Hoàng Phủ Minh trầm khuôn mặt, im lặng không lên tiếng nhìn cô.
"Nói chuyện đi, có việc gì thế? Không có việc gì tôi ngủ!"
"Có việc."
"Có chuyện gì, nói!"
"Ngủ!" Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh vừa chuyển, vui cười liền đẩy mạnh Tuyết Vi vào trong phòng.
"Này, anh ngủ thì trở về phòng ngủ, đây là phòng của tôi!" Cô bất mãn dụng tâm đẩy Hoàng Phủ Minh ý đồ nhảy vào phòng.
Về chút sức lực này, cô nơi nào là đối thủ của Hoàng Phủ Minh?
Anh không cần tốn nhiều sức liền chặn ngang ôm Tuyết Vi lên, anh liền mang theo Tuyết Vi cùng nhau ngã xuống giường. "Cái gì cô, tôi, chúng ta chính là hai vợ chồng."
"Là ba người đi?"
"Đúng vậy, còn có vật nhỏ này chưa sinh ra." Hoàng Phủ Minh mỉm cười chỉ chỉ bụng Tuyết Vi.
Cô xem như hoàn toàn phục người đàn ông này, không có việc gì giả ngốc sao? Với cái gì lăng? Không rõ cô chỉ 'ba người ' là có ý tứ gì sao?
"Anh liền thật mặc kệ chị tôi sao?" Vẻ mặt Tuyết Vi dần dần lạnh xuống.
Hoàng Phủ Minh cũng khôi phục vẻ nghiêm túc: "Anh đã Nói xong với em, chuyện giữa anh và Chị hai em chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nếu đòi tiền, nhiều ít anh đều có thể cho cô ta. Nhưng mà.. Không cảm tình chính là không cảm tình, miễn cưỡng không được!"
Hay cho một câu không cảm tình chính là không cảm tình, miễn cưỡng không được!
Lấy lên bỏ xuống; dứt khoát lưu loát; làm việc không ướt át bẩn thỉu, người đàn ông có được tính cách quyết đoán như vậy, thật là làm Tuyết Vi hiếm lạ!
"A. Vậy anh cũng nên trước hết đem chuyện đang nói giải quyết đi?" Tuyết Vi nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hoàng Phủ Minh.
Anh hiểu rõ.
Bây giờ rốt cuộc vẫn là ba người sinh hoạt, như vậy ở chung đi xuống, đừng nói Tuyết Vi không thoải mái, chính là Hoàng Phủ Minh anh cũng rất không được tự nhiên.
"Ngủ ngon." Hoàng Phủ Minh ôn nhu cười, khẽ vuốt vỗ đỉnh đầu Tuyết Vi, đứng dậy liền rời khỏi phòng ngủ..
Nhưng mà..
Nụ cười treo ở trên mặt Tuyết Vi lại dần dần mất đi.
"Nếu, Hoàng Phủ Minh đem chuyện nên ' giải quyết ' đều ' giải quyết ', như vậy.. Ta.. Có phải cũng muốn làm chút cái gì hay không?"
Hôn nhân thần thánh không dung có kẻ thứ ba, không dung có ngoại tâm.
Tuyết Vi cũng không cự tuyệt một người phụ nữ có được quá nhiều bạn trai, nhưng đối mặt hôn nhân, cần thiết phải tuyệt đối thánh khiết. Cho nên, cô mới không nghĩ sớm cùng khác phái bước vào cung điện hôn nhân. Nhưng..
Bây giờ đã đi tới một bước hôn nhân kia, như vậy, cô cũng muốn chậm rãi tìm trở lại yêu cầu lúc trước đối với hôn nhân..
"Đừng ngăn cản tôi.. Các người đừng ngăn cản tôi.. để tôi chết đi!"
"Tiểu thư.. cô đừng như vậy, cô như vậy, kêu em làm sao nói chuyện cùng lão gia còn có phu nhân.."
"Đúng vậy, nhị tiểu thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô như vậy, lão gia nhà của chúng tôi biết sẽ trách phạt chúng tôi."
"Đi ra ngoài! Các người đều đi ra ngoài cho tôi! Đừng động vào tôi!"
Lúc chạng vạng, chỗ ở Hoàng Phủ Minh liền lâm vào một hồi hỗn loạn.
Tuyết Vi từ bộ đội tan tầm trở về, rất xa liền thấy được cửa biệt thự trong ba tầng, ngoài ba tầng vây quanh không ít người. Mà trong biệt thự cũng mơ hồ truyền ra tiếng Tuyết Phỉ Nhi kêu la.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô chậm rãi đi tới cổng lớn, vỗ vỗ bả vai Ninh Ninh.
Vẻ mặt Ninh Ninh khó xử nhìn mắt người chung quanh, thần thần bí bí liền kéo cô đến một chỗ yên Tĩnh. "Không biết vì sao, hôm nay bọn hạ nhân Nhà họ Hoàng Phủ đều khe khẽ thảo luận một sự kiện."
"Thảo luận một sự kiện gì?" Sáng sớm Tuyết Vi liền đi bộ đội, nhưng thật ra không nghe được có động tĩnh gì. "Thảo luận cái gì?"
"Hình như là.. Hình như là thảo luận.. Thảo luận thân nhị tiểu thư trong sạch là đã làm phẩu thuật."
"Lộp bộp "
Tim Tuyết Vi trầm xuống thật mạnh!
Đối với Tuyết Phỉ Nhi đã làm chuyện chữa trị này, cô biết, Địch Mạn Lị biết, Hoàng Phủ Minh hẳn là cũng rõ ràng. Tổng không có khả năng là ai trong bọn họ đem chuyện này làm ồn ào đi ra ngoài đi?
Như vậy còn có ai sẽ là người để lộ tiếng gió chứ?
"Tiểu thư.." Vẻ mặt Ninh Ninh khó xử lôi kéo góc áo Tuyết Vi: "Cô nói.. lão gia và Đại phu nhân nhà chúng ta sau khi biết có thể đem chuyện này giận chó đánh mèo ở trên đầu cô hay không?"
Đây cũng là chuyện Tuyết Vi bận tâm.
Nếu chuyện này truyền tới nhà mẹ cô, mọi người khẳng định sẽ tự nhiên mà đem đầu giáo chỉ về phía cô!
"Ninh Ninh, bây giờ Tuyết Phỉ Nhi rốt cuộc là tình huống làm sao?"
"Này không, nhị tiểu thư đang nháo tự sát đây, mọi người đang khuyên cô ta."
"Nháo tự sát?" Mày liễu Tuyết Vi gắt gao nhíu cùng nhau. Tê.. Chuyện này có phải có chỗ nào không thích hợp hay không?
"Tiểu thư?"
"Đi, vào xem đi." Tuyết Vi lấy lại tinh thần, mang theo Ninh Ninh liền mau chân đi đến lầu hai biệt thự..
Cửa phòng Tuyết Phỉ Nhi có rất nhiều hạ nhân, Tuyết Vi đẩy bọn hạ nhân đó ra, bước nhanh đi vào trong phòng.
Chỉ thấy, Tuyết Phỉ Nhi đứng ở trên một cái ghế, trên xà nhà còn treo một sợi dây thừng, Tiểu Hề khóc lóc thảm thiết đi theo mấy hạ nhân ôm hai chân cô.
Đợi Tuyết Vi vừa tiến vào, Tuyết Phỉ Nhi lập tức như mũi tên trên nỏ chỉ vào cô, mắng nói: "Tuyết Vi, mày thật là nhẫn tâm, mày đã thắng, đã thắng, mày cần gì phải hủy trong sạch của tao như thế?"
"Tao và mày có mối thù giết mẹ, hay là đời trước tao thiếu mày, vậy mà mày đối với tao đuổi tận giết tuyệt như vậy?"
"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư nhà tôi không có.."
Ninh Ninh vừa định thế Tuyết Vi giải thích, cô lập tức túm góc quần áo Ninh Ninh, ý bảo Ninh Ninh câm miệng.
Chuyện này, người duy nhất hiềm nghi chính là cô, thêm nữa mâu thuẫn cô và Tuyết Phỉ Nhi, giải thích cũng là nhiều lời vô ích.
"Chị hai, chị có oán khí gì chúng ta xuống dưới nói." Tuyết Vi đã nhàn nhạt mở miệng.
"Không có gì phải nói, Tuyết Vi! Tao chính là thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày." Tuyết Phỉ Nhi liều mạng cùng mấy hạ nhân ôm hai chân mình phân cao thấp, cố chấp vòng dây thừng tới trên cổ.
"Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư, cô bình tĩnh một chút. Chuyện có lớn bằng trời chúng ta có thể chậm rãi giải quyết, dù vô dụng, chúng ta có thể đi thông báo lão gia, Tuyết lão gia, hoặc là nhị thiếu gia làm chủ cho cô, đều có thể. Cô xuống dưới đi."
"Không cần thiết.. Không cần thiết.." sắc mặt Tuyết Phỉ Nhi xám xịt lắc lắc đầu, một giọt nước mắt từ khóe mắt cô liền chảy xuống dưới. "Các người để tôi chết đi.."
"Nhị thiếu gia đã trở lại! Nhị thiếu gia đã trở lại!" Trong đám người không biết ai la một câu, bọn hạ nhân sôi nổi tránh ra một bên.
Hoàng Phủ Minh mặc một thân quân trang bước nhanh đi vào trong phòng.
Khi nhìn đến cảnh tượng này đầy hỗn loạn, sắc mặt của anh nháy mắt liền trầm xuống: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nhị thiếu gia, rốt cuộc ngài đã trở lại, ngài mau khuyên nhủ nhị tiểu thư nhà tôi đi. Tôi cầu ngài, nhị thiếu gia, nhất định phải giữ được tánh mạng của tiểu thư nhà tôi." Tiểu Hề ' bùm ' một tiếng liền quỳ xuống trước người Hoàng Phủ Minh.