Chương 437: Nhà họ Dương gặp nguy nan
“Thật náo nhiệt!”
Bỗng nhiên lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng
nói cực kỳ không thân thiện.
Sau đó thì thấy một nhóm người, dưới sự dẫn dắt
của một người trẻ tuổi, nghênh ngang bước đến.
“Không mời các người, các người không thể vào!”
Một người ở liên tục cản bọn họ.
“Cút ra!”
Bị người đầy thằng sang một bên.
Cả hiện trường, lập tức yên tĩnh lại.
“Long Thiếu Lôi?”
Lúc này bà cụ Dương nhướng mày, đứng lên.
Toàn bộ người trong dòng họ nhà họ Dương cũng
đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Long Thiếu Lôi.
Long Thiếu Lôi, cậu lớn nhà họ Long.
Người này tuổi còn trẻ, nhưng lòng dạ cực sâu,
người được tặng biệt hiệu trong bông giấu kim.
Bây giờ ở nhà họ Long, là ông lớn số hai ngoài cụ
ông nhà họ Long.
Cũng là nhà họ Long của Hòa Bình luôn chống đối chèn ép các dòng họ khác.
Từ khi bốn năm trước, sau khi Long Thiếu Lôi về
nước, trong bốn năm, đã giúp nhà họ Long chiếm đoạt
gần trăm xí nghiệp tập đoàn lớn nhỏ khắp nơi.
Mà nhà họ Long, cũng nhờ có anh ta giúp, một lần
nữa đạt tới đỉnh cao không ai rung chuyển được.
“Ha ha, bà cụ Dương, bà thế này không phải nhỉ?
Tiệc ăn mừng náo nhiệt như vậy, vậy mà không mời
nhà họ Long chúng tôi?”
Long Thiếu Lôi cười nhạt.
Con mắt có chút nheo lại.
“Nhà họ Long bây giờ là dẫn đầu ở Hòa Bình, tòa
miếu nhỏ nhà họ Dương chúng tôi, làm sao có thể mời
đại phật các người?”
Bà cụ Dương phản bác lại.
“Nói đi, cậu Long, hôm nay anh đến đây tôi giúp gì
được cho anh không? Mấy ngày trước chuyện cho vay
dây mơ rễ má của thằng cháu nhà tôi và các người, đã
xử lý xong xuôi rồi chứ?”
Bà cụ hỏi.
“Đương nhiên, thực ra cho dù anh Dương trả trễ
mấy ngày, cũng không sao, dù sao mấy đời hai nhà
Long Dương qua lại thân thiết! Nhà họ Long chúng tôi
cũng không đến mức để trong lòng chút khoản vay nhỏ này!”
“Nhưng lần này, cũng là khoản vay khác mà đến,
lần này, cũng không chỉ là một con số nhỏ!”
Long Thiếu Lôi cười nói.
“Hửm?”
Bà cụ cau mày.
Mà lời này vừa nói ra, mấy con trai con gái của bà
cụ, và các người trong họ của dòng họ, sắc mặt không
khỏi căng thẳng.
“Tên Long, ý anh là gì? Chúng tôi thực sự có đi
vay, nhưng phần lớn là thông qua Trương tổng, Miêu
tổng, Lý tổng…”
Dương Ngọc Đình tức giận nói.
“Ha ha, trước đó quả thật là vậy, nhưng mấy ngày
trước mấy tổng giám đốc đã hoàn thành một số thỏa
thuận với chúng tôi, khoản vay hợp tác của các người
và họ, đã chuyển vào trên tay nhà họ Long chúng tôi rồi!”
“Tôi tính rồi tính, mấy năm này, nhà họ Dương các
người, những người phụ trách tập đoàn công ty, lần
lượt từ trong tay hơn ba mươi vị tổng giám đốc chảy đi
không ít noi, chậc chậc, hơn ba trăm năm mươi
tỷ, còn chưa bao gồm ngân hàng!” Long Thiếu Lôi cười nói.
“Anh… anh nói bậy, gia nghiệp nhà họ Dương tôi
lớn, làm sao có thể có nhiều khoản vay như vậy?”
Bà cụ Dương nghe xong, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Lời này của Long Thiếu Lôi, ý tứ ám chỉ đã rất rõ ràng.
Nếu anh ta trong thời gian ngắn tạo áp lực đối với
khoản vay, nhà họ Dương hoàn toàn không kịp gom
góp nhiều như vậy được.
Chỉ có thế chấp diện tích lớn.
Mà đến lúc đó, rút một sợi dây tác động đến cả
người, ngân hàng chắc chắn cũng sẽ nhân tiện tạo áp lực.
Đến lúc đó, nhà họ Dương đơn giản là tán gia bại sản.
“Ha ha, chuyện này phải hỏi mấy những người con
của bài”
Long Thiếu Lôi cười lạnh nói.
“Mấy đứa… nói!”
Bà cụ gõ mạnh cây gậy.
Dương Ngọc Đình Cao Quỳnh Như đều bị dọa sợ
đến nuốt nuốt bọt, không dám nói.
“Ha ha! Không ai nói? Vậy để tôi nói cho ngài biết!”
Long Thiếu Lôi cười khổ lắc đầu:
“Đặc điểm của dòng họ nhà họ Dương, không
giống, con cái phân chia nắm quyền, cuối cùng người
có thể đem đến cho dòng họ lợi nhuận lớn nhất thì có
thể kế thừa nhà họ Dương đúng không? Ha ha, đếm
một chút, bắt đầu từ con trai lớn các người, ai cũng
không đồng ý dùng tiền của mình để làm việc, lần lượt
đều mượn danh nghĩa của nhà họ Dương các người đi vay”
“Tôi nói đúng không?”
Long Thiếu Lôi nói.
Bà cụ Dương cực kỳ tức giận.
Cũng phải mất một lúc mới phản ứng được, vì sao
lúc tiệc mừng thọ bà, con trai lớn Dương Ngọc Đình có
nói rằng lập tức liên hệ khoản vay giải quyết vấn đề
mắt xích quỹ.
Hóa ra, mấy năm nay, đây vẫn luôn là tình trạng
bình thường của bọn nó!
“Miêu tổng, Lý tổng, các người chuyển nhượng
quyền lợi cho nhà họ Long, làm sao không nói nói một
tiếng với chúng tôi?”
Sắc mặt Dương Ngọc Đình tái nhợt.
Bởi vì lúc này rất nhiều tổng giám đốc hợp tác ở
hiện trường.
Ông vội vàng hỏi.
“Mấy người có biết không? Mấy người thế này là
hại nhà họ Dương chúng tôi?”
“Đủ rồi Ngọc Đình, đến hôm nay, chẳng lẽ con
còn không nhìn ra? Mấy người Miêu tổng Lý tổng người
ta, đã sớm thương lượng xong với nhà họ Long?”
Bà cụ liếc Dương Ngọc Đình.
Mà mấy vị tổng giám đốc kia, cũng nhìn nhau,
không khỏi nhún vai cười lạnh.
“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, lớn không nổi,
chúng tôi từ bỏ một ít sản nghiệp, cũng tuyệt đối sẽ
không thiếu nhà họ Long các người một xu, chuyện
này anh yên tâm!”
Tay bà cụ đang run rẩy.
Tuy nói như thế, nhưng lần này nhà họ Dương
chắc chắn nguyên khí sẽ bị tổn thương nặng.
Mà hành động này của nhà họ Long, cũng hiển
nhiên khiến trên dưới người trong họ nhà họ Dương,
không phản ứng kịp.
Dù sao, từ sau khi bà cụ lớn tuổi, phân chia quyền lực.
Các nhà đều suy nghĩ đến lợi ích của các nhà.
Giống như ném đi một công trình ?
Dùng tiền của mình ném vào, vậy thua lỗ chính là
tự mình thua.
Dùng danh nghĩa của nhà họ Dương vay đầu vào,
thua lỗ hay không, đối với bản thân không ảnh hưởng gì.
Dù sao sau này cũng không biết ai sẽ kế thừa
dòng họ.
Không đáng phải tiết kiệm tiền cho nhà họ Dương.
“Vậy được, có câu này của bà cụ Dương, Thiếu Lôi
yên tâm rồi!”
Long Thiếu Lôi cười lớn nói.
Mà bà cụ giận dữ ngồi xuống.
Cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt.
“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”
Bà cụ hối hận khóc nói.
Mà cũng chính là lúc này.
Thì nghe thấy trong sân sau, bỗng nhiên vang lên
một tiếng pháo hoa.
Hiển nhiên, có người ở đó bắn pháo hoa.
Vốn dĩ chuyện này, đã khiến bà cụ sắp không chịu
nổi rồi.
Bây giờ trong dòng họ, lại có thể có người bắn
pháo hoa chúc mừng?
“Gào to? Nhà họ Dương thật sự sức lực hùng hậu,
sắp mất hơn ba trăm năm mươi tỷ, còn có thể chúc
mừng?”
Long Thiếu Lôi cười nói.
“Sinhl! Sinhl”
Bà cụ nóng nảy đến mắt đỏ hoe.
“Bà nội, Sinh không ở đây!”
Dương Thành Danh nói.
“Bộp!”
Bà cụ giơ tay tát vào miệng quất vào mặt Dương
Diệp.
“Vậy cậu đi tìm ông ta cho tôi, đến sân sau nhìn
xem, rốt cuộc là ai!”
Lập tức có người ở chạy về phía sân sâu.
Hóa ra, sân sâu có mấy đứa trẻ bắt pháo hoa nhỏ
chơi đùa.
“Ôi ôi, ông quản gia ơi, cô Ngọc Bích , hóa ra mấy
người thật sự ở đây, chủ tịch tìm các người khắp nơi!”
“Sao vậy?”
Ngọc Bích nhìn vẻ mặt của người ở không ổn, vội hỏi
Người ở nói: “Có chuyện lớn, người của nhà họ
Long, đến cửa đòi nợ!”
“Cãi gi?”
Ngọc Bích và quản gia đều quýnh lên.
Sau đó nhìn về phía Trần Hạo .
Trần Hạo gật đầu nói: “Vậy chúng tôi đến trước
xem một chút, lại là nhà họ Long này!”
Mà sảnh trước.
“Sao rồi? Tìm thấy Ngọc Bích và Sinh rồi sao?”
Mặt bà cụ âm trầm hỏi.
“Tìm được rồi thưa chủ tịch, ông quản gia, và cậu
chủ Trần Hạo , hình như còn có mấy người ăn mặc như
tổng giám đốc, ở phía sau mừng sinh nhật cho cô ngọc Bích!”
Người ở nói.
Bộp!
Bà cụ nện thẳng ly trà xuống đất.
“Phản rồi! Tất cả đều phản rồi!”