Chương 246 “Vậy cũng được đấy, vốn dĩ với điều kiện của cháu thì không đủ, giờ chỉ cần cháu bán xe đi, sau đó mua một căn nhà ở huyện Bình An, chú sẽ sắp xếp cho cháu một công việc bàn giấy, có bảo hiểm cho nhân viên thì cuộc sống của cháu coi như là ổn định rồi!” “Chị gái một cấp dưới cũ của chú lớn hơn cháu khoảng ba tuổi, cô bé đấy còn chưa lấy chồng, đợi sau khi cháu mua sắm hết đồ đạc, chú sẽ đứng ra làm bà mối, giúp cháu lấy một cô vợ về mà ấm chăn!” Khương Vệ Đông nói.
Trần Hạo ngơ ngác, chỉ cần mình đưa tiền cho ông ta là có đãi ngộ tốt như vậy hả? Lúc này Khương Nhiên Nhiên ngạc nhiên hỏi lại: “Ba, người mà ba nói không phải là chị gái làm việc dưới nhà đấy chứ? Chị ta… Không phải não chị ta có vấn đề sao?” “Người ngốc thì có làm sao? Hiện tại muốn cưới vợ mà dễ à, con cũng không nhìn lại Trân Hạo xem nó có cái gì, với điều kiện như nó, ba còn không chắc người ta có đồng ý hay không đâu!” Khương Vệ Đông lãnh đạm nói.
“Ơ… chuyện này không nhọc chú Khương phải suy nghĩ hộ cháu đâu” Trần Hạo tức đến mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Nhưng anh nhớ lại lời ba mình dặn liền cố mà nhịn xuống.
Nhưng Khương Vệ Đông vẫn chưa chịu thôi.
Chờ cơm nước xong, Khương Vệ Đông thay Trân Hạo liên lạc một khu phố mua bán xe cũ, bảo Trần Hạo nhanh nhanh mang xe đi bán, lấy được tiền thì một nửa đem quyên một nửa mua nhà, ông ta cũng nhân đó mà tìm cho Trần Hạo một công việc biên chế.
Ít nhất cũng được coi là nửa nhân viên nhà nước.
Trần Hạo chắc chản là không muốn rồi.
Thậm chí còn muốn nói thẳng thân phận của mình ra, vả vào bản mặt bọn họ cho rồi.
Thế nhưng lại nghĩ đến lời ông già dặn dò, dù sao trước đây ông ấy và dì Đường cũng đã làm ra chuyện không phải với chú Khương.
Mặc dù anh không biết cụ thể đó là chuyện gì.
Cho nên Trần Hạo cũng không tiện mà đưa ra bình luận.
Anh chỉ nghĩ nhanh chóng hoàn thành chuyện mà ba giao cho, sau đó anh cũng không nhảy vào cái vũng nước đục này nữa.
Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình, thế nên anh liền đồng ý ngay.
“Được, vậy gọi Lâm Đông đi với cháu đi, Lâm Đông nó biết nhiều, kẻo cháu ra đường bị người khác coi thành đứa ngốc mà lừa còn bản thân vẫn không biết gì!” Vừa ăn cơm xong, Khương Vệ Đông đã nói ngay với Trân Hạo.
Nếu không phải ý của Lâm Đông là để Trần Hạo quyên tiên, ông ta thật sự không muốn tìm việc giúp cậu ta, dù có là một công việc công chức quèn đi chăng nữa.
Cùng lắm là đợi sau khi cậu ta quyên tiền, ông ta tìm bừa một công ty nào đó cho cậu ta làm một chân chạy việc, lương một tháng hai ba nghìn tệ, có việc làm cả đời cũng coi như không làm cậu ta thất vọng rồi! Đương nhiên Lâm Đông đồng ý đi cùng với Trần Hạo.
“Hừ, đối xử như thằng ngốc? Thằng ngu như nó mà không bị lừa sạch mới là lạt” Mục đích của Lâm Đông rất rõ ràng, nhờ tay Khương Vệ Đông lấy hết tất cả tiền của Trần Hạo, xe cũng lừa bán luôn, xem xem sau này thằng ngu đấy lấy cái gì ra để khoe khoang với thiên hạ? Không ngờ rằng Trần Hạo chỉ vì có một công việc thấp hèn mà đồng ý thật, ha ha! Trần Hạo sao lại không biết mấy toan tính bẩn thỉu trong lòng Lâm Đông và chú Khương cơ chứ.
Chỉ là anh muốn dùng cách này để kết thúc mọi chuyện mà thôi, miễn cho sau này phải dây dưa lằng nhằng.
Nếu ba lại bảo anh giúp ông ta một lần nữa, anh cũng có lý do mà từ chối.
Vì vậy Lâm Đông, Khương Nhiên Nhiên, còn có mấy người bạn học thân thiết của Khương Nhiên Nhiên, tất cả đều cùng đi đến khu phố bán xe cũ.
“Ông chủ, mau tới đây, chúng tôi muốn bán chiếc xe này!” Lâm Đông vui vẻ hét lên.
“Đến liền! Ồ, là dòng Mescedes-Benz G5001” Một người trẻ tuổi từ trong tiệm đi ra, thấy chiếc Mescedes-Benz G500 đỗ ngoài cửa không khỏi sửng sốt.
Lâm Đông rút một điếu thuốc ra mời, muốn mời ông chủ ra một góc nói chuyện.
Ý muốn ép thấp giá xe của Trần Hạo xuống.
Không ngờ Trần Hạo lại nhìn ông chủ tiệm xe cũ rồi cười nói: “Lý Tiếu?” Ông chủ tiệm giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào Trần Hạo liền ngẩn cả người.
Anh ta võ bộp một cái vào đùi mình: “Ôi đệch, Trần Hạo?” Trên mặt viết mấy chữ ngạc nhiên thật lớn, anh ta đi tới gần Trần Hạo.
Lý Tiếu, hàng xóm đồng thời là bạn chơi từ nhỏ của Trần Hạo, là anh em chí cốt của Trần Hạo, lớn hơn Trần Hạo nửa tuổi, hai người từ nhỏ đã chơi cùng nhau. Hơn nữa còn có ơn với Trần Hạo.
Thành tích học tập của hai người khi còn bé đều thuộc top đầu của cả khóa.
Chỉ là sau này xảy ra một số việc, sau khi anh ấy học hết cấp hai thì nghỉ học, theo chân người khác học nghề sửa chữa cơ khí. Không ngờ mới mấy năm trôi qua đã làm nên sự nghiệp, giờ trở thành ông chủ của một tiệm buôn bán xe ô tô cũ.
Bởi vì Trân Hạo học đại học ở tỉnh ngoài, cũng không hay về nhà, cho nên hai năm qua hai người cũng ít liên lạc.
Thế nhưng đã là anh em chơi chung từ nhỏ, mọi người đều rõ mà, cho dù là ba năm năm không gặp nhau, chỉ cần gặp lại thì tình cảm vân thân thiết như lúc nhỏ vậy.
“Trở về từ lúc nào vậy, sao lại không gọi điện cho tớ?” Lý Tiếu đấm một cú thật mạnh vào ngực Trần Hạo.
“Tớ mới vê được ít hôm thôi, không về nhà cũ, hiện tại đang ở trên thị trấn!” Trần Hạo cũng vui vẻ cười nói.
“Lý Tiếu, có khách đến thì phải tiếp đón người ta chứ, anh đứng đó làm gì đấy hả?” Lúc này, thêm một cô gái đi ra từ trong cửa hàng, quần áo hợp thời trang, nhìn qua thì không lớn hơn Trần Hạo là bao.
Đương nhiên Trần Hạo có quen cô gái này, trước đây cùng học cấp hai với bọn họ, lúc đó còn là người yêu của Lý Tiếu nữa.
Gia đình mở một cái siêu thị trên trấn, cũng có điều kiện.
Không ngờ là quan hệ của hai người còn kéo dài đến giờ.
“Ha ha, người anh em của anh, Trần Hạo, em quen cậu ấy đó Tô Đình!” Lý Tiếu cười nói: “Tô Đình giờ là vợ chưa cưới của tớ rồi, bọn tớ mới đính hôn ba tháng trước!” “À, là Trần Hạo sao, tôi còn tưởng là ai nữa cơ, anh nhanh lên tiếp đón khách khứa đi!” Tô Đình nhìn thấy Trần Hạo chỉ lạnh lùng liếc anh, sau đó xoay người rời đi.
Đương nhiên cô ấy không tỏ ý khinh thường gì, chỉ là trong mắt thoáng qua sự oán trách.
Trần Hạo chỉ là xấu hổ cười.
“Này này ông chủ, chúng tôi đứng đây cả nửa ngày rồi đấy, các anh đã trò chuyện xong chưa vậy!” Lâm Đông nói rằng: “Chúng tôi muốn bán xe!” Lâm Đông nghĩ thầm, sao lại không đúng lúc như vậy, hóa ra là bạn thân của Trần Hạo, vậy mình làm sao cho thäng đó một vố được đây! “Ồ, ai muốn bán xe vậy? Cậu hai à, cậu muốn bán xe sao?” Lý Tiếu cười nói.
“Ha ha, tôi chỉ là đi theo giúp đỡ thôi, đây là của Trần Hạo, đi được một thời gian rồi, bán cho anh giá một triệu nhân dân tệ!” Lâm Đông nói.
Đồng thời nhìn về phía Trần Hạo: “Trần Hạo, ông chủ là bạn thân của cậu, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà bán đắt cho bạn mình chứ? Kiếm chút tiền là được rồi!” Không chờ Trần Hạo nói lời nào anh ta đã cướp lời.
Lý Tiếu sửng sốt: “Trần Hạo, xe này của cậu hả?” “Ừ, sau này tớ sẽ giải thích rõ ràng với cậu, chiếc xe này bán cho cậu là lựa chọn tốt nhất rồi!” Trần Hạo cười nói.
Lý Tiếu gật đầu, anh ấy đi một vòng xung quanh chiếc xe, còn mở nắp động cơ lên xem xét: “Xe này mua cũng khoảng hơn hai triệu nhỉ, hơn nữa sử dụng chưa tới một tháng, Trần Hạo sao cậu lại muốn bán vậy? Hơn nữa chỉ bán đi với giá một triệu tệ? Thằng nhãi này có quan hệ gì với cậu thế?” Lý Tiếu thấy Lâm Đông nói cái gì mà bán giá một triệu tệ, anh liên nhìn Lâm Đông bằng ánh mắt không mấy thiện ý.
“Cậu ta bán xe là vì sốt ruột chuyện mua nhà, cưới vợ, tìm việc làm. Chỉ cần anh đưa tiền ra đây, tôi và chú Khương ngay lập tức có thể sắp xếp xong xuôi công việc cho cậu ta, doanh nghiệp nhà nước, cả đời cũng không sợ mất miếng cơm, ha hai” Lâm Đông nói.
“Cậu ta nói có thật không? Chuyện công việc và lấy vợ đều có thể xử lí thỏa đáng?” Lý Tiếu vui vẻ nhìn sang phía Trần Hạo, nếu thật là vừa tìm được một công việc nhà nước vừa cưới được vợ về, vậy thì vụ buôn bán này đáng lắm.
Lý Tiếu vui vẻ thay anh em của mình.
Trần Hạo chỉ là cười gượng.
Anh không có cách nào nói cho người anh em Lý Tiếu của mình rằng anh đang thay ba trả lại món nợ tình nghĩa được! “Thế nhưng cậu lớn này, tôi thật là không có nhiều tiền như vậy đâu. Được rồi người anh em, cậu hút điếu thuốc, chuyện của Trần Hạo, mong cậu để ý nhiều hơn!” Lý Tiếu vừa nói, tay vừa đưa thuốc lá cho Lâm Đông.
Lâm Đông không cầm lấy mà rút lấy một điếu thuốc của mình ra hút.
“Ô, anh không có nhiều tiền như vậy, không có tiền còn đòi mở tiệm xe cũ làm gì? Vậy thôi, chúng ta sang cửa tiệm phía đối diện! Trân Hạo, cậu thấy đấy, không phải tôi không muốn bán lại cho anh em của cậu, mà do anh ta không có tiền đấy nhé!” Lâm Đông liền bày vẻ mặt khó chịu cho Lý Tiếu và Trần Hạo thấy.
“Cũng không cần đến một triệu, cậu cứ lấy xe đi, tớ cũng không dùng đến!” Trần Hạo cười nhẹ.
“Ôi trời, Trần Hạo cậu bị điên à?” Khương Nhiên Nhiên kinh ngạc nhìn sang Trần Hạo.