Mục lục
Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài Trần Hạo Bản Dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 430: Sự châm biếm của mọi người

 

“Là mọi người?”
Dương Ngọc Bích vừa thấy bọn họ, thì nhíu mày lại.

Không phải người ngoài, họ đúng là một nhà ba

người bác cả và một nhà ba người bác hai.

Chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Ngọc Bích có phần

hận bọn Quách Như.

“Cô được đấy Dương Ngọc Bích , gặp mặt liên tục
nhưng không chào. Cô đúng là giỏi thật, không có cả
phép lễ nghĩa cơ bản sao?” Quách Như lạnh lùng hỏi.

Dương Ngọc Đình cũng giận dữ mà liếc Dương

Ngọc Bích một cái, sau đó hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
“Tôi muốn đến bàn công trình !”

Dương Ngọc Bích nắm túi xách của mình, nhìn ngay

khu khách quý. Người ta hoặc là ông chủ, hoặc là kẻ

giàu có, hoặc là chủ tịch của xí nghiệp như bác cả vậy.

Chỉ có một mình cô có cách ăn mặc như một nhân

viên nhỏ.
Ngay lập tức, cô không thấy tự tin nữa.

“Phụt! Cô nói gì cớ? Cô muốn đến đây bàn hạng
mục?” Quách Như cười thẳng, nhìn Dương Ngọc Bích

như nhìn một con ngốc.

“Cô có biết không, đây là Tín Phong! Cô nhìn lại
đi, những người chờ ở đây đều là ai? Còn cô, cũng
muốn đến đây bàn công trình ?” vợ của bác hai cười nói.

“Mẹ, bác hai, nói không chừng chiều hôm nay mọi
người đã khiến Ngọc Bích sợ hãi rồi, nó biết mình là
người không ra gì trong gia đình, cũng sắp bị bà nội
đuổi ra khỏi gia tộc, vậy nên mới phá nồi đập bình, đến
đây thử vận may đó!” Dương Diệp lắc đầu, cười khổ nói.

“Nhưng trước nay tôi chưa nghe có một nhân viên
quèn nào dám đến Tín Phong bàn chuyện làm ăn đấy!
Dương Ngọc Bích , tốt nhất cô đừng nói mình là người
nhà họ Dương chúng tôi, đúng là đáng sợ!” Dương

Nghiên lại cười khinh thường.

Còn Dương Ngọc Bích thì nổi giận đùng đùng,
không muốn để ý đến đám bọn họ, bèn cố ý ngồi ở

góc xó xỉnh của khu khách quý.

“Được rồi, mặc kệ cái con ngu đó đi. Nhóc Diệp,
không phải con nói bạn học chung ở nước ngoài của con
làm trong này, ba của bạn con quen quản lý Hồ ở đây
à? Sao ông ấy vẫn chưa đến?” Lúc này Dương Ngọc

Đình mới hỏi.
Tất nhiên bọn họ cũng đến xin người ta giúp đỡ.

Nếu lần này Dương Diệp có thể thật sự lấy được
công trình , vậy Dương Diệp sẽ là người thừa kế tương

lai, chắc chắn không trật vào đâu được.
Vậy nên cả nhà mới đến đây.

Còn cả nhà bác hai, là một đám quỷ nhỏ, mặt dày

mày dạn mà đi theo họ.

Chỉ là Dương Ngọc Đình cũng không lo bọn họ sẽ
đoạt mất sự nổi bật của Dương Diệp.

“Ban nãy con đã gọi điện nói rồi, quản lý Hồ đang

họp ạ, ba của bạn con cũng đã tiếp đón tốt lắm. Biết là

người nhà họ Dương chúng ta đích thân đến đây, chắc
chắn quản lý Hồ cũng không trì hoãn!”

Lúc này Dương Diệp mới nói với vẻ người ăn trên

ngồi trước.
“Vậy thì tốt rồi!”

Lúc này, một nữ nhân viên lễ tân xinh đẹp đã bước

đến.
“Ngài là Dương Ngọc Đình, ngài Dương ạ?”
“Đúng rồi!”

“Chào ngài Dương, quản lý Hồ đã họp sắp xong.
Xin ngài đợi ở đây, uống một chén trà, đợi tôi đưa mọi

người đến văn phòng của quản lý Hồ nói chuyện!”
“Được, cảm ơn cô nhiều!”

Dương Ngọc Đình, Quách Như vừa thấy hẹn trước
thành công, cũng vô cùng vui vẻ, chỉ là trong lòng
cũng than thở: Người đang dưới mái hiên, không thể

không cúi đầu.
Quản lý Hồ này, thật ra phải nói trợ lý Hồ mới
đúng, chỉ là một thư ký của quản lý mà thôi.

Nhưng có việc cần người, chuyện này cũng không

còn cách nào nữa.

Dương Ngọc Đình thật sự cần rất nhiều công trình

để củng cố địa vị tuyệt đối của mình ở nhà họ Dương.

Dù sao, có hai gia tộc lớn cùng hợp tác với nhau,

tập đoàn Tín Phong có rất nhiều đường sống.

“Cô là cô Dương đúng không ạ? Ban nãy tôi có

xem rồi, cô không có hẹn trước phải không ạ?”

“Sao? Còn phải hẹn trước à? Anh họ tôi nói tôi cứ
đến thẳng tìm một người là được!” Dương Ngọc Bích có

phần căng thẳng, nói.

“Anh họ của cô ạ? Anh họ cô là ai ạ? Tìm ai cho
cô?” Tất nhiên nữ lễ tân rất có phong cách, đã được
qua huấn luyện chuyên môn, tất nhiên sẽ không nhìn

người mà có thành kiến.

“Anh họ của tôi tên là Trần Hạo , bảo tôi đến tìm

một người tên Triệu Khang!”
Dương Ngọc Bích đành phải nói rõ ràng.

Cô gái lễ tân cười gượng, lắc đầu: “Ngại quá, ở

đây chúng tôi không có ai tên Triệu Khang ạ, cũng
chưa từng nghe có ai tên Trần Hạo , xin cô xác định lại
một chút, có phải cô nhớ nhầm rồi không?”

“Sao?”

Dương Ngọc Bích càng căng thẳng hơn, đặc biệt là
bây giờ mọi người đều nhìn về phía cô, mặt cô bèn đỏ
ửng lên.

“Trời ạ, tôi nói mà, đúng là quá dọa người! Quả
nhiên cô vẫn ngốc như vậy!” Dương Nghiên không nói

gì, ôm mặt mình.

“Nó còn nói là ai tìm quan hệ cho mình? Trần
Hạo? Không phải con nhóc đó điên rồi chứ, Trần Hạo
tìm quan hệ cho nớ? Ha ha, tôi còn chưa nghe thấy

người này!” Quách Như lại cười chế nhạo.

Dương Ngọc Bích căng thẳng, bàn tay nắm lại trắng

như phấn, không biết phải làm sao mới ổn.

“A Diệp, bác Dương, ổn rồi. Lát nữa quản lý Hồ
đến đây, mọi người uống nước trước đi!” Lúc này, một

thanh niên đi đến, cười nói.
Tất nhiên anh ta chính là bạn học của Dương Diệp.

“Chị Lưu, đây à ai vậy?” Bạn học của Dương Diệp

nhìn thấy chuyện của bên nữ tiếp tân, cũng không kìm
được, cười gượng hỏi.

Cô lễ tân nói: “Cô Dương đây nói anh họ mình có
quen biết, bảo cô ấy đến tìm một người tên là Triệu
Khang. Lý Thái, hình như tập đoàn chúng ta không có

ai tên Triệu Khang đúng không?”

“Tôi cũng chưa từng nghe!” Lý Thái lắc đầu cười nói.

Ngay lập tức, anh ta làm ra vẻ người trong nhà,
hỏi: “Người đẹp à, cô có cần tìm vị anh họ kia xác nhận

một chút không, chắc chắn là không nhầm công ty?”
Anh ta vừa nói xong, mọi người ở đó đều cười to.

“Sợ hãi, sợ hãi, đúng là đáng sợ thật!” Dương
Ngọc Đình giận dữ.

“Con ngốc nhà cô, Trần Hạo  kia lừa cô rồi, chưa
đủ dọa người sao? Đợi quản lý Hồ đến đây, người ta sẽ
chê cười nhà họ Dương chúng tôi mất. Nhất định tôi sẽ
về nói lại chuyện này với bà cụ!” Quách Như trực tiếp
nối giận, hung hăng mà chọc chọc vào đầu của Dương Ngọc Bích .

“Cô cũng không xem thử thằng nhãi đó là người

thế nào, nó nói gì cô tin nấy à?”

“Anh họ sẽ không gạt tôi đâu! Anh ấy không phải
người như vậy!” Dương Ngọc Bích phản bác lại.

“Hừ, nó là anh họ cô đúng đấy. Nó là thằng ngốc,

cô cũng là con ngốc!” Dương Nghiên không nói gì nữa.
“AI Quản lý Hồ đến rồi!”
Lúc này, không biết là ai la lên.

Họ bèn thấy một người đàn ông trung niên mặc
vest, mang giày da, dẫn theo một đội nữ tiếp tân đi

thang máy đến sảnh lớn.
Mà những cô tiếp tân đó, đều xếp thành hai hàng,
Khoảng hơn bốn mươi người.
Đây là dáng xếp hàng để chào đón.

Hơn nữa, còn có không ít lãnh đạo trong ngành

cũng xuất hiện.

Quản lý Hồ đang chạy trước chạy sau, lo chuyện

vị trí cho bọn họ.

“Này! Chị Lưu, hôm nay có nhân vật lớn nào đến

à? Hay có quản lý cấp cao của công ty tới thăm?” Lý

Thái trực tiếp ngạc nhiên: “Cả nghỉ thức thế này cũng

bày ra rồi!”

“Không biết, quản lý cấp cao của công ty, chúng
ta không chạm đến được, chỉ có mấy người quản lý Hồ

mới có tư cách tiếp xúc!” Nữ lễ tân cũng nói.

Đúng vậy, tập đoàn Tín Phong chia là ba cấp,

phân ra là sơ – trung – cao.

Lễ tân chỉ có thể tiếp xúc với người bậc sơ và

trung, còn cấp cao, căn bản là không biết.

Mà bình thường, bày trận như thế này, thì phải có

người có cấp bậc không thua gì cấp cao…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK