Chương 210 Lo lắng Trần Hạo gập chuyện gì
“Hả?”
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn vào cậu thanh niên vừa lên tiếng.
Nể mặt cậu?
Cậu là ai mà tôi phải nể mặt cậu?
Đương nhiên người vừa lên tiếng là Trần Hạo.
Vốn dĩ Trần Hạo vẫn đứng bên ngoài phòng bao, thấy Lâm Đông gặp xui xẻo anh cũng chỉ đứng một bên xem kịch vui.
Dù sao cũng không phải chuyện của mình.
Thế nhưng gã Lưu Lập kia lại tăm tia mấy cô gái Khương Nhiên Nhiên và Hứa Hinh.
Vì Khương Nhiên Nhiên thì ít hơn chút.
Mặc dù bên ngoài Khương Nhiên Nhiên đối xử lễ độ với mình, nhưng Trần Hạo biết con nhóc này không ưa mình.
Mình cũng chẳng cần thiết phải làm ra vẻ trước mặt cô †a.
Nhưng mà Hứa Hinh cũng ở đây, nếu Trần Hạo mặc kệ thì thật có lỗi.
Suy cho cùng thì từ đầu tới giờ Hứa Hinh đối xử với mình khá tốt, cũng không nhìn người khác bằng ánh mắt thành kiến.
Có lẽ trong lòng Hứa Hinh cảm thấy đây là chuyện thường, nhưng so ra Trần Hạo vẫn rất cảm kích cô ấy.
Vì vậy anh quyết định đứng ra giải quyết việc này giúp Hứa Hinh.
“Trần Hạo, cậu nói vớ vẩn gì thế, còn không mau cút đi, có một số tình huống cậu không hiểu đâu!” Khương Nhiên Nhiên lập tức lạnh mặt nói.
Cô ta sốc luôn. Khương Nhiên Nhiên lớn lên trong thành phố từ nhỏ, hiểu nhiều biết rộng, tất nhiên cũng nắm rõ sơ sơ tình huống trước mắt.
Thậm chí cô ta đã quyết định, cùng lắm thì mình học theo Lâm Đông, uống cạn một chai rượu, sau đó chạy ù ra ngoài, chắc là Lưu Lập cũng không dám coi thường pháp luật đúng không?
Nhưng không ngờ lúc này Trần Hạo lại ra vẻ anh hùng, thật sự là cô ta cạn lời luôn.
Chỉ muốn tát cho Trần Hạo hai bạt tai.
Lưu Lập nhướng mày, các nhân vật tai to mặt lớn còn lại cũng quan sát Trần Hạo.
Trần Hạo đút hai tay trong túi áo, cười thản nhiên: “Cô gái này là bạn của tôi nên tôi sẽ xử lý chuyện này giúp cô ấy. Cậu Lưu, nếu cậu thật sự muốn uống rượu thì chi bằng đợi tôi gọi điện bảo người khác đến uống cùng cậu!”
Một tên lông bông tép riu mà thôi, đương nhiên Trần Hạo không thèm để ý.
Anh mỉm cười nhìn Hứa Hinh.
“Ranh con, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải trả cái giá rất đắt đó. Hơn nữa, tôi hiểu ý cậu, cậu muốn tìm người đến đọ sức với Lưu Lập tôi. Ha ha ha, cậu không xem lại dáng vẻ vô dụng của mình đi, cậu xứng sao?”
Lưu Lập nhìn Trần Hạo từ trên xuống dưới một lượt rồi cười khẩy.
“Trần Hạo, cậu đừng can thiệp vào chuyện này, cậu mau đi đi!”
Lúc này, Hứa Hinh lo lắng thúc giục.
Trần Hạo quay đầu đáp lại bằng một ánh mắt trấn an.
Anh khẽ mỉm cười: ‘Không sao đâu, cậu yên tâm đi!”
Nói rồi anh nhìn về phía Lưu Lập: “Thế nào cậu Lưu, cậu có dám không? Đợi người của tôi qua đây uống một ly cùng các người, cậu thấy sao?”
“Được được được, ở huyện Bình An này, lần đầu tiên tôi gặp một kẻ dám cò kè mặc cả với Lưu Lập tôi trước nhiều nhân vật tiếng tăm như vậy! Hôm nay chúng tôi được mở rộng tầm mắt rồi. Nhưng mà tôi cũng cảnh cáo cậu, lát nữa tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Kết cục của
kẻ đắc tội Lưu Lập tôi là gì, cậu đi hỏi thăm sẽ rõ!”
Lưu Lập cười lạnh lùng như đang nhìn tên hề nhảy nhót.
Trong khi đó, Trần Hạo giục Hứa Hinh và Khương Nhiên Nhiên đi mau.
Hứa Hinh nhìn Trần Hạo đầy lo lắng. Cô rất rối rắm, muốn ở lại cùng anh.
Còn Khương Nhiên Nhiên lại nhìn Trần Hạo như nhìn kẻ ngu, sau đó cố lôi Hứa Hinh rời đi.
Lưu Lập không ngăn cản, bởi vì gã biết rõ chuyện này còn chưa xong, sau này lại tìm mấy cô gái này tới, đến lúc đó không đơn giản là bắt bọn họ uống rượu trắng đâu.
Ngay sau đó, Trần Hạo gọi điện thoại. Đương nhiên là anh gọi cho đám Thiên Long Địa Hổ.
“Gọi đi, có bao nhiêu gọi hết bấy nhiêu cho tôi, ha ha ha!”
Sau khi gọi điện xong, Trần Hạo chỉ cười thờ ơ nhìn Lưu Lập.
Vì đủ mọi nguyên nhân mà Trần Hạo phải hạ thấp mình trước mặt người quen, chẳng hạn như ở nhà Khương Vệ Đông hôm nay, bởi vì dù sao ông ta cũng là bậc cha chú.
Trần Hạo không phải con nhà giàu quần là áo lụa, cho nên có một số việc anh bấm bụng chịu đựng.
Bởi vì nếu anh muốn vả mặt một nhà bọn họ, thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Lưu Lập lần này thì khác, đối phó với gã cũng tương tự như đối phó Tập đoàn Hải Sơn, chuyện đã rồi Trần Hạo không mảy may sợ hãi.
Không lâu sau.
Tiếng phanh xe vang lên từng đợt, một hàng xe sang trọng dừng trước cửa quán karaoke.
Từng nhóm vệ sĩ mặc đồ đen xuống xe với hai người dẫn đầu là Thiên Long và Địa Hổ.
Hiện tại hai người họ là người quản lý căn cứ của Trần Hạo, cũng là vệ sĩ thân cận của anh.
Trần Hạo ở đâu, đương nhiên bọn họ cũng ở nơi anh sẽ xuất hiện để có thể trợ giúp bất cứ lúc nào.
“Cậu Trần đang ở bên trong, xông vào cho tôi!”
Thiên Long Địa Hổ vẫy tay, đoàn người lập tức ùa vào quán.
Lúc này, trong phòng bao.
Lưu Lập đang nghịch ly rượu trong tay, liếc nhìn đồng hồ
đeo tay: “Nhóc con, năm phút trôi qua rồi mà bên kia chẳng gọi tới một cuộc điện thoại. Cậu trêu tôi đấy à?” Gã đang nói.
Thì nghe thấy tiếng ‘rầm’, cửa phòng bao bị người ta đá văng.
Một nhóm người xông thẳng vào phòng.
Vệ sĩ của mấy vị tai to mặt lớn lập tức cảnh giác, định ra tay.
Nhưng chưa kịp ra tay đã bị mấy vệ sĩ mặc đồ đen đánh ngã ra đất.
Động tác mạnh mẽ như hổ dữ vồ mồi!
“Các người là ai?”
Lưu Lập ngây người.
Nhìn động tác và dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của mấy người này, Lưu Lập cũng biết bọn họ không đơn giản.
“Cậu Trần, là hắn phải không?”
Thiên Long Địa Hổ đi tới bên cạnh Trần Hạo, ghé sát tai anh hỏi khẽ.
“Ù, dạy cho bọn họ một bài học đi!” Trần Hạo hờ hững gật đầu.
“Mẹ kiếp, tụi mày dám? Tụi mày có biết đây là địa bàn của ai không hả?”
Bấy giờ, người đàn ông trung niên tên là Long gia xăng giọng quát.
Tuy vẻ mặt dữ tợn nhưng trên trán đã rịn đầy mồ hôi.
Thầm nghĩ có lẽ lần này đụng phải kẻ khó chơi rồi!
“Đây là địa bàn của anh Đại Phi, chờ anh Đại Phi tới thì chúng mày đừng hòng đứng thẳng đi ra ngoài!”
Lưu Lập cũng quát tháo.
“Chị Hồng, mau gọi điện cho anh Đại Phi đi!”
Sau đó gã lại nháy mắt với chị Hồng.
Chị Hồng gật đầu: “Hừ, lúc nãy tôi nhắn tin rồi, anh Đại
Phi đang dẫn người tới đây. Đến lúc đó cứ chờ mà xem kịch hay!”
Trong khi đó, ở một nơi khác.
“Lâm Đông, dừng xe, tôi muốn xuống xe!”
Đám Lâm Đông đã lái xe chạy trối chết.
Nhưng đang chạy giữa chừng thì Hứa Hinh bỗng thấp †hỏm lo sợ, đòi xuống xe.
“Sao vậy, Hứa Hinh?” Khương Nhiên Nhiên hỏi.
“Không được không được, tớ lo cho Trần Hạo ở lại đó một mình quá! Chúng ta đều biết Lưu Lập là người như thế nào, anh ta sẽ đánh gãy chân gãy tay Trần Hạo thật đấy!”
Vừa nghĩ tới đây Hứa Hinh đã lo phát khóc.
“Hừ, cậu lo cho cậu ta làm gì, ai bảo cậu ta ra vẻ anh hùng, đáng đời!” Khương Nhiên Nhiên khinh bỉ.
Bây giờ cô ta thấy rõ rồi, Trần Hạo quả thực là không thể so bì với Lâm Đông.
Một kẻ như thằng ngu, còn một người là đại trượng phu mềm nắn rắn buông.
Đặc biệt là vừa nãy khi Lâm Đồng làm gương cho mọi người, uống cạn một chai rượu trước, Khương Nhiên Nhiên cảm động vô cùng.
Đàn ông như thế là tuyệt lắm rồi!
Ngược lại, vừa nghĩ đến Trần Hạo, Khương Nhiên Nhiên chỉ biết lắc đầu bất lực.
“Đúng đó Hứa Hinh, với lại hai người đâu có quen thân, quan tâm tới sự sống chết của cậu ta làm gì? Cậu xem Nhiên Nhiên cũng mặc kệ cậu ta đấy thôi. Ôi đệch, Hứa Hinh, đừng nói với tôi là cậu thích tên nghèo rớt mồng tơi kia nhé?”
Lâm Đông vừa lái xe vừa nói.
“Các cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Tớ biết nếu hôm nay không có Trần Hạo thì mọi người đừng mong thoát thân dễ dàng như vậy. Dừng xe, tớ muốn xuống xe trở lại xem tình hình thế nào!”
Hứa Hinh nóng nảy, Lâm Đông không cản nổi bèn dừng xe.
Hứa Hinh xuống xe rồi chạy về.
“Hứa Hinh, cậu trở lại đi!”
Khương Nhiên Nhiên sốt ruột thốt lên: “Lâm Đông, cậu nói xem phải làm sao bây giờ? Chẳng may Hứa Hinh gặp nguy hiểm thì chúng ta biết giải thích với ông nội của cậu ấy thế nào?”
“Haiz, tớ thấy thế này, hay là chúng ta cũng quay lại nhé!”
“Hả? Anh Đông, không lẽ anh cũng muốn đi cứu Trần Hạo?”
“Đệch, tôi cứu cậu ta làm gì, tôi sợ Hứa Hinh xảy ra chuyện thôi. Chúng ta quay lại, bảo Hứa Hình quan sát tình hình từ xa là được, như vậy thì chúng ta cũng có thể nắm bắt tình hình”
Lâm Đông giải thích.
Mọi người đồng ý, hai chiếc xe cùng quay đầu trở lại…