Editor: Thơ Thơ
“Phía dưới đấu giá món hàng thứ tư, một miếng đất ở phố Vạn Quốc, giá quy định bốn trăm triệu...” Hội trường đấu giá long trọng mà điển nhã, theo trọng tài bán đấu giá gõ búa xuống.
khách bốn phương tám hướng đấu giá giơ lên bảng số……
“số 108, kêu tám trăm triệu, còn có giá cả cao hơn hay không?!”
“Tuyết chủ tịch, xem ra ngài ‘ rất ’ vừa ý miếng đất này sao?” Vị trí thứ nhất, một người đàn ông trung niên mỉm cười dò hỏi Tuyết Vĩ Quốc bên cạnh.
Ông cam chịu gật gật đầu. “Miếng đất này, tôi vẫn luôn tính toán xây dựng công ty con của Tuyết thị, là cái địa điểm tốt.”
“ừ, khó trách ông sẽ ra giá cả cao như vậy.”
“người mua số 108. Tám trăm triệu lần thứ nhất …… Tám trăm triệu lần thứ hai…… Tám trăm triệu…… người mua số 413 ra giá chín trăm triệu.” Đợi lúc trọng tài bán đấu giá vừa muốn gõ búa, lập tức có một tay mua mới gia nhập bên trong đấu giá.
Trong hội trường động tác mọi người nhất trí nhìn về phía người mua số 413 ……
Tuyết Vĩ Quốc cũng khó chịu nhìn qua.
Chỉ thấy, Tuyết Vi ngồi ở cuối cùng mỉm cười vẫy vẫy tay với Tuyết Vĩ Quốc.
Lửa giận của ông nháy mắt liền đỉnh tới đỉnh đầu rồi. Thơ_Thơ_ddlqd
“Tuyết chủ tịch, còn không đoạt nhanh lên? Lại không đoạt, miếng đất kia liền phải bị tiểu nha đầu kia mua đi rồi.” Người đàn ông bên cạnh Tuyết Vĩ Quốc nhắc ông.
Ai ngờ, Tuyết Vĩ Quốc liền đoạt cũng chưa đoạt trực tiếp từ bỏ quyền cạnh tranh, cuối cùng, miếng đất này liền rơi vào trong tay Tuyết Vi rồi.
Tương lai, phàm là đồ vật Tuyết Vĩ Quốc muốn đoạt, Tuyết Vi đều sẽ cử bài đi đoạt lấy, cho dù cuối cùng không tiếc vung tiền như rác, như vậy cuối cùng đồ vật cũng sẽ rơi vào trong tay Tuyết Vi..
Mấy hiệp xuống dưới, Tuyết Vĩ Quốc thật sự khó kháng áp lực, nương trên đường nghỉ ngơi, đứng dậy liền vọt tới Trước mặt Tuyết Vi: “rốt cuộc con muốn thế nào?”
Nhìn bộ dáng cha lửa giận tận trời, Tuyết Vi mỉm cười nhìn mắt người chung quanh, hạ giọng nói: “Cha, thế này thật không giống như là phong cách Cha xưa nay làm việc.”
“Làm sao?”
“Theo lý thuyết, đều đến lúc này, Cha làm sao cũng đến giả người hiền lành một phen tới trấn an, trấn an con đi? Tê…… Nhưng bây giờ Cha còn chậm chạp chưa động, chẳng lẽ…… Là Cha phát hiện con rể Cha sắp được hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ, cho nên ngay cả bộ dáng giả bộ cũng không muốn giả bộ ở trước mặt con sao?”
Nghĩ đến trước kia, một khi cô đắc thế, Tuyết Vĩ Quốc liền lập tức hóa thân thành bộ dáng người cha từ ái, cô liền cảm thấy buồn cười.
Lúc ấy, cô thật đúng là bị ông lừa qua vài lần.
Nghĩ, lần này trở về, Tuyết Vĩ Quốc có thể lại giở lại trò cũ hay không? Nào biết đâu rằng, đến bây giờ ông căn bản cũng chưa từng có bất luận hành động gì, nhưng Tim Tuyết Vi thật ra có vài phần cô đơn. Thơ_Thơ_ddlqd
“Tuyết Vi, nếu trong lòng con hiểu rõ thì tốt rồi. Cha mặc kệ lần này trở về mục đích của con rốt cuộc là gì, trước tiên cha xin khuyên con một câu, tốt nhất con thu liễm một chút cho cha, nếu không…… Tương lai đừng trách cha thật sự không niệm tình phụ tử của chúng ta!!”
Tình phụ tử sao?
Ba chữ này từ miệng Tuyết Vĩ Quốc nói ra, làm sao cô cảm thấy buồn cười như vậy lại chói tai như vậy chứ?
Nếu cha thật sự có nhớ một chút tình phụ tử, ba năm trước đây cũng sẽ không vô tình đuổi cô ra khỏi Nhà họ Tuyết!
Nếu cha thật sự có nhớ một chút tình phụ tử, như vậy năm đó sau khi cô bị đuổi ra khỏi trường quân đội Hoàng Phủ, ông cũng sẽ không hỏi đen trắng liền ẩu đả, nhục mạ cô.
Bao nhiêu lần, bao nhiêu lần cô đều đối với cha rét lạnh tâm; lại có bao nhiêu thứ, cô đều nhịn không được hèn mọn muốn có phần tình thương này của cha.
Ngay cả giờ khắc này……
Cô đều khát vọng chính mình sau khi trở về Tuyết Vĩ Quốc có thể ở trước mặt mình giả bộ bộ dáng người cha từ ái, mặc dù là giả cũng thế, ít nhất……
Mẹ rời đi. Trên thế giới này, người cùng cô có huyết mạch tương liên cũng chỉ có Tuyết Vĩ Quốc!!!
“Cha, nếu ngài nhắc tới tình phụ tử, như vậy con cũng bán cho ngài cái ‘ tình ’ đi……” Tuyết Vi chậm rãi từ vị trí đứng lên. “Ngài yên tâm, đời này của Hoàng Phủ Sâm cũng không có hy vọng được hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ, chính là làm sao cũng không tới phiên anh ta nắm giữ quân quyền chân chính của Quân Khu Bạch Hổ!!”
Tuyết Vĩ Quốc khó hiểu.
Năm đó Hoàng Phủ Dương Vinh ban bố mệnh lệnh rất nhiều người đều biết đến.
Thật là ai sinh ra trưởng tôn đầu tiên cho Nhà họ Hoàng Phủ, người đó có thể bắt được hổ phù, nhưng vì sao bây giờ Tuyết Vi lại nói như vậy? Thơ_Thơ_ddlqd
Nhưng nhìn vẻ mặt cô, lại không giống như là cố ‘ lộng ’ mê hoặc!
Chẳng lẽ……?
Nghĩ vậy, Tuyết Vĩ Quốc phẫn nộ mở to hai mắt nhìn: “con muốn đối với cháu ngoại ta thế nào?!!!”
Đối với cháu ngoại cha làm sao…… Hả……?
A, ha hả ha hả……
Tuyết Vi rũ xuống mi mắt, theo bản năng nắm chặc nắm tay, móng tay đâm thật sâu vào trong ‘ thịt ’.
Giây tiếp theo……
Cô lạnh lùng ngẩng đầu, ‘ âm ’ u nói: “Đương nhiên là, con của con làm sao còn, đã kêu đứa nhỏ này làm sao biến mất trên thế giới này!!!”
“con dám!!!” Tuyết Vĩ Quốc gầm lên giận dữ ở trong ánh mắt mọi người, sợ mất thân phận, ông phẫn nộ hạ giọng nói: “Tuyết Vi, nếu con dám thương tổn con của Khả Duy, chính là liều cái mạng già này, ta cũng muốn kéo con vào địa ngục!” Dứt lời, ông cũng không quay đầu lại rời đi.
“Vi Vi…… chị??” Đợi chân trước Tuyết Vĩ Quốc mới vừa rời khỏi, Ly Tiểu Tiểu rõ ràng ở trên mặt Tuyết Vi thấy được bộ dáng cô vô cùng thống khổ.
“A…… Ha hả…… Ha ha ha ha……” Thân mình, vô lực xụi lơ ở trên ghế dựa, một tay Tuyết Vi đỡ trán, bi thương nỉ non nói: “Cho dù chị hận Tuyết Khả Duy, cũng không có khả năng thật sự muốn thương tổn con của cô ta; chính là chị nguyện cha chị, cũng không có khả năng thật sự muốn đẩy nó vào chỗ chết, vì sao……?”
“Vì sao cha chị vậy mà đều không hiểu biết chị một chút? Vậy mà nghĩ chị ác độc như thế!? Bất kham như thế? Bất quá chị chính là muốn một tiếng ‘ thực xin lỗi ’ của ông ta, muốn ông ta ở trước mộ bia mẹ chị tỏ chân tình mà thôi, nhưng ông lại……” (xem nhanh ở dembuon chấm vn)
“Chị Vi Vi, em hiểu rõ tâm ý của chị. Chính là…… chị không thường nói sao, người hiểu chị, tự nhiên sẽ hiểu chị; người không hiểu chị, chị cần gì phải vì ông ta hao tổn tinh thần? Chứng minh, từ đầu đến cuối ông ta đều không có dụng tâm vì chị, không phải sao?”
Làm bạn Tuyết Vi hai năm này, vô số lần Ly Tiểu Tiểu nghe được, sau khi cô say rượu mắng to Địch Mạn Lị, mắng to Tuyết Khả Duy, mắng to Dạ Phi Nhã Lệ, thậm chí ngay cả Hoàng Phủ Minh đều mắng qua.
Nhưng cô cũng chưa từng nghe qua Tuyết Vi mắng cha mình không phải.
Bởi vậy có thể thấy được, nội tâm Tuyết Vi kỳ thật là cực kỳ khát vọng tình thương của cha, chỉ tiếc……
“Thôi, a, thôi……” Điều chỉnh tâm tình của mình, Tuyết Vi vừa muốn đứng dậy rời khỏi hội trường đấu giá……
“Phía dưới, lần này hội đấu giá đếm ngược hàng đấu giá thứ hai, một CD đơn khúc cuối cùng của Tà Nguyệt. Món hàng đấu giá tuy là vật phẩm sang tay, nhưng trình độ mới cũ vì em, hơn nữa mặt trên có tự tay Tà Nguyệt ký tên.”
Danh Sách Chương: