Nguồn: Vastarel
Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318
Chương 602: Cuối cùng củng tìm được
Mấy tên vệ sĩ nhìn Trần Hạo đuổi theo xe của đại tiểu thư, cả người đều sững sờ.
không nghe kỹ Trần Hạo đang la cái gì, lại lo tiểu thư gặp nguy hiểm nên vội vàng lên xe rời đi.
Tô Sở Sở đang ở trên xe, Trần Hạo liền đuổi theo.
Bên trong xe.
“Chị ơi, trước khi lên xe chị có để ý người thanh niên đó không?”
Tô Nhiên Nhiên cười hỏi.
“Người trẻ tuổi nào?”
Tô Sở Sở khẽ nhíu mày, môi đỏ mọng khẽ hỏi.
“chính là người đã giúp đỡ hai cha con bị Quách Cường chỉ súng vào đầu?”
Tô Nhiên Nhiên che miệng cười.
“hắn ha, không biết, mà có chuyện gì vậy?”
“Chị không biết sao, vừa rồi mắt anh ta nhìn thẳng vào chị, còn đứng hình như ngớ ngẩn, haha, em nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy trước khi vào xe, thật là cười muốn chết, may mà hắn không thấy chị cởi mặt khẩu trang xuống, nếu như chị cởi khâu trang, anh ấy chắc không bị chị đánh ngất tại mới lạ? ”
Tô Nhiên Nhiên cười đến phát run.
” miệng của ngươi liền có thể nói thế được à…”
Tô Sở Sở khó chịu.
nhưng, cô cũng nhớ ra, khi vừa rồi cô gật đầu với người thanh niên, vẻ mặt của anh ta quả thực có chút kỳ quái, vẻ mặt đó thật ngốc, bây giờ nghĩ lại hình như còn muốn cười.
Tô Sở Sở nghĩ nghĩ, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút cười duyên dáng.
“kỳ lạ anh ấy khá đẹp trai, lại nhân hậu. Anh ấy mạnh hơn Thần Phong rất nhiều. Tìm được một chàng trai như thế này làm chồng thì sẽ rất tốt. Em nói đúng không?”
“thôi đi , hết chuyện để nói.”
“Còn nữa, nhưng thật sự là chị ơi, chị tưởng tượng gì về tình yêu như thế nào? Nghiêm túc đấy, em đang hỏi chị rất nghiêm túc đấy!”
” Đối với tình yêu? Nói thế nào nhỉ, thật ra bao nhiêu năm nay, chị đều suy nghĩ xem trên đời này có chàng trai nào như vậy không, giống như Dương Quá trong” Thần Điêu Đại Hiệp “, cả đời chỉ si tình với cô cô của hắn Tiểu Long Nữ, hắn một mực đi tìm cô cô của hắn, dù là bên người có rất nhiều mỹ nữ xung quanh ,hắn cũng không lưu luyến chút nào, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là muốn cùng Tiểu Long Nữ ở cùng một nơi! ”
Tô Sở Sở trong mắt lóe lên một tia khát vọng.
“A, em không tin trên đời này lại có tình yêu như vậy, hơn nữa chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp (của Kim Dung), kỳ thật cũng không có nam nhân nào si mê như Dương Quá, hiện tại lại càng nhiều, như là Trương Vô Kỵ loại kia, chỉ cần có nữ nhân xinh đẹp, mặc kệ người ta chuyện gì xảy ra, Trương Vô Kỵ đều sẽ tiến đến bên người ta, đương nhiên, kết cục cuối cùng biến hắn cùng Triệu Mẫn cùng một đôi thôi, nhưng ta cảm giác Trương Vô Kỵ Chu Chỉ Nhược tiểu Chiêu hắn đều thích, ha ha, trong hiện thực dạng này cặn bã nhiều nhất! Nếu không đợi được người mình yêu như ý có lẽ em đã quên mất rồi! ”
Tô Sở Sở nghe xong liền gật đầu, “Lời ngươi nói có vẻ có lý, con trai hiện nay quả nhiên không ngốc như vậy!”
“Hừ, chị có thể đừng chuyển hướng sang chuyện khấc được không, nói về anh ta vừa rồi, em còn chưa bình luận về hắn xong, em đoán chừng anh ta nhất định yêu chị, có lẽ hắn mới bắt đầu rồi phải không.” Đừng quên, mặc dù chúng ta đã đi rồi, nhưng anh ấy vẫn theo sát chúng ta . Thật sự, ánh mắt của anh rất đặc biệt. Em cảm thấy anh ấy nhìn chị vừa rồi là như thế nào! ”
Tô Nhiên Nhiên người nhỏ mà ma mãnh nói.
“CMN!”
Lúc này, người điều khiển ô tô bất ngờ la hét.
Tô Sở Sở cùng Tô Nhiên Nhiên đồng thời cau mày.
Con gái, ghét đàn ông chửi thề nhất.
“ngươi đang làm gì đấy?”
Tô Nhiên Nhiên lạnh lùng hỏi.
Tài xế chỉ vào kính chiếu hậu nói: “tiểu tư kia, thực sự là đuổi theo, hắn ở ngay phía sau chúng ta!”
“cái gì?”
Hai người đẹp đồng loạt bất ngờ.
Vội vàng quay lại.
Đương nhiên, nó thực sự không xảy ra.
Nhưng thực sự là anh ấy.
Tốc độ cực nhanh, nhưng anh ta liều mạng đuổi theo xe.
Giống như nếu không đuổi kịp, anh ta sẽ không bỏ cuộc.
Tô Nhiên Nhiên che miệng: “Trời ạ, không nghĩ trên đời này lại có người si mê như vậy. hắn nhìn chi gái em liền yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên!”
Còn Tô Sở Sở không khỏi đỏ mặt.
Từ nhỏ, bởi vì ngoại hình và khí chất của cô ấy, rất nhiều người đã theo đuổi cô ấy, nhưng chưa bao giờ có một ai như thế này.
Nêu như nói rằng trong lòng không chút cảm động, đó hoàn toàn là một lời nói dối.
“Chị ơi, dừng lại đi, để xem anh ấy muốn nói gì với em, haha, nhìn thấy anh ấy là em nhớ đến một câu chuyện, một gã ăn mày đã yêu một tiểu thư nhà giàu ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi viết thư tình, theo đuổi cô này, kết quả là bị Gia Đinh người ta đánh chết! Chao ôi, ngay từ đầu đã định mệnh rồi … ”
Tô Nhiên Nhiên mong đợi nói.
“Ngừng xe gì, ngươi chớ có nhiều chuyện, về sau bớt xem mấy bộ phim truyền hình vô bổ đó!”
Tô Sở Sở tức giận nói.
“Đúng đấy, cô Nhị tiểu thư, bây giờ người ta cũng không rõ, ai biết anh ta còn có ý đồ gì khác đuổi theo xe của tiểu thư!”
Người lái xe khó chịu ở phía trước nói.
” Ngươi cũng ngậm miệng, ngươi lo lái xe của ngươi đi!”
Tô Sở Sở lạnh lùng nói.
Mà phía sau, Trần Hạo vẫn đang đuổi theo.
Tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, bởi vì trên thế giới, không có khả năng giống nhau như thế, 2 người hoàn toàn giống nhau như đúc.
Chắc chăn không thể sai được.
Cô gái này dường như là người đã thấy ở Bàn Long Lĩnh.
Bóng lưng, con mắt, ánh mắt, quả thực giống nhau như đúc.
Nhất định là cô ấy! Lần này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Và ngay sau đó, xe đã đến công viên Tô gia trang.
” Đại tiểu thư, tiểu tử này một mực đuổi theo, người cùng Nhị tiểu thư đi vào trước, chúng tôi sẽ cản hắn!”
Lái xe mở cửa cho Tô Sở Sở nói.
Tô Sở Sở gật đầu, muốn nói đừng làm tổn thương anh ta, chỉ xin anh ta rời đi, nhưng lời nói đến bên môi lại không nói ra lời.
Chỉ gật đầu.
Và rồi Trần Hạo cũng đã đến.
“Đồng Hân, là em sao?”
Trần Hạo hét lên.
Thật vậy, bộ não của anh ấy bây giờ trống rỗng, và anh ấy đang nghĩ về mọi thứ.
“Cái gì Đồng Hân, nhóc con, tiểu tử thúi, mơ tưởng dây dưa đại tiểu chúng ta sao, Tô gia trang ở hoa viên, ngươi không tự nhìn lại thân phận, thân phận như vậy cũng dám xông vào sao! Các huynh đệ, đuổi hắn ra ngoài!”
Một vài vệ sĩ vây quanh, bắt lấy Trần Hạo , định ném Trần Hạo ra ngoài.
Tuy nhiên, khi Trần Hạo vùng vẫy, anh đã thoát khỏi họ.
Phí thẳng vào Tô Sở Sở ôm chặt lấy trước những ánh mắt nhìn của vệ sĩ.
Từ phía sau ôm chặt Tô Sở Sở.
“Đồng Hân, thật vui khi được gặp em, em không biết sao, anh tìm em gần hai năm rồi!”
Trần Hạo ôm chặt lấy cô.
Dường như sợ rằng đây là một giấc mơ.
Về phần Tô Sở Sở, nàng vốn là muốn cự tuyệt, nhưng lúc này, nàng như bị có ma lực mê hoặc tác động, và lại muốn Trần Hạo ôm lấy.
Dường như từ cánh tay của Trần Hạo tỏa ra một làn sóng yêu thương có thể làm tan chảy tất cả mọi thứ
Tình yêu này là không có người nào có thể ngăn cản. .