Mục lục
Nữ Vương Mommy Giá Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thơ Thơ 

Trên hành lang.

Hoàng Phủ Minh mặc một áo sơmi màu trắng phối hợp quần quân nhân màu đen, bước nhanh đi trước.

Đi ngang qua nữ binh vừa thấy đến anh, sôi nổi lộ ra biểu tình hoa si, lại không có nhận ra thân phận của anh.

Lúc Hoàng Phủ Minh vừa muốn đẩy cửa lớn văn phòng tướng quân ra, trong lúc vô tình tầm mắt nhìn về phía cửa sổ lầu hai ……

Rừng cây, hai người Tuyết Vi và Mộ Thần Hiên vừa nói vừa cười, đang nói chuyện gì, tình cảm thân mật, hai người kia càng quơ chân múa tay không coi ai ra gì.

“Mới vừa trở về nhà họ Hoàng Phủ, liền cùng ‘ Mộ Thần Hiên ’ đánh thành một mảnh sao?” Hoàng Phủ Minh nhìn chăm chú bọn họ, trong tầm mắt lộ ra vài phần sắc bén, ngực mơ hồ phát ra buồn.

Rốt cuộc, Tuyết Vi dưới lầu chính là vị hôn thê của anh; vị giả Hoàng Phủ Minh dưới lầu kia, dùng cũng là thân phận của anh. Hai người bây giờ ngược lại là nổi lên tình tới, anh có thể chịu được sao?!

Không khỏi phân trần, Hoàng Phủ Minh bước nhanh đi qua vị trí bọn họ.

“Hai người các người đang làm gì?!” Thotho_

Một tiếng rơi xuống.

Tán gẫu đến hừng hực khí thế, sắc mặt hai người căng thẳng, khẩn trương nhìn về phía Hoàng Phủ Minh ……

Tuyết Vi theo bản năng cầm đồ vật trong tay giấu ở phía sau.

Hoàng Phủ Minh nheo đôi mắt lạnh lại, chậm rãi tới gần hai người kia ……

“Mộ, Mộ tướng quân, hôm nay không phải anh muốn đi quân khu mở họp sao? Vì sao còn chưa có đi?”

Nghe được Mộ Thần Hiên xưng hô với mình, Hoàng Phủ Minh thật không nghĩ tới, anh ta vậy mà dùng thân phận của mình, dùng chính là như cá gặp nước: “A, Hoàng Phủ Quân Trường! Hôm nay hội nghị bị hủy bỏ, chẳng lẽ anh không biết sao?!”

“A?? Không biết.”

“Hoàng Phủ Quân Trường, anh đại giá quang lâm đến binh đoàn thứ ba của chúng tôi, có chuyện gì sao?”

“hả……” đôi mắt Mộ Thần Hiên lấp lánh, theo sau, dựa bên cạnh Tuyết Vi, một phen liền ôm bả vai cô: “Tôi tới tìm vị hôn thê của tôi.” Tư thế kia, miễn bàn nhiều theo lý thường phải làm rồi.

Hoàng Phủ Minh bị tức đến mở lớn con ngươi, trong lòng đều có cảm giác muốn giết chết Mộ Thần Hiên! Thotho_

Ở bên, Tuyết Vi trầm mặc không nói, sắc mặt nổi lên xấu hổ, mắt cô trộm ngắm Hoàng Phủ Minh trước mắt, lại nhìn tay Mộ Thần Hiên đáp ở trên vai của mình.

Ngực, dường như bị thứ gì lấp kín, rầu rĩ.

Tổng cảm thấy, không muốn bị người đàn ông trước mắt biết sự thật cô đã trở lại Nhà họ Hoàng Phủ!

“Trong cái……” Tuyết Vi tự nhiên mở tay Mộ Thần Hiên: “Các người tán gẫu đi, tôi đi trước.” Quay đầu liền rời khỏi.

Mắt nhìn bóng dáng cô đi xa, mắt Hoàng Phủ Minh ngắm Mộ Thần Hiên bên cạnh: 

“Đêm nay có thời gian không?”

“Làm gì?”

“Bồi tôi cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“hả, minh, không lầm chứ, ngày thường cậu rất ít hẹn tôi, hôm nay làm sao vậy, vậy mà tự nhiên chạy tới ước hẹn tôi ăn cơm sao??”

“cút!” Nói lên chuyện này, Hoàng Phủ Minh liền cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Một hồi về đến nhà, bị Lạc quản gia thúc giục anh đi theo Tuyết Phỉ Nhi hẹn hò, anh phiền đều phải phiền chết rồi. “Hỏi lại anh một lần, rốt cuộc có thời gian hay không?”

“Xin lỗi ha, minh, kỳ thật đêm nay tôi …… Có việc gấp, cho nên…… cậu vẫn là ước hẹn người khác đi. Không bằng liền đi ước hẹn Bạch Dạ. Hai người đàn ông hư không tịch mịch ghé vào cùng nhau, nói không chừng sẽ nhảy ra đóm lửa gì đó.” Thotho_

“Đi trước!” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống, xoay người liền phải rời khỏi.

“này, này, đừng nóng giận, minh. Đêm nay tôi thật sự có việc gấp.” Mộ Thần Hiên thấy vậy, vội vàng chạy tiến lên: “Nếu không, tôi cung cấp tình báo miễn phí cho cậu.”

“Cái tình báo gì?”

“Hắc……” Mộ Thần Hiên cười xấu xa, thần bí câu lấycổ hoàng Phủ Minh, nói nhỏ: “dáng người vợ cậu thực chuẩn, nhìn ra, ít nhất cúp c, eo không vượt qua hai thước!!”

Anh lại không phải chưa thấy qua, còn cần Mộ Thần Hiên tới nói này đó sao? Nhưng vấn đề…… “làm sao mà anh biết được?!”

“Đương nhiên là tôi vừa mới ghé vào cửa sổ phòng thay quần áo lầu hai, nhìn lén được.”

“hả? Vậy mà anh rình coi phòng thay quần áo của nữ binh đoàn sao?” Hoàng Phủ Minh nheo đôi mắt lạnh lại, đôi tay bắt chéo sau lưng, gầm nhẹ nói: “Mộ tướng quân, nửa giờ sau, sân thể dục, phụ trọng năm kg, chạy năm km!”

“hả…… Minh, cậu đừng……”

“mười kg!!” Thotho_

“Minh……”

“hai mươi kg!!”

Mộ Thần Hiên càng xin tha, Hoàng Phủ Minh xử phạt càng tàn nhẫn.

Anh đơn giản cũng không nói, chỉ có thể âm thầm buồn bực, anh đây là tội gì, vậy mà không đánh đã khai, đào hố cho chính mình nhảy chứ??

*

“Tiểu tuyết, kỹ thuật cô châm kim thật đúng là thuần thục, kim đâm ở trên người vậy mà cũng không đau một chút nào.” Trong phòng y tế, một nam binh buông xuống tay áo, khen khích lệ y thuật Tuyết Vi không dứt miệng.

“Ha hả. Nếu anh không thoải mái thì tới tìm tôi đi.”

“ừm ừm, tốt. Đúng rồi, tiểu tuyết, đêm nay cô có thời gian hay không, tôi muốn hẹn cô cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện đáp tạ cô một chút.”

Thấy nam binh kia như cũ không chịu rời khỏi, Tuyết Vi bất đắc dĩ hít một hơi: 

“Xin lỗi, đêm nay tôi có việc.”

“đêm mai thì sao?”

“Đêm mai?” Thotho_

“đêm mai cô ta cũng có việc! Ngày sau cũng có việc, tương lai một tháng sau đều có việc! Muốn hẹn cô ta, xếp hàng đi!!” Từ bên ngoài cửa lớn phòng y tế bị người một phen đẩy ra, khuôn mặt lạnh của Hoàng Phủ Minh liền đi đến.

Nam binh kia theo bản năng nhìn Hoàng Phủ Minh đứng ở cửa, lúng túng nói. “hả, không quấy rầy cô tiểu tuyết, tôi đi trước.” Xám xịt liền quay đầu rời khỏi.

Nhưng Tuyết Vi lại rất buồn bực.

Theo lý thuyết, ‘ Mộ Thần Hiên ’ là tướng quân binh đoàn thứ ba này, vì sao vừa mới rồi bộ dáng nam binh kia lại biểu hiện giống như hoàn toàn không quen biết anh chứ?

“Mộ tướng quân, vì sao anh chạy tới phòng y tế? Sẽ không phải cũng bị bệnh chứ?” Tuyết Vi vừa thu thập dụng cụ chữa bệnh, vừa hỏi.

“cô không thể nể tôi chút được chứ?”

“Nhưng vấn đề nơi này căn bản là nơi tới xem bệnh, đột nhiên anh chạy tới, không phải bị bệnh, còn có thể là chuyện gì?!”

“Tôi chỉ là lại đây nhắc nhở cô một tiếng, lần sau lúc thay quần áo, có thể hơi chút chú ý một chút hay không?!” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm ngồi ở trên giường bệnh.

Tuyết Vi ngẩn ra, xoay mặt, nghi hoặc nhìn về phía anh. Thotho_

“anh làm gì đang êm đẹp lại đây nói với tôi vấn đề này? Chẳng lẽ là……” đôi mắt cô vừa chuyển, tựa hồ phản ứng lại đây: “này, anh không có lý do chạy tới trách cứ tôi chứ? Nơi đó là phòng thay quần áo lầu hai được không??? Ai sẽ nghĩ đến, một Quân Trường nhàm chán như vậy bò tới cửa sổ lầu hai tìm người chứ?!”

Vừa nói đến chuyện này, cô liền vô cùng buồn bực.

Thay một nửa quần áo, cửa sổ lầu hai đột nhiên thêm ra cái đầu, nhiều tm dọa người?!

Nếu không phải lúc trước Mộ Thần Hiên lưu lại ấn tượng cho Tuyết Vi cũng không tệ lắm, cô đã sớm đá một cái, đá Mộ Thần Hiên xuống lầu!

Trong phòng y tế đột nhiên lâm vào trầm mặc.

Mắt Tuyết Vi nhìn Hoàng Phủ Minh không nói một lời, lạnh lùng nói: “Mộ tướng quân, lần này anh lại đây, không phải chỉ là vì chuyện nhắc nhở tôi thay quần áo chứ?”

Chuyện này đương nhiên là không có khả năng.

Khuỷu tay Hoàng Phủ Minh chậm rãi chống đỡ ở trên bàn nhỏ đầu giường, gương mặt lạnh dần dần gợi lên một nụ cười nhu hòa: “Tối nay, có thời gian không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK