"Đương nhiên là giả."
Hoàng Phủ Minh liền biết sẽ là như thế!
Anh dở khóc dở cười lắc đầu, buông tay, khó hiểu nói: "Mẹ làm gì muốn lấy chuyện này lừa gạt Tuyết Vi?"
"Không phải lúc trước con tìm mẹ, muốn mẹ hỗ trợ tác hợp các con sao? Sau đó mẹ lại tưởng tượng.." Tôn Vân Vân nói đến đây, hiền lành nở nụ cười.
Giờ phút này, Hoàng Phủ Minh thật hận không thể quỳ trước mắt vị "mẹ vợ tốt nhất thế giới" này!
Sau khi anh cùng Tuyết Vi lãnh chứng không lâu, thật là tới tìm Tôn Vân Vân, khát vọng bà có thể hỗ trợ tác hợp một chút hôn nhân giữa mình và Tuyết Vi.
Anh có thể nhìn ra được, địa vị Tôn Vân Vân ở trong lòng Tuyết Vi. Nếu có người mẹ này hát đệm, hôn nhân anh và Tuyết Vi ít nhất có thể ổn định một ít.
Nhưng mà..
"Minh Nhi, làm sao vậy? Sắc mặt con làm sao khó coi như vậy?" Tôn Vân Vân lo lắng nhìn Hoàng Phủ Minh xanh cả mặt.
Anh than nhỏ một hơi, thật không biết nên làm sao mới có thể cùng mẹ vợ tốt nhất thế giới này Nói xong, bà cho mình quả thực là giúp một cái đại sự.
"Mẹ. Cảm ơn mẹ có thể giúp con như vậy, bây giờ, tình cảm giữa con và Vi đã ổn định."
"A? Tình cảm tốt, chỉ cần tình cảm giữa hai người các người ổn định, mẹ liền an tâm rồi." Tôn Vân Vân tuệ tâm cười.
Nhưng vẻ mặt Hoàng Phủ Minh càng thêm bất đắc dĩ.
Anh là đánh tâm nhãn cảm kích mẹ vợ này dụng tâm lương khổ, nhưng.. Anh thế nào đều cảm thấy Tuyết Vi là không có một chút nào vì mẹ " hàm hậu ".
Đến bây giờ mới thôi, vị mẹ vợ manh manh này làm sao liền không rõ, anh muốn nói cái gì đây?
"Mẹ, bệnh mẹ.. Nên làm sao qua đi?" Hoàng Phủ Minh cũng chỉ có thể lựa chọn có chuyện nói rõ, nếu không chỉ sợ Tôn Vân Vân đời này cũng không biết anh muốn làm sao.
"Hả?" Tôn Vân Vân sửng sốt, mờ mịt nhìn mắt Hoàng Phủ Minh, vẻ mặt khó xử cúi thấp đầu xuống: "Đúng vậy, mẹ nên làm sao qua đi?"
Một ngụm máu tươi dũng mãnh vào trong miệng Hoàng Phủ Minh. Anh lại một lần bị mẹ vợ này cấp manh tới rồi.
Lấy phong cách Tuyết Vi làm việc tích thủy bất lậu mà Nói, thân là mẹ của cô, tốt xấu gì cũng nên ngẫm lại biện pháp giải quyết đi?
"Như vậy đi, đến lúc đó mẹ liền nói bệnh viện báo cáo sai rồi, mẹ không bệnh. Con xem thế nào?"
"..."
A, chẳng ra gì, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy. "Được.." Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ trừu trừu khóe miệng, dở khóc dở cười xoa xoa.
Đúng lúc này..
"Các người không cảm thấy các người làm như vậy thật quá đáng sao?"
"Rầm " một tiếng, cửa phòng mở ra, vẻ mặt Tuyết Vi âm trầm vọt tiến vào.
"Vi.. Vi Vi?" Tôn Vân Vân khẩn trương mở to hai mắt nhìn.
Hoàng Phủ Minh thổ lộ một hơi, bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống.
"Mẹ! Mẹ cũng thật là, loại nói dối này đều biên ra tới, mẹ biết con thật lo lắng sao?" Tuyết Vi tức muốn hộc máu cắn răng, ánh mắt hung tợn trừng về phía Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói: "Anh cũng vậy, biết mẹ tôi giả bệnh, liền không nói cho tôi một tiếng."
"Vi Vi, con không cần trách cứ Minh Nhi, Minh Nhi không biết.."
Hoàng Phủ Minh vỗ nhẹ nhẹ bả vai Tôn Vân Vân, cắt lời nói kế tiếp của bà. "Xin lỗi, Vi.."
"Tôi không tiếp nhận anh xin lỗi! Trong khoảng thời gian ngắn tôi đều không muốn nói tới anh." Nói xong, Tuyết Vi quay đầu liền rời khỏi phòng.
"Ai.. Vi Vi.." Đợi Tôn Vân Vân vừa muốn đuổi theo.
Hoàng Phủ Minh mỉm cười lắc đầu: "Mẹ, không có việc gì."
"Minh Nhi, có phải mẹ biến khéo thành vụng hay không? Đều là mẹ không tốt, mẹ cho rằng như vậy có thể giúp được các con, con Nói cùng Vi Vi nhanh lên, con cũng không biết chân tướng chuyện này, để nó oán trách con."
Nhìn vẻ mặt Tôn Vân Vân lo lắng, Hoàng Phủ Minh lại nho nhã cười. "Không cần giải thích gì, mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con vô cùng cảm tạ mẹ có thể giúp con như vậy.."
Thân là người đàn ông, Hoàng Phủ Minh tự nhiên sẽ gánh chuyện này trên vai. Lại thêm, anh hiểu biết Tuyết Vi. Lấy tính tình Tuyết Vi làm sao sẽ thật sự bởi vì chuyện này trách cứ bọn họ chứ?
"Hừ, thật quá đáng, thật là thật quá đáng!" Vừa ra khỏi phòng, Tuyết Vi đã tức giận đến sắc mặt phát tím.
Cô liền buồn bực, sáng sớm sau khi Hoàng Phủ Minh nghe được mẹ sinh bệnh làm sao giống như làm tặc.
Từ khi đó, cô liền cảm thấy Hoàng Phủ Minh hẳn là có việc gạt mình.
Nơi nào sẽ biết, mẹ vậy mà thông đồng với con rể tương lai cùng nhau lừa gạt cô là con gái ruột chứ?
Mẹ nó, bây giờ liền liên thủ, ngẫm lại, về sau cô còn có " ngày lành " qua sao?
Tuyết Vi đầy bụng ghen tuông cắn răng, bước nhanh đi về cửa thang lầu..
Đúng lúc này.
Tuyết Phỉ Nhi vừa vặn từ trong phòng đi ra.
Hai chị em này như nước với lửa, gặp mặt tự nhiên là ánh lửa bắn ra bốn phía.
Tuyết Vi thu hồi ghen tuông trên mặt, lạnh lùng gật gật đầu với cô, liền chậm rãi đi xuống thang lầu..
Mắt nhìn bóng dáng cô đi xa, Tuyết Phỉ Nhi nắm chặt nắm tay.
"Phỉ Nhi, cháu vẫn luôn nên biết, Minh Nhi sẽ lựa chọn tam nha đầu, là bởi vì trong bụng tam nha đầu có con của Minh Nhi, cho dù là Minh Nhi không chọn tam nha đầu, lão gia cũng không có khả năng để huyết mạch Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta lưu lạc ra ngoài. Cho nên, cho dù cháu làm lại nhiều nỗ lực cũng là uổng phí, trừ phi.."
Bên tai, quanh quẩn nổi lên lời Dạ Phi Nhã Lệ nói qua.
Mắt Tuyết Phỉ Nhi nhìn chung quanh, nhận thấy được không có người ở, hai tròng mắt cô trầm xuống, bước nhanh về phía Tuyết Vi vọt qua đi..
"Đặng đặng trừng "
Tiếng bước chân cấp tốc từ sau lưng vang lên. Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng, trong nháy mắt quay đầu lại..
Tuyết Phỉ Nhi vừa vặn chạy đến trước mặt cô, tùy theo..
Đôi tay dùng sức một cái..
"Không.."
Con ngươi đen trắng rõ ràng tùy ý mở lớn, thân thể Tuyết Vi chậm rãi nghiêng về phía sau..
Giờ phút này, phản chiếu ở trong hốc mắt cô chính là gương mặt Tuyết Phỉ Nhi cười dữ tợn..
Không..
Đứa trẻ..
Đứa trẻ không thể.. Không thể có việc!
Tiếng nỉ non xẹt qua đáy lòng Tuyết Vi, đôi tay nhỏ của cô gắt gao ôm quần áo trước bụng..
"Lộc cộc.. Lộc cộc.." theo vài tiếng trầm đục qua đi, Tuyết Vi liền từ một nửa lầu lăn đi xuống..
"Ưm.. Không.. Không.. Không tốt! Người tới, người tới! Tam tiểu thư.. Tam tiểu thư ngã xuống từ trên thang lầu!" Một hầu gái đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy Tuyết Vi lăn xuống thang lầu.
Hành vi của mình không khỏi bại lộ, Tuyết Phỉ Nhi hoảng loạn chạy về trong phòng..
Trong nháy mắt, Nhà họ Tuyết lâm vào bên trong một hồi đại loạn.
Nghe tin Sắc mặt Hoàng Phủ Minh căng thẳng, bước nhanh vọt tới bên cạnh cô: "Vi?"
"Ưm.." Tuyết Vi thống khổ cắn răng, đôi mắt mơ hồ tìm kiếm tiêu cự. Tay nhỏ, dường như là toàn lực gắt gao bắt được cánh tay anh: "Nhất định! Nhất định! Muốn.. Giữ được.. Giữ được con của chúng ta!"