Chương 386 — NGUYÊN NHÂN NUÔI NGHÈO TỪ NHỎ CỦA GIA TỘC
Trần Hạo đương nhiên là đồng ý. Nhà họ Phương cũng đang tìm
Phương Mộng Hân, Trần Hạo chẳng ngu ngốc mà tự rước phiền toái
vào thân. Đồng thời Trần Hạo cũng rất muốn tìm hiểu về chuyện giữa
Phương Mộng Hân và gia tộc của mình, quan hệ giữa anh với Tử
Nguyệt là gì.
Thấy Trần Hạo hỏi, Phương Mộng Hân không hề giấu diếm. Thì ra Trần
Bình An mà Phương Mộng Hân nói chính là cậu hai nhà họ Trần, tuổi
trẻ tuấn tú, đồng thời cũng là ba của Tử Nguyệt. Theo logic bình thường
thì, cậu Bình An chính là chú hai mà cha mình thường nhắc đến. Khi đó
cha thường nói với mình, chú hai của con làm công ở bên ngoài quanh
năm, rất hiếm khi về nhà, chẳng trách lúc gặp Tô Tử Nguyệt, mình lại
cảm thấy thân thiết, thì ra Tô Tử Nguyệt là em họ của mình.
Ân oán giữa hai nhà Trần – Phương không đơn giản.
Theo lời Phương Mộng Hân thì trước kia là do nhà họ Trần lấy thứ gì
đó của nhà họ Phương, nhưng nhiều năm trôi qua cũng có chút ân oán
khác. Cho nên hai mươi năm trước, nhà họ Trần đã phái chú hai đi nằm
vùng ở nhà họ Phương, mưu toan lấy trộm thứ mình muốn. Nói đến
đây, Phương Mộng Hân nở nụ cười ngọt ngào. Năm ấy Phương Mộng
Hân xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, còn là nữ cường
nhân, tổng giám đốc của tập đoàn niêm yết dưới trướng nhà họ Phương.
Còn chú hai Trần Hạo Bình An thì tốn rất nhiều công sức để tiếp cận
Phương Mộng Hân. Đầu tiên là vào phòng tiêu thụ của công ty, sau đó
dựa vào năng lực dần dần leo lên chức tổng giám đốc công ty, càng ngày
càng thân quen với Phương Mộng Hân. Khi đó, Trần Bình An rất tuấn
tú, năng lực làm việc rất giỏi, Phương Mộng Hân cũng rất có chút rung
động, nhưng vì gia quy nghiêm khắc của nhà họ Phương nên dù
Phương Mộng Hân đã có chút cảm nắng với chú hai cũng nhanh chóng
từ bỏ ý định. Mãi đến sau này xảy ra một sự việc …
Sau bữa tiệc tất niên ở công ty, Phương Mộng Hân lái xe về nhà một
mình, trên đường bị kẻ địch tập kích, hai mươi mấy người bao vây
quanh xe, muốn bắt cóc Phương Mộng Hân. May mà lúc đó chú hai
Trần Bình An xông ra. Trần Bình An chẳng những thông minh mà còn
giỏi võ, mặc dù bị thương, nhưng cuối cùng vẫn đẩy lùi kẻ địch, dẫn
Phương Mộng Hân thoát hiểm. Có thể nói là ví dụ sống động cho câu
anh hùng cứu mỹ nhân.
Vào giây phút đó, Phương Mộng Hân nghĩ mình đã tìm được người
đàn ông có thể gửi gắm cả cuộc đời. Sau này hai người nảy sinh tình
cảm, đến với nhau. Sau khi Phương Mộng Hân có thai, bà vốn định giấu
diếm, nhưng sao có thể lừa gạt người khác, cây kim trong bọc rồi sẽ có
ngày lòi ra. Thân phận của Trần Bình An cũng sáng tỏ, ông Phương nổi
trận lôi đình, phái cấp dưới trong gia tộc muốn giết chết Trần Bình An.
Để cứu Trần Bình An, Phương Mộng Hân không tiếc chịu đòn của ông
Phương, sau đó thoát ly gia tộc, chỉ dẫn theo hầu gái bên mình rời đi.
Nghe Phương Mộng Hân kể lại, Trần Hạo cũng thấy chua xót, cảm thấy
những øì mình đang trải qua giống hệt như chú hai năm xưa. Tiếc rằng
chú hai thằng tính, yêu phải cành vàng lá ngọc của đối thủ, cuối cùng
khiến tình yêu này không thể kết thúc trọn vẹn.
“San nàu thì sao? Nếu chỉ là 0ì… Cô uới Trần Bình An uêu nhau, kết duuên
thì ân oán giữa hai nhà Khải Phương cũng đâu đến tmức sâu sắc như thế
này?” Trần Hạo tò mò hỏi, Trần Hạo lúc này cũng không thể công khai
thân phận cậu chủ nhà họ Trần.
“Đúng, nếu chỉ oậu thì còn chưa đến tức khiến Trần Cận Đông điên cuồng
tấn công nhà họ Phương.” Phương Mộng Hân nói.
Trần Cận Đông chính là ba của Trần Hạo, Trần Hạo hoảng hốt, nhưng
không lên tiếng mà chỉ lắng nghe.
“Đó là 0ì sau nàu còn xảu ra một chuyện… Gia chủ nhà họ Trần đã giam lỏng
Bình An, nhưng Bình An uẫn nhớ thương hai mẹ con cô nên một đêm nọ,
Bình An đã nói tmuốn bỏ trốn uới cô. Khi đó Tử Nguyệt đã chào đời, bọn cô
định trốn đến nơi không ai biết, sống một cuộc đời uên bình. ”
Đêm hôm đó chính lúc đêm Phương Mộng Hân vội dẫn hầu gái là chị
Hà ra ngoài tìm nhà trọ. Mặc dù đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Phương,
nhưng vì một vài chuyện nên nhà họ Phương vẫn luôn giám sát bà.
Cho nên đêm mưa hôm đó, Phương Mộng Hân bế con gái đến nơi gặp
mặt mà Trần Bình An đã hẹn trước, dù øì cũng phải né tránh nhà họ
Phương. Bởi vì quá sốt ruột khi bỏ trốn, nên Phương Mộng Hân mới
phải gán nợ bằng ngọc bội của mình. Người hôm sau đến đưa tiền,
chính là tài xế bên cạnh Trần Bình An. Bà vốn cho rằng họ sẽ bình yên
gặp mặt ở thành phố Khánh Thành, nhưng không ngờ trên đường lại
xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bình An gặp chuyện chẳng lành! Từ đó trở đi, bà không hề nghe thấy
bất cứ tin tức gì từ người yêu. Tài xế đã xác định Bình An thực sự tới
Khánh Thành, nhưng lại không tài nào liên lạc được, cứ như đã biến
mất khỏi thế giới này. Trần Cận Đông cho rằng nhà họ Phương hại em
trai mình nên bắt đầu trả thù nhà họ Phương.
Ân oán giữa hai nhà Trần – Phương cứ thế tăng lên, hãm hại lẫn
nhau. Khi đó bà đã cảm thấy không biết có phải là Trần Cận Đông đã
cố ý bắt cóc Bình An để lật đổ nhà họ Phương hay không, nhưng rồi lại
bác bỏ ý nghĩ đó. Mặc dù gia chủ Trần Cận Đông rất giả dối, nhưng cũng
rất yêu quý em trai mình, chắc chắn sẽ không nhằm vào nhà họ Phường
mà không quan tâm tới em trai, cho nên lúc đó chắc chắn Bình An đã
gặp chuyện bất
“Khi đó hai nhà cãi nhau rất to, mặc dù nhà họ Trần uụ thế rất mạnh, nhưng
nhà họ Phương cũng không thua kém, có cầu nói lạc đà sâu còn lớn hơn ngựn,
năm đó nhà họ Phương uẫn có thể chống lại nhà họ Trần.”
“Cũng chính là lúc đó, oợ chồng anh trai cô đã rời khỏi nhân thế 0ì một oụ tại
nạn. Trần Hạo, cháu là con cháu nhà họ Trần, cô tin cháu cũng biết cách nuôi
dạu con cháu của nhà họ Phương là nhốt con cháu trong nhà không cho ra
ngoài, cũng như nhà họ Trần nuôi con cháu trong sự nghèo khó. ”
“Chuyện nàu cũng liên quan tới ân oán hai nhà Trần – Phương. Chẳng qua
sần đâu 0ì chuyện của cô uới Bình An niên mâu thuẫn tới càng sau sắt hơn
thôi. “
Trần Hạo gật đầu. Bây giờ cậu mới hiểu được một số chuyện. Chẳng
trách lúc đó ba đặn mình là phải sống kín tiếng, không thì sẽ dẫn mình
về øia tộc. Thì ra nhà họ Trần cũng có kẻ thù. Nhưng Trần không biết
rốt cuộc ân oán nhiều đời của hai nhà Trần – Phương ở đâu ra. Mà
Phương Mộng Hân cũng không muốn nói tiếp, chỉ nói sau này không
muốn Tử Nguyệt lang nay đây mai đó, cù bất cù bơ với mình nên mới
kêu chị Hà tìm dàn xếp, còn bà thì ôm Tử Nguyệt tìm một trại trẻ mồ côi
ở Kim Lăng, để Tử Nguyệt ở đó, còn mình thì về Thục Xuyên.
“Trần Hạo, bây giờ cháu có thể dẫn cô đi gặp Tử Nguyệt được chưa? Coi
như cô van cháu.”
Trần Hạo gật đầu: “ Vâng, cô đi theo cháu đi. “