dào dạt của Tà Nguyệt.
Nhưng giây tiếp theo……
Anh nhanh chóng móc ra một tấm ảnh chụp từ trong túi áo, phiền não đưa đến trước mắt Tà Nguyệt.
Hoàng Phủ Quân Trường!!!"
"hả... Vâng, vâng..." trợ lý Tà Nguyệt vội gật đầu đón ý nói hùa. Nhưng anh rất là tò mò, Hoàng Phủ Quân Trường đến cùng là lấy ảnh chụp ra, thế nhưng dọa cho nghệ sĩ Tà Nguyệt khó nhất trong SE thành bộ dáng như vậy?
Chỉ chốc lát sau, tên trợ lý kia luống cuống tay chân tìm đến một bản cd số lượng giới hạn của Tà Nguyệt trình cho Hoàng Phủ Minh. Thotho_
Mắt anh lạnh lùng liếc mắt cái đĩa cd này một cái, ra lệnh: "Thuận tiện ở trên cái đĩa cd ký tên cho tôi!"
"Hả? Còn muốn ký tên sao? Hừ, tôi biết anh quả nhiên vẫn mê..."
Còn không chờ Tà Nguyệt nói hết lời, Hoàng Phủ Minh lại lấy ra tấm hình này một lần nữa.
Tà Nguyệt không nói hai lời, lập tức ngậm miệng lại, nhanh nhẹn ở trên đĩa cd ký tên của mình. Cũng phái người tự mình đưa Hoàng Phủ Minh rời khỏi tập đoàn giải trí SE...
"Nguyệt." chân trước Hoàng Phủ Minh mới vừa đi, cô gái xinh đẹp ngồi ở bên cạnh Tà Nguyệt nghi hoặc ôm lấy cánh tay của anh: "em thật ngạc nhiên, vì sao Hoàng Phủ quân trưởng... Anh ta có ảnh chụp hồi nhỏ của anh vậy?"
Đúng vậy!
Hoàng Phủ Minh dùng tấm hình này để uy hiếp Tà Nguyệt, đúng là ảnh chụp lúc nhỏ của Tà Nguyệt, hơn nữa... Vẫn là ảnh chụp anh mặc quần yếm ngồi trên mặt đất đi tiểu! Thotho_
Sắc mặt Tà Nguyệt trầm xuống, một đôi mắt xếch dần dần dời về phía cô gái bên cạnh: "Không có quan hệ gì với cô, lập tức cút ra ngoài cho tôi!!!"
"Nguyệt..."
"Không muốn lời nói chia tay, nội trong ba giây, lập tức biến mất ở trước mắt tôi!!!"
Không khỏi phân trần, cô gái cầm lấy túi xách bỏ chạy ra khỏi phòng.
"Đáng chết!!! Cái đồ ma quỷ phúc hắc kia!!" Tà Nguyệt phẫn hận cắn ngón tay.
Nhớ tới một màn vừa mới rồi, anh liền vô cùng tức giận, còn tưởng rằng, hiện tại rốt cục Hoàng Phủ Minh tán thành bản thân, cũng không tưởng...
"Di?" vẻ mặt của hắn đột nhiên vừa chuyển: "Nếu Hoàng Phủ Minh không phải vì bản thân mình tìm tôi muốn ký tên lên đĩa cd, cái này khẳng định vì người khác muốn. Ha!!! Thật muốn biết, người máu lạnh kia từ trước đến nay nói một không hai là vì ai, chịu cúi đầu chạy đến tìm tôi muốn ký tên lên đĩa cd, thực chờ mong nha..."
*
Binh Đoàn thứ ba.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, rốt cục tôi tìm được cô rồi." Thotho_
Tuyết Vi đang đi bộ ở sân thể dục gặp Tiết thiếu tướng thở hổn hển chạy về phía mình, không khỏi tò mò nhíu mày: "Tiết thiếu tướng, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Tôn Trung Tương gọi cô đi văn phòng một chuyến!"
"Tôn Trung Tương?"
Sẽ không phải "Mộ thần hiên" tên lưu manh này nhờ Tôn Trung Tương tìm cô chứ?
Tê, bất quá, anh tựa hồ không cần phải luẩn quẩn trong túi lớn như vậy mới đúng.
"Tốt, tôi đã biết, phiền toái ngài, Tiết thiếu tướng."
Không khỏi để Tôn Trung Tương chờ lâu, Tuyết Vi sốt ruột chạy tới phòng làm việc của ông.
"Cốc cốc cốc " Thotho_
"Báo cáo!"
"Tiến vào."
Được đáp ứng, Tuyết Vi đẩy cửa lớn văn phòng trung tướng ra...
Ai biết, đập vào mi mắt của cô đó là...
Bạch Dạ ngồi trên ghế làm việc!!
"Tướng quân bạch Dạ, Tuyết Vi đã đến, tôi đi ra ngoài trước rồi."
"ừm."
Tôn Trung Tương xoay người, đi ra khỏi văn phòng.
Trong phút chốc, độ ấm bên trong đọng lại trở nên dị thường, Tuyết Vi liền sững sờ đứng tại chỗ như vậy, mặt không biểu cảm xem Bạch Dạ ở trước mắt, không nói được lời nào.
Trầm mặc một lúc lâu, vẫn là Bạch Dạ mở miệng trước: "tôi có nhiệm vụ muốn giao cho cô."
"Bạch Tướng quân, mời nói." Tuyết Vi gọn gàng linh hoạt hồi phục.
Đối mặt người đàn ông này, cô thật sự không nghĩ biểu lộ quá nhiều biểu cảm, càng thêm không nghĩ nói quá nhiều. Thotho_
"tôi cần cô lập tức đi quân khu Huyền Vũ một chuyến, theo gián điệp của tôi ẩn núp ở nơi đó thu hoạch một thành phần vũ khí hóa học kiểu mới!"
Mi mắt buông xuống.
Sau khi Tuyết Vi tự hỏi, thản nhiên nói: "Thật có lỗi, bạch Tướng quân, chuyện này không phải chức trách của tôi."
"cô không có lựa chọn nào khác, lấy hồ sơ bối cảnh của cô bây giờ, căn bản không có tư cách ở lại Binh Đoàn thứ ba. Hiện tại, hoặc là cô lựa chọn nhận nhiệm vụ của tôi; hoặc là cô lập tức rời khỏi binh Đoàn thứ ba!!"
*
Bên kia...
Trong văn phòng cao ốc yên tĩnh của Binh Đoàn thứ ba, Hoàng Phủ Minh cầm trong tay một bản cd số lượng giới hạn bước nhanh tới trước.
"Hoàng Phủ quân trưởng."
"Hoàng Phủ quân trưởng." binh lính đi ngang qua vừa thấy anh đến, bước chân ào ào đứng lại kính quân lễ với anh. Thotho_
Hoàng Phủ Minh nhẹ nhàng bâng quơ gật gật đầu với bọn họ, liền đi thẳng đến ký túc xá lầu hai rồi.
Bước chân đứng im ở cửa phòng chữa bệnh.
Anh quét mắt cái đĩa CD cầm trong tay: "cô gái đáng chết, vì cô, tôi mới có thể thấp hèn chạy tới tập đoàn SE tìm tiểu tử thúi kia, lúc này, cô cũng nên cảm thấy mỹ mãn chứ?"
Tiếng lầm bầm lầu bầu nỉ non hạ xuống, Hoàng Phủ Minh mới vừa đẩy cửa phòng chữa bệnh ra...
"Minh, minh!!" Cách đó không xa, Mộ Thần Hiên sốt ruột chạy tới.
Lúc anh đến gần nhìn lên, mới chú ý tới..."Hả? Hôm nay mặc quân trang của mình đi lại rồi hả? Thế nào? Rốt cục tính toán hiện ra chân thân sao? (Thôi) Im lặng, không nói. Mặc như vậy, quả nhiên cậu vẫn kìm nén không được đúng không? Sợ tôi đoạt vợ của cậu sao?"
Xem Mộ Thần Hiên thể hiện dáng vẻ đắc ý, Hoàng Phủ Minh thật không biết nên nói cái gì cho tốt, bằng hữu chung quanh anh trừ bỏ Bạch Dạ ra, vì sao không có một người bình thường chứ?!!
"này!! Này, trong tay cậu... Cái gì trong tay đó??" tầm mắt Mộ Thần Hiên tập trung ở trên tay hoàng Phủ Minh. Hắn cấp tốc đoạt đi cái đĩa CD này nhìn lên: "Mẹ kiếp, bản cd số lượng giới hạn của Tà Nguyệt, hơn nữa... Hơn nữa... Còn ký tên?? Tặng cho tôi đi, Minh!"
"Không được!" Hoàng Phủ Minh quyết đoán theo trong tay Mộ Thần Hiên đoạt cái đĩa CD này trở về.