Tòa đại sứ quán Đứng sừng sững trong đêm tối vô cùng yên tĩnh.
Hoàng Phủ Minh chạy xe đến phía sau sứ quán.
Xuống xe, đứng ở trên cỏ trống trải, anh ngẩng đầu lên, ngưng thần nhìn một cửa sổ lầu ba còn sáng lên ánh đèn mỏng manh ……
Không biết qua bao lâu, Hoàng Phủ Minh vén tay áo lên, chạy một cái lấy đà, tay không liền leo lên đại sứ quán.
Theo vách đứng bò về phía trước, đi bước một, đi bước một……
Khi đến cửa sổ lầu ba, anh hơi nhíu mày, cúi đầu xuống, nhìn mặt cỏ trống trải, cảm thấy……
Này hết thảy có phải có chút quá thuận lợi hay không?
Cho dù anh xuất thân quân nhân, cho dù anh đã rất cẩn thận, chính là, lâu như vậy, ngay cả một bóng lính tuần tra sứ quán đều không thấy được, không khỏi có chút quá không phù hợp lẽ thường, không phải sao?
Mang theo phân nghi ‘ hoặc ’ này, Hoàng Phủ Minh nhẹ nhàng mở cửa sổ phòng lầu ba, đợi lúc anh vừa muốn xoay người tiến vào ……
“Đừng nhúc nhích!” Một tiếng đông lạnh từ sau bức màn truyền ra tới, nối gót tới, một súng lục quân dụng loại nhỏ 54 thức xuyên qua khe hở bức màn chuẩn xác đỉnh ở giữa trán anh.
“A……” Hoàng Phủ Minh nhợt nhạt cười ‘ két……’ một tiếng, tiêu sái kéo ra cái bức màn vướng bận kia ……
Tức khắc, bóng dáng Tuyết Vi liền ánh vào mi mắt anh.
Khi nhìn thấy kẻ tự tiện xông vào chính là Hoàng Phủ Minh, thân mình Tuyết Vi không khỏi chấn động một chút. “anh…… Sao anh lại tới đây?” Nắm trong tay thương (súng) chậm rãi thả xuống.
“lúc em đi khóc thành như vậy, làm sao anh có thể yên tâm ném em một mình ở chỗ này?” Thơ_Thơ_ddlqd
‘Được, em không vì anh suy xét! em đây hỏi anh, trước khi anh làm chuyện này có nghĩ tới em không? ’
‘anh có biết, hiện giờ, thân phận của em đã cho hấp thụ ánh sáng, em và Linh vừa đi, khả năng Vĩnh viễn không thể trở về hoàng thành được. Càng nhiều Khả năng Vĩnh viễn không thấy được anh. Anh kêu em làm sao bây giờ? ’
‘ a? Anh nói đi, anh kêu em làm sao bây giờ?!! ’
‘ em hận anh, Hoàng Phủ Minh! Em hận anh!! ’
Trước mắt, thoáng hiện từng màn khi ly biệt ở toà án, một trận chua xót lần thứ hai nảy lên trong lòng, Tuyết Vi nghẹn ngào quay đầu đi: “Ai, ai khóc?”
“Ai……” Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ thở dài, xem ra kêu người phụ nữ nhà anh thẳng thắn, quả thực là còn muốn khó hơn lên trời. “Được, em không khóc……”
“trễ như vậy anh lại nơi này, không sợ bị người viện giám thị biết xử phạt anh sao?” Tuyết Vi lo lắng quay đầu lại.
Hoàng Phủ Minh cố hết sức cười cười: “em xác định muốn anh dùng tư thế như vậy cùng em nói chuyện phiếm sao?”
Mới phát hiện, hơn phân nửa người anh như cũ treo ở ngoài cửa sổ, chỉ là dựa vào lực đôi tay chống đỡ duy trì. “Mau…… Mau tiến vào.” Vội vàng kéo Hoàng Phủ Minh vào trong phòng.
Anh thuận thế liền ôm Tuyết Vi vào trong lòng ngực.
Thân mình nhỏ, hơi hơi giãy giụa.
Hoàng Phủ Minh nghiêm khuôn mặt, mệnh lệnh nói: “Đừng nhúc nhích! Để anh ôm một lát, về sau khả năng anh ôm không được.”
Vừa nghe lời này, trong xoang mũi Tuyết Vi tức khắc liền nổi lên cay.
Cũng đúng, không ôm nhiều một lát, về sau bọn họ thật ôm không được.
Ngẩng đầu. Cô nhíu mày: “Hoàng Phủ Minh, sau khi em đi rồi, anh không được ‘ kết giao ’ bạn ‘ nữ ’!!!” Trong mệnh lệnh mang theo vài phần khóc nức nở.
Mắt Hoàng Phủ Minh vừa chuyển: “ừ. Vậy, em sẽ ‘kết giao ’ bạn trai sao?”
“Sẽ!” Ngay cả do dự đều không có do dự đã mở miệng. Thơ_Thơ_ddlqd
Thiếu chút nữa chọc cái mũi anh đều sưng: “em không cho anh ‘kết giao ’ bạn ‘ nữ ’, làm sao em liền có thể ‘kết giao ’ bạn trai?”
“em chính là không cho anh ‘kết giao ’ bạn ‘ nữ ’. Nếu anh ‘kết giao ’, để em biết, em liền mang binh tới đánh anh. ‘kết giao ’ một cái đánh một lần, ‘kết giao ’ một cái đánh một lần! Đánh chết anh! Đánh chết anh!!”
Tuyết Vi rõ ràng nổi lên chơi vô lại, một chút cũng không mất vẻ đáng yêu của người phụ nữ, chọc Hoàng Phủ Minh tức khắc không nhịn được mà bật cười lên: “Yên tâm, anh sẽ không ‘kết giao ’ bạn ‘ nữ ’. Đương nhiên, anh cũng sẽ không cho em cơ hội ‘kết giao ’ bạn trai.”
“Hừ, trời cao hoàng đế xa, anh quản không được!!”
“Ai nói trời cao hoàng đế xa?” Sủng nịch nhéo nhéo chóp mũi cô, mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Minh chậm rãi dán ở mặt trước cô: “em muốn chạy? Không có cửa!!”
Cô muốn chạy?
Cô sao có thể muốn chạy?
Cô tình nguyện phế đi hai ‘ chân ’ vĩnh viễn lưu ở bên người Hoàng Phủ Minh, cũng không muốn một mình cô độc chạy tới Ngự thành sinh hoạt……
Gần gũi nhìn đến mặt tuấn mỹ không gì sánh kịp, Tuyết Vi cắn góc môi, thương cảm rũ xuống mi mắt……
“Vi, anh nói với em……” Còn không đợi Hoàng Phủ Minh nói cho hết lời, ai ngờ ‘ rầm ’ một tiếng, cửa phòng đã bị người từ ngoài một chân đá văng.
“Hoàng Phủ Quân Trường, hơn phân nửa đêm, ngài không thành thật ngốc ở Nhà họ Hoàng Phủ các người, trộm xâm nhập phòng của ‘ nữ ’ binh Quân khu Huyền Vũ tôi làm cái gì?” Chỉ thấy, đôi tay Dạ Phi Linh vây quanh trước người, vẻ mặt cười tà dựa vào ở chỗ cửa. Thơ_Thơ_ddlqd
Tim Tuyết Vi căng thẳng, vừa muốn mở miệng giải thích……
“tôi tới tìm bà xã của tôi, quan ngài chuyện gì?” Hoàng Phủ Minh liền dùng thuốc lưu thông khí huyết thẳng thắn mở miệng.
Phải biết rằng.
Giữa Tứ quốc có quy củ giữa tứ quốc, như vậy đại sứ quán cũng có quy củ của đại sứ quán.
Ở Quân Khu Bạch Hổ Hoàng Phủ Minh là chủ, nhưng đại sứ quán này thiết lập ở hoàng thành, chính chủ nhân sứ quán là chủ.
“Hừ? Trước hôm nay có lẽ cô ta là bà xã của anh, nhưng từ sau hôm nay, cô ta cũng chỉ có thể là tướng quân của tôi!” Mắt lam của Dạ Phi Linh chợt lóe, cười tà ngoắc ngón tay: “Bảo bối, lại đây.”
Tuyết Vi vẫn không nhúc nhích sững sờ ở tại chỗ.
Thấy vậy, khuôn mặt yêu dã của Dạ Phi Linh lập tức liền trầm xuống: “Tuyết tướng quân, làm sao, bây giờ ngay cả Quân Trường ra lệnh đều dám không nghe sao? Lại đây cho tôi!!”
Trong khẩu khí mang theo mệnh lệnh làm người chân thật đáng tin, Tuyết Vi chỉ phải vẻ mặt tâm bất cam tình bất nguyện đi tới bên cạnh anh.
“Thấy được chưa? Bây giờ cô ta chỉ nghe tôi nói!” Nụ cười khiêu khích xẹt qua góc môi, Dạ Phi Linh ái muội đáp trên vai Tuyết Vi.
Hoàng Phủ Minh nhìn lên, lập tức liền phát hỏa: “Dạ Phi Linh, lấy tay anh từ trên người bà xã của tôi ra!!!”
“Hừ?” Anh không chỉ không có lấy tay ra, ngược lại càng lâu càng chặt, hoàn toàn một tư thế ‘ tôi chính là không lấy tay ra, tôi xem anh có thể thế nào ’!
“Không lấy đúng không? Được!” Hai tròng mắt sâu không thấy đáy nhanh chóng hiện lên một tia kém sáng, Hoàng Phủ Minh tiến lên một bước, không khỏi phân trần vung nắm tay, một quyền liền đánh vào trên mặt trái của Dạ Phi Linh.
“Minh!!!” Tuyết Vi ngây người, cô thật không nghĩ tới Hoàng Phủ Minh vậy mà sẽ động thủ tới?
Hoảng ‘ loạn ’ nhìn Dạ Phi Linh bị đánh ngã xuống đất.
Lúc này không xong!
Cô và Dạ Phi Linh ở chung hơn ba năm, biết rõ, người đàn ông này kiêng kị nhất chính là người khác chạm vào mặt anh!!
Có thể nói, Dạ Phi Linh còn để ý khuôn mặt gần như hoàn mỹ của anh hơn cả phụ nữ.
Hãy còn nhớ rõ, có một lần, một hạ nhân bắn một giọt nước tới trên mặt anh, anh liền suýt nữa đem hạ nhân kia ‘ lộng ’ chết. Huống chi, lần này Hoàng Phủ Minh thẳng thắn cho mặt anh một quyền chứ?