Trong lòng căng thẳng, cô vội vàng chạy tới bên cạnh hai người kia: “này, hai người các người trước đừng đánh!!”
“Đây không phải chuyện của cô, câm miệng cho tôi!” Dạ Phi Linh gầm nhẹ một tiếng. Quay người, liền đè Hoàng Phủ Minh ở dưới thân, đi lên chính là một quyền.
“Đừng *** hét lớn đối với bà xã của tôi!” Nói, thân thể Hoàng Phủ Minh dùng sức một cái, ngược lại đè Dạ Phi Linh ở dưới thân, hung hăng một quyền giã xuống.
Thấy hai người này căn bản không có tâm tư phản ứng với mình, Tuyết Vi lập tức phát hỏa, một tay túm chặt Hoàng Phủ Minh, một tay kia đè lại Dạ Phi Linh: “Hai người các người đừng *** đánh, nhà đang cháy!!!”
“Cháy?!” Lúc này, hai người này xem như thành thật.
Không hẹn mà cùng đứng dậy từ trên mặt đất, nhanh nhẹn sửa sang lại quần áo rách mướp.
Một người chạy tới phòng ngủ, một người khác chạy tới thang lầu đi điều tra tình huống.
Vài giây qua đi, bọn họ chạm trán một cái. “ bên kia tình huống làm sao?”
“Bên ngoài thế lửa vô cùng nghiêm trọng, lửa hẳn là cháy từ bên ngoài, không có biện pháp nhảy cửa sổ trốn thoát. Bên anh thì sao?”
“Từ trước mắt xem ra, còn có thể lựa chọn chạy trốn.”
“Đi!” Nói xong, hai người kia liền ăn ý chạy tới cửa thang lầu.
Lúc này, đến phiên Tuyết Vi trợn tròn mắt.
Hai người này coi cô là trong suốt sao?
Một giây trước đánh náo nhiệt, giây tiếp theo liền hòa hảo như lúc ban đầu, cùng nhau vui sướng nắm tay chạy trốn? Ngay cả quản cô cũng mặc kệ sao??
Nói giữa hai bọn họ ‘ không có việc gì ’, đánh chết cô, cô cũng không tin! Được!
Sớm biết vậy cô phát hiện cháy nên tự mình chạy trốn trước tiên, thiêu chết hai khốn khiếp này!!! Thơ_Thơ_ddlqd
“Còn đứng ngốc nơi này làm gì? Đi thôi!” Mới vừa chạy không được hai bước, rốt cuộc Hoàng Phủ Minh nhớ tới Tuyết Vi, kéo tay cô liền chạy về dưới lầu.
Tuyết Vi tức khắc cảm động rơi lệ đầy mặt, xem ra, cô ở trong lòng Hoàng Phủ Minh vẫn có một chút địa vị, ít nhất vẫn có thể ‘ chống lại ’ với Dạ Phi Linh một chút đi?
Khói cuồn cuộn, lửa nóng hừng hực.
Thế lửa đã nháy mắt nuốt chửng toàn bộ lầu hai.
Bởi vậy có thể thấy được thế lửa lầu một sợ là càng mãnh liệt. Nhưng, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Nhẫn nại khốc nhiệt, Hoàng Phủ Minh sợ Tuyết Vi bị thương, một đường khóa lại cô trong lòng ngực, thẳng ‘ bức ’ cửa sau sứ quán.
‘ rầm rầm rầm!! ’ thử ‘ tính ’ đẩy hai cánh cửa.
“Sao…… Khụ khụ khụ…… Làm sao vậy?” Tuyết Vi thống khổ che lại cái mũi, khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Minh bên cạnh.
“Đáng chết, cửa chạy trốn bị người khóa trái bên ngoài!!”
“Bị người khóa trái? Vậy nói cách khác……?” Đang do dự.
Hoàng Phủ Minh vung một ghế dựa ‘rầm’ một tiếng liền phá khóa cửa chạy trốn.
Không khí mát mẻ từ bên ngoài tiến vào, Tuyết Vi gấp không chờ nổi đi theo Hoàng Phủ Minh liền chạy ra khỏi biển lửa……
“A, anh nói hôm nay đại sứ quán làm sao ngay cả thủ vệ cũng chưa thấy, hóa ra…… Là chờ ngọn lửa này đâu.” Hoàng Phủ Minh không khỏi hồi tưởng trở về nghi ‘ hoặc ’ khi lẻn vào phòng Tuyết Vi.
Khi đó anh cũng đã nhận thấy được không thích hợp, chỉ là không nghĩ tới lá gan bọn họ lại lớn như vậy, chuyện trong đêm thiêu đại sứ quán cũng làm được!?
“Thật đúng là, lửa cháy lâu như vậy, ngay cả bóng người cứu hoả cũng chưa thấy. Cửa chạy trốn lại bị khóa trái, thế lửa cũng chỉ ngắn ngủn vài phút liền mãnh liệt như vậy, vừa thấy chính là chủ mưu đã lâu.” Nói, Tuyết Vi theo bản năng đem tầm mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: “Anh cả anh muốn thiêu chết em hả?? Tê…… Không đúng, Linh ở đây, anh ta cũng dám phóng hỏa?” Thơ_Thơ_ddlqd
“A, cùng loại chuyện với ngư ông đắc lợi, anh ta khẳng định thích làm.”
Nghe ngôn ngữ Hoàng Phủ Minh ý có ám chỉ, Tuyết Vi đột nhiên nhớ tới……
‘Vi Vi, nghe anh nói. Chuyện nếu đã biến thành như vậy, như vậy em liền lập tức đi! Lập tức rời khỏi hoàng thành, hơn nữa, tốt nhất bây giờ liền ……’
Hóa ra, Tuyết Trạm cứ thế vội gọi cô đi, chính là trước đó đã biết được trận hỏa hoạn này?
A.
Nói không nên lời nội tâm là cảm thụ gì, cảm ‘ kích ’ Tuyết Trạm sao?
Cô giết mẹ anh, anh còn có thể quan tâm cô như thế?
Không……
Không phải cảm ‘ kích ’. Mà là cảm thấy…… Không thoải mái, thực không thoải mái. Cô không thích Tuyết Trạm giúp mình như vậy!!
Mạnh mẽ áp xuống tâm lý rối rắm kia, Tuyết Vi lạnh híp mắt: “ lá gan của Anh cả anh thật lớn.”
“Anh ta đương nhiên không có lá gan lớn như vậy, Vi, anh nói anh ta ngồi thu ngư ông đắc lợi, chỉ là một trong số đó; thứ hai, anh này hẳn là muốn…… Mượn đao giết người!”
“Mượn đao giết người??” Tuyết Vi cả kinh, vừa muốn mở miệng hỏi là mượn đao ai, lại đột nhiên phát hiện…… “Linh đâu??? Linh làm sao không thấy??”
Nhìn quanh bốn phía, thật sự không thấy bóng dáng Dạ Phi Linh.
Nhìn lại lúc thoát khỏi biển lửa, bọn họ có thể xác định lúc trước Dạ Phi Linh nhất định là theo chân bọn họ ở bên nhau, nhưng lúc tới lầu hai rồi, bọn họ liền không chú ý anh ta.
“Không xong!” Sắc mặt Tuyết Vi căng thẳng, cũng bất chấp nhiều như vậy, bước nhanh liền phải nhảy vào trong biển lửa vây quanh biệt thự. Thơ_Thơ_ddlqd
“em điên rồi sao?” Hoàng Phủ Minh thấy vậy, vội vàng kéo cô xuống dưới.
“Linh hẳn là còn ở trong phòng, em phải đi cứu anh ta!!”
“Anh ta còn cần đến em đi cứu sao??? Em biết anh ta có bao nhiêu bản lĩnh không?!”
Đúng.
Dạ Phi Linh có thể vững vàng ngồi vững bảo tọa này lớn lên khẳng định là có bản lĩnh hơn người. Chính là…… “Minh, anh không biết, ba năm trước đôi mắt Linh bị thương quá nặng, bây giờ chỉ cần đôi mắt anh chịu một chút thương tổn liền sẽ xuất hiện hiện tượng mù ngắn ngủi!”
Hơn ba năm, vết thương mắt của Dạ Phi Linh tuy là được Tuyết Vi chữa khỏi. Nhưng anh trúng độc quá sâu, căn bản không cách nào trừ đi bệnh căn, chỉ có thể bảo vệ tốt hai mắt thật cẩn thận mới được.
“em nghĩ Linh nhất định là tật mắt phát tác, mới có thể cùng chúng ta……”
“em ở chỗ này chờ anh!” Còn không đợi Tuyết Vi nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh liền nhảy vào biển lửa nhanh như chớp, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
“Oa dựa…… Này là tuyệt bích chân ái ……” Tuyết Vi lại một lần vì ‘ cơ tình ’ giữa hai người này bị thuyết phục……
“Dạ Phi Linh!!!”
“Dạ Phi Linh!!!”
“Linh!!!”
Bước chậm ở trong sứ quán cuồn cuộn khói, mỗi bước Hoàng Phủ Minh đều gian nan như vậy.
Đều đã hai phút trôi qua, anh như cũ không có tìm được bóng dáng Dạ Phi Linh, cũng không thấy anh trả lời.
Mắt thấy lửa lớn càng cháy càng mãnh liệt, phòng đều rung lắc, Hoàng Phủ Minh phát hỏa: “anh *** nếu nghe thấy được, liền trả lời lão tử một tiếng, giả bộ cái gì cháu trai?!!”
“Làm gì???” Quả nhiên, chiêu ‘ khích tướng ’ này một khi sử dụng, cách đó không xa liền truyền đến tiếng Dạ Phi Linh gầm nhẹ.
Anh theo nơi phát ra tiếng lần mò đi qua.
Chỉ chốc lát sau liền nhìn đến Dạ Phi Linh ngồi dựa vào trong góc.
“A, xem ra Vi nói thật đúng, đôi mắt anh thật không thấy được?” Trong giọng nói Hoàng Phủ Minh nhiều ít mang ra chút ý nhị châm chọc.