Mục lục
Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài Trần Hạo Bản Dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 423: Căm thù

“Bà hiểu lầm cháu rồi, cháu không có ý đồ gì với

gia sản nhà họ Dương cả!”

Trần Hạo nhíu mày, giải thích.

“Hừ, mẹ cậu là một đứa con gái bất hiếu, lúc nó

quyết định bỏ đi, thì nó và nhà họ Dương này không có

bất kỳ quàn hệ gì nữa, tôi cũng đã tuyên bố với truyền

thông, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với nó, điều này,

cậu nhất định phải hiểu và nhớ rõ!”

Lão phu nhân cười lạnh nói.

Trần Hạo không lên tiếng đáp lại.

Cậu Tư thấy bầu không khí chợt trở nên lúng túng,

ông ta liền ho khan một tiếng, nói: “Khụ khụ, mẹ à, mẹ

nhìn xem, dù là thế nào thì Trần Hạo cũng là cháu ruột

của mẹ, con cháu có lòng hiếu thuận là tốt lắm rồi, đây

là lần đầu tiên thằng bé đến nhà, đừng dọa Trần Hạo

nữa mà! Trần Hạo mau tới đây, vừa hay hôm nay tất

cả trưởng bối trong nhà đều có mặt ở đây, đến đây đi,

tới đây trước dâng trà cho bà sau dâng trà cho các cậu

các mợ!”. Cậu Tư cười nói.

Trần Hạo dò xét, cậu Tư của anh cũng không tồi.

Nhớ lại lời nói của mẹ dặn dò tối hôm qua, cậu

Năm và cậu Tư là thương mẹ nhất nhà.

Anh lập tức gật đầu.

Lúc này người làm dâng trà tới, anh cầm lấy.

Sau đó rót một ly đưa đến lão phu nhân.

“Cháu mời bà!”

Dường như lão phu nhân đang nhớ tới chuyện bi

thương nào đó trước đây, rồi cộng thêm con trai con

dâu cả nói Trần Hạo vì dòm ngó tới tài sản mới tới

thăm bà, thực sự bà có hơi giận.

Lão phu nhân dứt khoát nhắm mắt lại không thèm

đoái hoài tới anh.

Trần Hạo lại rót thêm một ly dâng lên cậu Cả.

Cậu Cả cũng không uống.

Rồi sau đó đến cậu Hai cậu Ba.

Anh vừa rót xong ly trà dâng lên mợ Cả.

Không ngờ rằng mợ Cả lại lên tiếng chỉ trích anh,

“Xí, không vì chuyện gì mà lại ân cần với người, không

phải lừa đảo thì cũng chính là ăn trộm!”

Sau khi nói xong, trực tiếp ném ly trà anh đưa

xuống đất.

Lại khiến những con trai con gái đời sau phải nhìn

Trần Hạo bằng ánh mắt khác.

Không uống thì thôi, đổ luôn cho rồi.

Hiển nhiên, mợ Cả đang cố tình dằn mặt trần hạo

Về phía Dương Danh , cô ta cười thầm trong lòng,

cô ta nghĩ rằng, nếu màn kịch này mà để cho Tần Nhã

thấy được thì hay biết mấy.

Anh kính trà cho tất cả mọi người ở đây, duy chỉ

có cậu Tư là ôn hòa nhận trà anh dâng.

“Alzz, tôi chân thành khuyên một người nào đó,

đừng có mà bày đặt ra vẻ, đúng là biết chọn thời điểm

nhỉ, sớm không tới muộn không tới, lại tới đúng ngay

lúc này!” Mợ Hai khinh thường liếc mắt châm chọc.

“Còn gì nữa, chó cũng biết ngửi mùi nhà nào sang

nhà nào hèn mà! Sao thế, chán cuộc sống nghèo khổ

rồi sao, thèm ước được sống cuộc sống sang giàu đấy

ư?” Mợ Cả không tiếc lời thêm dầu vào lửa

“Hừ, lúc trước ấy à, người phụ nữ nào kia không

thèm đến xỉa tới gia tộc này, đẩy cả gia tộc này lên đầu

sóng ngọn gió, xém chút chọc mẹ tức chết, về đi, về

mà nói với cái người phụ nữ đó, hối hận cũng vô dụng

thôi!” Mợ Ba cũng không tha cho anh.

Đề tài này chính là đề tài bàn tán vô tận của bọn họ.

Ai ai cũng nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt khinh

thường, họ không tiếc lời chỉ trích mẹ anh.

“Đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa!”

Lão phu nhân nghe họ nói mà huyết áp muốn tăng

lên, lập tức vỗ bàn quát.

Lúc bấy giờ mọi người mới chịu yên lặng lại.

“Jasson, dìu ta về phòng nghỉ ngơi!”

“Vâng, thưa chủ tịch!”

Sau đó, lão phu nhân chẳng thèm quan tâm nữa,

quay người bỏ đi.

“Do mày hết đấy, đúng là cái thứ xui xẻo, quay về

làm gì không biết! Lúc trước mẹ cậu chưa đủ chọc

chết bà ngoại, bây giờ cậu về để hoàn thành công việc

của mẹ cậu đấy à?”

Mợ Cả lại mắng tiếp.

“Mọi người đừng nói anh họ như vậy nữa có được

không? Lần này anh họ quay về gia tộc cũng chỉ muốn

thăm hỏi bà và mọi người, rốt cuộc mọi người đang

làm cái trò gì vậy?” Dương Ngọc Bích nghẹn ngào nói,

dường như cô sắp khóc tới nơi rồi

“Hừ, Ngọc bích, người lớn đang nói chuyện, con nít

con nôi rảnh miệng chen vào làm gì, vẫn chưa mắng

tới cháu đấy thôi, nếu không có sự giúp đỡ của thằng

cha chết tiệc của cháu, năm đó mẹ người thằng nhãi

này có thể đào hôn thành công sao!” Mợ Cả lạnh lùng quát.

“Em xin được hỏi chị dâu Cả, rốt cuộc là chị muốn

làm gì, chị có biết nên nói chuyện với hậu bối thế nào

cho sang không?” Mẹ của Ngọc Bích hỏi vặn ại bà ta.

“Rồi sao nữa đây? Em dâu Năm? Người nhỏ không

hiểu gia quy, tôi không thể dạy dỗ sao? Ha ha, tự nhìn

lại mà xem, bây gið ở nhà họ Dương mấy người có địa

vị gì không? Dương Ngọc bích cháu vừa mới bắt đầu đến

Tập đoàn gia đình chúng ta làm việc đúng không, vừa

hay, cháu đang làm việc ở bộ phận phát triển hạng

mục đúng không, vừa rồi họp lão phu nhân có nói rồi,

bây giờ việc quan trọng nhất là phải có được hạng

mục, mấy cái công trình phát triển trong năm nay, mớ

Cả đành giao lại cho bộ phận phát triển hạng mục nhé”

“Mồm miệng của thứ nha đầu như cháu không

phải lợi hại lắm sao? Vậy thì để mợ Cả xem xem năng

lực làm việc của cháu đến mức độ nào? Nếu như

không cống hiến được gì cho gia tộc, tôi chống mắt

lên xem, hai mẹ con mấy người có được hưởng chút gì

trong tài sản của nhà họ Dương không!” Bà mợ Cả

Quỳnh Như há mồm như cái trống hét ầm vang.

Gia đình cậu Tư với cậu Năm, từ trước đến giờ đều

rất thương Dương Ngọc Bình.

Còn xưa đến nay quan hệ giữa Dương Ngọc Bình

Và mợ Cả Quỳnh Như rất kém.

Nhắc lại năm đó, lúc Quỳnh Như vẫn đang làm

việc ở Tập đoàn, bà ta làm giả sổ sách bị Dương Ngọc

Bình phát hiện.

Dương Ngọc Bính ấy vậy mà lại tố cáo bà ta với lão

phu nhân.

Sau đó trong một đại hội gia đình, trước mặt với

tất cả thành viên trong gia tộc, Quỳnh Như bị lão phu

nhân tức giận tát cho một cái.

Từ đó về sau, Quỳnh Như xem Dương Ngọc Bình

như là kẻ thù không đội trời chung.

Bà ta giận cá chém thớt, ghét Dương Ngọc Bình tự

dưng lại xem gia đình nhà cậu Tư và cậu Năm thành

đối thủ của bà.

Bây giờ bà ta và Dương Ngọc Đình nắm giữ phần

lớn tài nguyên của gia tộc.

Tương đương với chức Phó chủ tịch, nói gì làm gì

tất nhiên đều có lợi thế hơn.

Cũng chính là lúc mà cả nhà Ngọc Bích không được

trọng dụng.

“Được rồi được rồi, tất cả mọi người bớt tranh cãi

lại đi, mẹ cũng vừa mới nói rồi, bây giờ điều quan trọng

nhất là tất cả thành viên trong gia đình phải đoàn kết

lại!” Dương Ngọc Đình lên tiếng xoa dịu bầu không khí

chợ búa lúc này.

“Anh Cả nói rất đúng, Trần Hạo à, cháu cũng

đừng đứng nữa, ngồi xuống cũng ăn cơm với mọi

người đi!” Cậu Tư bảo.

“Cái gì? Cho nó ngồi à? Dựa vào cái gì chứ?” Mấy

bà mợ không hài lòng phản bác.

Lúc này Trần Hạo thầm nghĩ, nếu anh còn tiếp

tục ở đây, như vậy lại khiến quan hệ của gia đình nhà

cậu Tư với toàn gia tộc lại càng thêm nghiêm trọng.

Anh cười trừ nói: “Không cần đâu cậu Tư ạ, cháu

có việc nên không ở lại ăn cơm với gia đình được!

Chúc mọi người ăn cơm ngon miệng!”

Nói xong, Trần Hạo vỗ vỗ vai Ngọc Bích, ý bảo cô

đừng vì anh mà làm bừa nữa, sau đó liền xoay người rời đi.

“Hừ, tôi cảnh cáo mấy người, thằng đó với nhà họ

Dương chẳng còn quan hệ gì cả, nếu để tôi phát hiện

thằng đó được ai tạo điều kiện tới lui cái nhà này, xem

tôi có thẳng tay đá người đó ra khỏi Tập đoàn hay

không!” Mợ Cả cảnh cáo dằn mặt tất cả con cháu

trong nhà.

Đặc biệt là nhằm vào Dương Ngọc Bích

Tất cả mọi người đều đồng ý.

Trần Hạo vừa ra khỏi nhà, anh không ngỡ rằng ân

oán giữa nhà họ Dương với nhà anh lại tích tụ sâu đậm

đến vậy.

Có điều Trần Hạo cũng không lấy làm sợ, anh

muốn quan hệ giữa mẹ và bà được hòa hoãn hơn.

Trần Hạo tin rằng, chỉ cần anh chịu nhẫn nhịn

làm, việc này cũng không phải quá khó khăn.

Trước mắt nếu anh khăng khăng ngã bài, Trần hạo sợ mọi thứ sẽ phản tác dụng.

Ngày mai là sinh nhật của bà.

Nghĩ tới đây, Trần Hạo lấy điện thoại ra nhấn gọi

cho Hoàng Bình.

Bảo Hoàng Bình đi chuẩn bị một ít quà.

Sau đó, bóng trời cũng đã dần ngã về Tây.

Ngọc Bích vừa về tới nhà, nhìn có vẻ cô rất rầu,

đương nhiên là đã không ít lần cô bị Quỳnh Như mắng

công khai thế này.

Vì anh, cũng không đếm được Ngọc Bích bị ức hiếp

bao nhiêu lần rồi, mặc dù mợ Năm không nói gì, nhưng

nhìn ánh mắt bà ấy cũng không có ý tốt gì.

“Ngọc Bích, đi, anh họ dắt em đi mua quần áo!”

Trần Hạo nhìn Ngọc Bích nói.

Ngọc Bích là một cô gái rất tốt, nhưng bởi vì luôn

luôn bị Quỳnh Như nhắm đến, mấy năm gần đây sống

cũng không thoải mái gì.

Cũng so sánh với mấy chị em họ khác trong nhà,

cô không có điều kiện để ăn mặc chưng diện lộng lẫy như họ.

Ngoại trừ chiếc xe kia, anh không biết nên dùng

cách gì để đối tốt với Ngọc Bích nữa!

“Ø? Không cần đâu anh họ!” Ngọc Bích vội vàng từ chối.

“Đi đi mà, đúng lúc, em đi dạo phố với anh họ luôn!”

Nói rồi, Ngọc Bích đành lên xe, lái chiếc BMW 7, chờ

anh cùng đi tới một cửa hàng quần áo sang trọng.

Sau khi đã đỗ xe song.

“Tút tút!” Cô khóa xe lại.

“Tần Nhã, cậu đừng rầu rĩ không vui mãi thế chứ,

ha ha, hôm nay hình như cửa hàng nào cũng trưng bày

mẫu mới nhỉ, chúng ta hôm nay phải mặc sức mua

sắm, ha ha!“ Trên xe, hai cô gái bước xuống, cùng

nhau nói chuyện vui vẻ

Không phải là ai khác, chính là là Mai Sương, còn

có Tần Nhã đang bi cô ấy lôi xuống xe….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK