Editor: Thơ Thơ
“Thôi, thôi, con trở về nghỉ ngơi đi.”
“Ngượng ngùng a, bác, quấy rầy các người dùng cơm.” Tuyết Vi áy náy bĩu môi, liền theo Hoàng Phủ Minh đi ra khỏi biệt thự của Hoàng Phủ Dương Vinh ……
Ra cửa biệt thự, Tuyết Vi khó chịu che lại ngực, vô lực đi trước.
Hoàng Phủ Minh đang nâng cô, bất đắc dĩ liếc cô một cái: “Đừng giả bộ.”
“Mẹ nó, vợ anh nôn nghén, vậy mà anh nói là giả bộ!!?” Đôi tay Tuyết Vi cắm chân, bộ dáng hữu khí vô lực chỉ là trong nháy mắt liền sinh long hoạt hổ lên.
“em dám nói không phải giả bộ sao?”
“Hắc hắc…… Không dám.” Tuyết Vi ngốc cười hắc hắc, nhưng giây tiếp theo, cô lập tức hung hăng đẩy Hoàng Phủ Minh một phen: “anh làm gì muốn tinh ranh như vậy, làm bộ cái gì cũng không biết không được sao, thiết!”
Cô bất quá chính là không muốn nhìn thấy cha con bọn họ phát sinh xung đột lần thứ hai mà thôi, mới làm bộ nôn nghén. Thơ_Thơ_lequydon
“em dụng tâm lương khổ anh biết, nhưng mà, ân oán giữa anh và cha anh …… Là không có biện pháp hóa giải.” Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh có vẻ ngưng trọng như vậy, trong con ngươi sâu không thấy đáy cũng chớp động một tia ưu thương nhàn nhạt.
“Minh, em tưởng, ân oán giữa anh và Bác Hoàng Phủ sợ là đến từ chính Dạ Phi Nhã Lệ đi?” Bước chân đi trước yên lặng, Tuyết Vi đã nhàn nhạt mở miệng.
“ừ.”
“Vì sao? Vì sao anh hận Dạ Phi Nhã Lệ như vậy?” Tuyết Vi không hiểu, cũng vẫn luôn không hiểu. Cô hận Địch Mạn Lị, lại tuyệt không giống Hoàng Phủ Minh hận như vậy. Loại hận này đã đạt tới hận thấu xương.
“Bởi vì……” Hoàng Phủ Minh hít sâu một hơi, khuôn mặt âm trầm kia chậm rãi chuyển về phía Tuyết Vi: “bà ta…… Hại chết mẹ ruột của anh.”
‘ lộp bộp ’ Tim Tuyết Vi trầm xuống thật mạnh.
Hãy còn nhớ rõ, tại nơi đây, liền ở dưới ánh trăng, đó là lúc cô vừa tới Nhà họ Hoàng Phủ không lâu, sai lầm coi Dạ Phi Nhã Lệ trở thành mẹ ruột của Hoàng Phủ Minh.
Kết quả chọc Hoàng Phủ Minh giận dữ.
Khi đó, cô thật sự không rõ hận trong mắt Hoàng Phủ Minh rốt cuộc phát ra cái gì.
Cho đến giờ phút này……
Mới sáng tỏ, đó là mối thù hận giết mẹ; đó là hận thâm nhập tận xương tủy!
“Minh……” Vốn định mở miệng hỏi chuyện năm đó. Nhưng rõ ràng Tuyết Vi từ trong mắt Hoàng Phủ Minh nhìn ra anh không muốn nhắc tới quá khứ. Cô chỉ có thể cứng rắn nuốt lời nói trở vào. “Bác Hoàng Phủ biết chuyện này không?”
“Đây là nguyên nhân anh hận cha anh ……” Thơ_Thơ_lequydon
“ông, ông ta biết?!” Tuyết Vi khó hiểu, Hoàng Phủ Dương Vinh một người theo chủ nghĩa gia trưởng như vậy, làm sao lại dung túng Dạ Phi Nhã Lệ làm ra chuyện ác độc như thế? “Bác Hoàng Phủ mặc kệ sao?”
“Phương diện này nguyên nhân có rất nhiều, một nguyên nhân trong đó, là thân phận của Dạ Phi Nhã Lệ.”
Cũng đúng.
Dạ Phi Nhã Lệ có ruột thịt là gia tộc Dạ phi bá chủ Ngự thành, cũng là cô ruột Dạ Phi Linh Quân Trường đương nhiệm, đích xác khó động vào bà ta.
“Minh, em tin tưởng anh!” Ánh trăng chiếu rọi ở trên mặt Tuyết Vi, trên khóe miệng cô dào dạt hiện độ cung có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Hoàng Phủ Minh tuệ tâm cười, một phen liền ôm Tuyết Vi vào trong lòng ngực……
Vẫn là câu nói kia, anh thích người phụ nữ này thông minh.
Vĩnh viễn là hiểu lòng anh như vậy.
Lời Nói xong, nói không đến mức trắng ra như vậy, điểm đến tức ngăn, lại đủ để cho người ta mạnh mẽ chống đỡ.
“Vi, anh vẫn luôn cho rằng ở trong nhà này anh cô độc. Nhưng sau khi em xuất hiện, anh cũng đã không có cảm giác như vậy. Em…… Sẽ là sức mạnh lớn nhất của anh!”
Cảm thụ được người đàn ông kiên cố này ôm ấp, Tuyết Vi nhàn nhạt nở nụ cười.
Vẫn luôn cho rằng lấy quyền lực của Hoàng Phủ Minh hẳn là cũng không hiểu được cái gì là cô độc. Nhưng, chậm rãi, chậm rãi, cô mới phát hiện, một mặt nội tâm yếu ớt của người đàn ông này. Thơ_Thơ_lequydon
Anh chỉ là không muốn biểu đạt, không muốn để người khác nhìn đến anh cô độc.
Thật sự thật cao hứng, thật cao hứng, cô có thể trở thành nơi anh dựa vào.
Tuyết Vi dám chắc chắn, cô sẽ là người duy nhất hiểu anh trên đời này; đương nhiên, người đàn ông này cũng nhất định là người duy nhất trên đời này hiểu cô.
Chỉ vì……
Bọn họ có đồng dạng tổn thương, có đồng dạng bối cảnh, có đồng dạng tính cách, đồng dạng quá khứ……
“Minh? Anh làm gì đây?” Trở lại biệt thự, Tuyết Vi nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.
Từ khi vào cửa, anh liền nhìn chung quanh thần bí, bộ dáng thập phần quỷ dị.
‘ suỵt……’ anh khoa tay múa chân một cái ‘suỵt’ thủ thế, theo sau lôi kéo tay Tuyết Vi lặng lẽ đi lên lầu hai.
Hoàng Phủ Minh không có việc gì chứ?
Làm sao làm giống tình báo vậy?
Tuyết Vi không khỏi liếc mắt, bị Hoàng Phủ Minh làm như vậy, cô vô tình cũng có loại khẩn trương.
Đến phòng ngủ của bọn họ.
Hoàng Phủ Minh đứng ở trước cửa, hít sâu một hơi, ngay sau đó xoay người đá một cái ……
‘ rầm ’ một tiếng, cửa phòng bị một chân đá văng.
“Minh, anh có……”
“Thảo! Làm em sợ muốn chết!”
Còn không đợi Tuyết Vi nói cho hết lời, liền nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng Hoàng Phủ Nguyệt. Thơ_Thơ_lequydon
Cô bước nhanh vọt đi vào, chỉ thấy, Hoàng Phủ Nguyệt mặc một thân áo ngủ, sắc mặt trắng bệch ngồi ở đầu giường nhìn chỗ cửa, khoai lát trong tay rớt đầy giường.
“Nguyệt, anh làm sao ở đây??”
“anh liền biết tiểu tử em lại tới nữa!!” Hoàng Phủ Minh nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng ngủ.
Tuyết Vi sáng tỏ.
Không cần hỏi đều biết, chỉ sợ Hoàng Phủ Minh nhận thấy được biệt thự có một chút khác thường liền kết luận trong phòng này có người xông vào.
Liền Nói, tìm người đàn ông không thể tìm quân nhân, đặc biệt là lính trải qua trinh sát. Muốn xuất quỹ (ngoại tình) đều khó.
“Anh hai, tá túc một đêm được chưa?”
mắt Hoàng Phủ Minh nhìn trên giường rơi xuống khoai lát, không khỏi buồn nôn một trận. “Tá túc có thể, không thể thoán phòng!”
“Ách…… Chả sao cả, dù sao ngủ như heo, em cũng có thể nhẫn.” Nói xong, Hoàng Phủ Nguyệt cầm lên gối đầu liền nằm ở trên giường.
cái này làm Hoàng Phủ Minh càng thêm cảm thấy buồn nôn, không khỏi phân trần, anh lôi kéo Tuyết Vi đổi một gian phòng ngủ.
“Quá ghê tởm!” Đóng cửa phòng lại, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh đều có chút nổi lên xanh.
Tuyết Vi vẫn luôn biết anh phương diện vệ sinh có thói ở sạch so với thói ở sạch của khác phái còn muốn nghiêm trọng hơn không biết nhiều ít lần. “Hắc hắc, liền dưới loại tình huống này, kỳ thật em cũng có thể ngủ.”
Hoàng Phủ Minh vô ngữ.
Đôi con ngươi thâm thúy chợt lóe, đợi khi Tuyết Vi mới vừa tính toán đi toilet thay quần áo, anh đột nhiên túm chặt tay cô: “Liền thay tại đây đi.”
“Không cần!” Nhìn mặt người đàn ông kia cười xấu xa, Tuyết Vi lập tức liền xem thấu tâm tư của anh. Thơ_Thơ_lequydon
“Kia, ông xã giúp em thay.” (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
“Không cần! Hoàng Phủ Minh, anh buông tay.” Tuyết Vi cắn môi dưới, thẹn thùng muốn ném người đàn ông vô lại này ra.
Nhưng Hoàng Phủ Minh không có một chút ý tứ buông tay, ngược lại, đột nhiên quay lại thân mình Tuyết Vi, ngực trước dán phía sau lưng cô. Duỗi tay liền phải cởi quần áo cô ……
“Không……” thân mình nhỏ bất an vặn vẹo hai cái.
“Ngoan.”
Tiếng Hoàng Phủ Minh nhu tình hỗn loạn một tia nhiệt lưu chậm rãi truyền vào bên tai cô, đậu đến lỗ tai cô không khỏi tê dại một trận.
Danh Sách Chương: