Chương 252 Khi nhóm Lý Tiếu bước vào, Trân Hạo và hai mẹ con đã ra tay đánh nhau rồi.
Ba người lập tức kinh ngạc, đồng thời vội vã vọt vào khuyên ngăn.
May là khuyên được rồi.
Bởi vì Lý Tiếu biết, một khi 1y ‘áỶ thật thì sẽ ra tay rất mạnh bạo.
Đúng vậy, anh đã đánh cho nửa bên mặt của người phụ nữ kia sưng lên.
Hai mẹ con hùng hùng hổ hổ bị nhóm Lý Tiếu kéo ra.
Lý Tiếu phụ trách lái xe đưa hai mẹ con về.
Tô Đình thì sốt ruột đến mức giậm chân, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhưng cũng lên xe theo.
Lý Tiếu nói rồi, đợi đến tối sang bên anh ấy ăn cơm, tìm hiểu lý do tại sao Trần Hạo đánh nhau.
Ngoại trừ ăn một cái tát nhẹ nhàng ngay từ đầu thì có vẻ như Trần Hạo không bị thương.
Về việc tại sao Trần Hạo phải gây hấn xả cơn tức.
Thứ nhất, hai mẹ con này làm người ta phải giận sôi, muốn bị ăn đánh, muốn gài mình vào chỗ chết.
Thứ hai, một cô gái người Hoa Hạ ngon lành lại hiến dâng cho thằng da đen kia, Trần Hạo rất bực mình, vốn dĩ đã không vui vẻ gì.
Cho nên gộp thêm hai chuyện vào, Trần Hạo nói năng hơi cay nghiệt, sau khi bị đánh thì đánh trả ngay.
Dù sao không thân cũng chẳng quen, mình chẳng phải là thằng nghèo của trước kia nữa, sao có thể để người khác tát một cách tùy tiện được? Đứng trong đại sảnh, Trần Hạo tính tiền buổi ăn, tội nghiệp cho bàn rượu và thức ăn.
“Hả? Sao Trần Hạo lại ở đây? Trùng hợp quá đi!” Mới vừa tính tiền xong, Trần Hạo nghe có người kêu mình.
Quay đầu, là Hứa Hinh và mẹ cô ấy không biết đã đến đây tự khi nào.
“Trần Hạo, cậu cũng đến đây ăn cơm hả?” Hứa Hinh hỏi.
“Xem như là vậy!” Trần Hạo cười gượng.
“Vậy cậu ăn hay không ăn?” “Xem như ăn rồi đi!” Trần Hạo nói.
“Phụt, cậu nói chuyện buồn cười quá đi!” Hứa Hinh bật cười: “Cũng đúng lúc, nếu cậu chưa ăn thì ăn chung với chúng tôi đi, ban nãy mẹ tôi còn nói lúc gặp cậu thì phải mời cậu ăn một bữa đàng hoàng. Lần trước cậu còn mời tôi ăn một bữa tiệc kiểu Pháp đó!” “Đúng không mẹ?” Hứa Hinh cười nói.
Lâm Tiểu Phượng nhìn Trần Hạo, gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, dù sao hôm nay người mẹ mời đều là những thanh niên trẻ tuổi, nếu Trần Hạo không có việc gì thì đi chung đi…” Lúc trước Lâm Tiểu Phượng nghe Đường Lan nói thế.
Cũng cảm thấy Trần Hạo là một thằng nhóc nghèo.
Vốn dĩ không muốn để con gái và cậu ta yêu nhau.
Kết quả thì sao, người ta rút một lần sáu trăm nghìn từ ngân hàng của mình.
Làm các bà mất mặt muốn chết.
Lâm Tiểu Phượng càng nghĩ càng cảm thấy sai sai.
Bởi vì bà ta nhận ra được, thằng nhóc Trần Hạo này, vẫn bình tĩnh ung dung trước những lời mỉa mai khinh bỉ, trông không giống người bình thường.
Cho nên dưới những kết luận suy đoán, bà ta có mới ý định làm quen.
Muốn Hứa Hinh hẹn ra ăn bữa cơm.
Thế nên trưa nay, vất vả lắm Lâm Tiểu Phượng mới liên hệ được một người quen, khi bà ta còn ở nhà trẻ, cháu họ của một người bạn, cháu họ của người đó rất giỏi, vì để lôi kéo khách hàng này.
Lâm Tiểu Phượng đặt một bàn, người lớn không có thời gian nhưng cậu ấm này lại rảnh rỗi, thầm nghĩ thanh niên trẻ tuổi thì sẽ nói chuyện nhiệt tình hơn nên gọi Hứa Hinh đến.
Lại đụng phải Trần Hạo, thế thì còn gì bằng! Nguyên nhân sâu xa, ha ha, là vì trước cuối năm nay, Tổng giám đốc sẽ về hưu, trong hai người Phó Giám đốc sẽ chọn ra một người đảm nhiệm chức Tổng giám đốc.
Bà ta và Đường Lan trở thành đối thủ cạnh tranh.
“Cậu xem mẹ tôi đã gọi cậu rồi, đi thôi, chúng ta ăn cơm chung” Hứa Hinh nói.
Trần Hạo sờ bụng, ban nãy hoạt động tay chân, đúng là hơi đói bụng.
Quan trọng là Trần Hạo cũng chẳng ăn bao nhiêu.
Hơn nữa bây giờ lời mời khó mà từ chối được nên Trần Hạo gật đầu đồng ý.
Lúc này.
Lý Tiếu gọi điện thoai đến.
“Mẹ kiếp Trần Hạo, tớ xin lỗi cậu nhiêu nhé, tớ mới vừa biết được tại sao cậu lại đánh nhau. Đừng nói là cậu, nếu không phải Tô Đình ngăn tớ lại thì mẹ nó tớ cũng ra tay rồi, chẳng phải đang bẫy người ta àI” Xem ra Lý Tiếu đã biết tình hình, lập tức phẫn nộ.
“Bây giờ Tô Đình và đồng nghiệp của cô ấy cũng mới cãi nhau xong, cô ấy nói bảo tớ xin lỗi cậu giúp. Vốn dĩ rất tin đồng nghiệp nhưng không ngờ cô ta lại giới thiệu cho cậu người như vậy, hai mẹ con này còn nôn trên xe tớ nữa chứ! Khụ khu!” Lý Tiếu rất tự trách.
Vốn dĩ muốn tốt cho anh em mình, kết quả thì sao, giới thiệu loại người như vậy, dù là ai cũng thấy xấu hổ.
“Không sao Lý Tiếu, đúng rồi bây giờ các cậu đang ở đâu? Hai mẹ con đó về nhà chưa?” “Ai đưa hai người đó về đâu, bà cô đó ngồi trên xe tớ lỡ miệng nói, tớ vừa nghe xong là đuổi hai người xuống ngay. Bây giờ tớ và Tô Đình chuẩn bị đi siêu thị dạo, tối sang đây uống rượu nhai” “Được!” Sau khi nói chuyện xong thì cúp máy.
Haiz, chuyện này, sao Trần Hạo có thể trách Lý Tiếu và Tô Đình được.
Sau đó không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, đi theo hai mẹ con Hứa Hinh đến phòng riêng.
“Không biết khi nào nhóm cậu Lý mới đến, tính ra thì cậu Lý rất biết xử sự. Vừa nghe dì họ của cậu ấy giới thiệu, nói chuyện điện thoại cũng khách sáo nữa, còn nói sẽ đưa vài người bạn đến! Thế thì, cho dù vụ làm ăn này có thành công hay không thì mẹ và dì họ của cậu ấy đều nợ ơn cậu ấy. Tiểu Hinh, nếu con tìm được một người bạn trai như vậy thì tốt rồi!” Lâm Tiểu Phượng buột miệng nói.
“Mẹ! Mẹ nói gì vậy!” Hứa Hinh bĩu môi.
“Dì Lâm?” Bồng dưng lúc này, cửa phòng mở ra.
Một chàng trai bước đến, cười hỏi.
Sau lưng anh ta có ba nam một nữ đi theo, đều là những thanh niên trẻ như Trần Hạo, Hứa Hinh.
“Wow, cháu là Lý Văn Dương đúng không?” Lâm Tiểu Phượng cười nói.
Lý Văn Dương gật đầu: “Đúng vậy, dì Lâm, chúng cháu đến trễ, xin lỗi!” “Ha ha, xin lỗi gì chứ, dì cũng mới đến thôi. Dì họ của cháu cứ khen cháu đẹp trai, dì không tin mãi, sao con trai lại có thể đẹp như vậy được, không ngờ còn đẹp hơn những lời bà ấy khen nữal” “Dì quá khen ạ, dì Lâm, cháu giới thiệu với dì, cậu ấy tên Lưu Mãnh, bạn cấp ba của cháu. Cô ấy tên Giang Tuyết Tinh, cũng là bạn cấp ba của cháu, còn vị này là Phó Giám đốc bộ phận nhân sự của công ty Tuyết Tinh, Triệu Kiệt! Nhấn mạnh một chút, công ty của Tuyết Tinh là công ty trực thuộc Tập đoàn Mộng Tưởng! Ha hai” Lý Văn Dương đút một tay vào túi kiêu ngạo nói.
“Trời ơi, sao thanh niên trẻ tuổi các nhau lại tài giỏi quá vậy?” Lâm Tiểu Phượng vui muốn chết.
Lại không hề phát hiện, trong bốn người mới vừa bước vào phòng, có ba người đang ngơ ngác.
“Lý Văn Dương, đây là con gái của cô tên Hứa Hinh, bằng tuổi cháu nhưng chẳng có chút nổi bật gì cả!” “Ha ha, đúng rồi, còn người này, là một người bạn bình thường Hứa Hinh vừa quen cách đây không lâu..” Có vẻ như Lâm Tiểu Phượng đang sợ họ hiểu lâm Trần Hạo là bạn trai Hứa Hinh nên giới thiệu rất kỹ càng, tỉ mi.
Nhưng còn chưa nói dứt lời đã bị Lý Văn Dương chen ngang.
“Dì Lâm, không cần giới thiệu đâu, cậu ta tên Trần Hạo, là bạn cùng lớp cấp ba của cháu!” Lý Văn Dương nhìn Trần Hạo, cười khẩy.
Trong buổi gặp mặt bạn bè lần trước, chuyện Trần Hạo làm anh ta mất mặt, chưa xong đâu.
Hôm đó, vốn dĩ mình là vai chính, kết quả tất cả những ánh đèn lại bị thằng nhóc này cướp mất, mình còn bị người ta đánh đến vỡ đầu chảy máu! Có thể nói, mấy ngày nay, Lý Văn Dương nhắm mắt lại là thấy những cảnh tượng mình bị Trần Hạo trả đũa, đúng là ác mộng đời anh ta.
Lòng cực kỳ khó chịu.
Cứ muốn tìm một cơ hội gặp Trần Hạo, lấy lại thể diện trước mặt mọi người để hung hăng chà đạp Trần Hạo.
Cho nên lúc này gặp được, tất nhiên sẽ hơi ngơ ngác rồi.
Sau đó thì cười khẩy.
Trần Hạo ơi là Trần Hạo, đúng là oan gia ngõ hẹp! Lúc này Trần Hạo cũng đứng lên nhìn Giang Tuyết Tinh cười cười: “Tuyết Tinh, chúng ta lại gặp nhau rồi!”