Chương 231
“Lý Thi Hàm, cậu dám đánh tôi hả, Đinh Hạo, con nhỏ đê tiện này đánh tớ, cậu không thấy hả?” Trần Lâm bụm mặt nhìn Đinh Hạo nói.
Đinh Hạo xoay đầu sang chỗ khác thể hiện thái độ của mình.
“Các người được lắm, xem như Trần Lâm tôi mù rồi!” Sau khi Trần Lâm mắng xong thì khóc lóc chạy đi.
Còn Lý Thi Hàm thì ném đũa, hiển nhiên cãi nhau như Vậy nên cô ta cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa, không bao lâu sau cũng đi theo Đinh Hạo.
“Không ngờ hai đứa bạn thân nhau vậy mà cãi nhau đến mức này…” Trần Hạo quan sát toàn bộ quá trình, cũng hiểu được tình hình.
Thật ra nói thẳng thì Trần Lâm và Lý Thi Hàm chỉ quan tâm đến bất động sản của Đinh Hạo mà thôi.
Dù sao lúc Đinh Hạo không có tiền cũng suốt ngày đi theo các cô, nào thấy các cô đối xử tốt với anh ta.
Bây giờ thì ngược lại, sau khi Đinh Hạo có bất động sản và mạng lưới quan hệ.
Thì trong mắt hai cô, anh ta lại trở nên vừa đẹp trai vừa chín chắn.
Haiz, có thể nói Trần Hạo là người hiểu chuyện này nhất.
Chỉ không biết sau này khi hai cô gái này biết tất cả mọi thứ của Đinh Hạo là do anh cho thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Ha ha, cười bất đắc di.
Trần Hạo ăn xong thì cũng rời đi.
“Úi cha, cháu ơi chờ chút đi!” Trần Hạo mới vừa bước ra khỏi nhà hàng đã bị một ông lão nằm trước cửa ôm chân.
“Ối trời, ông làm gì vậy?” Trần Hạo sững sờ.
“Cháu ơi, cháu có thể vào đây ăn cơm, chắc chắn là rất giàu, cho ông ít tiền đi, đã mấy ngày rồi ông không được ăn cơm!” Ông lão ăn xin ôm chân Trần Hạo nói.
Ông lão ăn xin này mặt mũi nhem nhuốc, tóc hoa râm.
Bây giờ lại ôm chặt chân Trần Hạo, giống như Trần Hạo mà không cho tiền thì sẽ không để Trần Hạo đi.
Trần Hạo bất đắc dĩ.
Lấy ví tiền ra rút một tờ một trăm cho ông lão ăn xin.
Ha ha, giàu thật nha! Ông lão ăn xin vội vã cất vào, nhưng tay thì vẫn ôm Trần Hạo.
“Đã đủ chưa?” Nhất thời Trần Hạo cũng phát bực, lạnh lùng nói.
“Cháu ơi, ông còn muốn nhờ cháu giúp ông một việc, cháu có thể đưa ông đến bệnh viện không, ông muốn chữa trị chân ông!” Ông lão ăn xin lại nói.
“Đệch, ông già ăn xin, ông cũng cậy già lên mặt quá nhỉ, ông muốn bắt chẹt tôi à!” Trần Hạo không còn gì để nói.
“Ai là ông già ăn xin, tôi chỉ đang gặp tai nạn thôi, không phải ăn xin đâu nhé?” Ông lão nói.
Mà bây giờ, rất nhiều người trên đường đã tụ lại đây.
Nhìn cảnh tượng này chỉ chỉ trò trỏ.
Trần Hạo thầm than đúng là xui xẻo.
Ông già này cứ hở lên là cháu trai cháu trai.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, Trần Hạo phải đưa ông ta đến bệnh viện đối diện.
Trong lúc bác sĩ trong bệnh viện khám chân cho ông ta.
Trần Hạo vừa trả tiền vừa buồn bực liếc ông lão này một cái.
Lúc này mới thấy, trên ngực ông lão này không ngờ lại có một hình xăm, hoa văn hình đầu rồng, nhìn rất dữ tợn, giống như muốn cắn nuốt vạn vật.
Chẳng lẽ ông già ăn xin này là anh hùng gặp nạn thật à? Trần Hạo thầm nói.
Nói không chừng ông lão này cũng đã từng là một vị vua.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến mình.
Tổng cộng đã chỉ hết một nghìn tệ cho ông lão này, nếu như bình thường, Trần Hạo sẽ không làm người tốt giúp đỡ lung tung.
Chẳng phải anh bị ông ta chơi xỏ hay sao.
Liếc nhìn ông ta, Trần Hạo chuẩn bị đi.
Lúc này, trên tivi trong bệnh viện, đài truyền hình Kim Lăng bỗng chiếu một đoạn phát thanh.
Liên quan đến chuyện Tần Nhã của nhà họ Tần bị mất tích.
Trước mắt cảnh sát đã vào cuộc gì gì đó.
Hiển nhiên, ba của Tân Nhã cũng tìm kiếm bằng cách dựa vào các phương tiện truyền thông.
Nhìn thấy bản tin này, lại làm Trần Hạo thấy tự trách.
“Haiz, một cô gái xinh đẹp như vậy, mong rằng cô ấy không sao, dù sao xã hội hiện nay, người xấu biến thái cỡ nào mà chẳng có?” “Đúng đó đúng đó, con gái ở ngoài phải biết tự bảo vệ mình thật tốt!” Có bệnh nhân nói.
“Hình như lúc trước tôi đã từng gặp cô gái này rồi thì phải, một mình cô ấy bị vài chàng trai chặn lại!” Ông lão ăn xin nằm trên giường nói.
Mà Trần Hạo đang chuẩn bị ra cửa nghe thế thì quay trở lại.
“Ông nói gì? Ông đã từng gặp cô ấy?” Trần Hạo sốt ruột hỏi.
Ông lão nhìn Trần Hạo cười hê hê: “Đã từng gặp, gặp ở bên ngoài nhà ga Kim Lăng, hình như hôm đó là buổi trưa. Cô ấy đi một mình, bởi vì cô gái này vừa trắng trẻo vừa cao ráo xinh đẹp nên tôi có ấn tượng lắm. Nhưng có vài người đến đón cô ấy, nhóm người đó nói chuyện với cô ấy, không bao lâu sau thì cô ấy vội vã lên xe!” “Sao vậy, cậu biết người ta hải” Ông lão cười nói.
“Ừm!” Trần Hạo gật đầu.
Lại hỏi ông lão thêm một vài thông tin chỉ tiết. Từ miêu tả của ông lão, người mà ông ta đã gặp đúng là Tân Nhã, hơn nữa thời gian cũng trùng khớp.
Chỉ cần làm rõ Tần Nhã mất tích ở đâu, xác định người bắt cóc, điều tra chuyện này thì sẽ dễ dàng giải quyết.
Thấy Trần Hạo lại muốn đi.
Ông lão vội vã giữ chặt anh.
“Ông còn muốn gì nữa?” Trần Hạo hỏi.
“Cháu trai, cháu là người tốt, cháu có thể nói cho ông biết cháu tên gì hay không?” “Trần Hạo…” Trần Hạo thấy ông ta đã cung cấp manh mối nên trả lời ngay.
“Họ Trần thật à, vậy cho ông xem thử ngực của cháu được không?” Ánh mắt của ông lão kích động.
Hơn nữa không cho Trần Hạo phân trần đã vội kéo cổ áo Trần Hạo.
Tất nhiên Trần Hạo sẽ phản kháng.
Nhưng không biết ông lão này lấy đâu ra sức mà chỉ siết nhẹ thôi là cánh tay Trần Hạo không thể động đậy nổi.
Kéo cổ áo mình ra.
Ông lão nhíu mày.
“Hả, kỳ lạ vậy, không thể nào!” Ông lão nói, cũng thả Trần Hạo ra.
Ông già này, sao thần kinh không được bình thường! Trần Hạo vừa xoa cổ tay vừa nghĩ.
Nhân lúc ông lão này đang ngơ ngác, Trần Hạo vội vã chạy đi.
Cùng lúc đó, cũng gọi điện thoại báo chuyện này cho Thiên Long, Địa Hổ và nhóm Triệu Đồng Đồng.
Tin rằng không bao lâu sau, Thiên Long, Địa Hổ sẽ điều tra được chuyện này.
Bởi vì Trần Hạo cho rằng, có lẽ đây là một vụ bát cóc lừa đảo, chỉ mong rằng Tân Nhã không gặp phải chuyện gì…
Về việc hôm nay đụng phải ông lão này ngay trước cửa nhà hàng, Trần Hạo cảm thấy hơi bất ngờ. Đồng thời, đúng lúc ông lão này lại biết chuyện của Tân Nhã, càng làm Trần Hạo thấy bất ngờ hơn, đúng là trùng hợp quát! Nhưng bây giờ Trần Hạo không nghĩ gì nhiều.
Quả nhiên, một tiếng sau, Thiên Long, Địa Hổ đã điều tra được sự việc.
Đúng là Tần Nhã bị lừa đi, giờ phút này đang bị giam lỏng trong một tiểu khu xa hoa, đã bị giam lỏng hai ngày rồi.
Mà ngòi nổ của toàn bộ sự việc, liên quan đến một sinh viên tên Lý Việt.
Lý Việt nợ tiên của thế lực ngâm Kim Lăng nên lừa Tân Nhã đi thế chấp! Mẹ nói Trần Hạo chửi.
Rồi sau đó, anh bảo Thiên Long, Địa Hổ chuẩn bị nhân lực và nhanh chóng đi cứu người.
Trên thực tế, trước khi gọi điện cho Trần Hạo, Thiên Long, Địa Hổ đã đến tiểu khu đó.
Trần Hạo vội vàng muốn chạy qua nhưng lúc này mới phát hiện Benz 500 của mình đã cho thuê rồi, cũng đâu thể chạy đến biệt thự Vân Đỉnh rồi mới lái xe đi.
Cũng may tiểu khu đó gần nơi này nên Trần Hạo thuê một chiếc xe đạp công cộng vội vã đến đó.
Âm ầm ầm! Lúc này mây đen dày đặc, bên ngoài trời mưa to.
Sau khi Trần Hạo gửi tin nhắn cho Triệu Đồng Đồng thì điện thoại hết pin tắt nguồn.
Anh đội mưa chạy đến tiểu khu Vân Hoa.
Giờ phút này, trong tiểu khu Vân Hoa.
Có tròn một trăm chiếc Maybach vây lấy tiểu khu làm tiểu khu chật như nem cối, bốn cánh cửa đều bị chặn.
Hơn nữa có rất nhiều người mặc tây trang màu đen, tất cả những người mặc quần áo đen này đều cầm ô màu đen, đứng ngay ngắn bên xe, khí thế quá mạnh mẽ.
Rất nhiều người đứng trong tòa nhà cầm điện thoại chụp hình quay phim.
Chắc chắn là tin hot đây.
Có trời mới biết chuyện gì đã xảy ra, có quỷ mới biết ai đã đắc tội với ông trùm nào.
Tóm lại rất rúng động.
Đồng thời, trước cửa một quán ăn trong tiểu khu Vân Hoa.
Có một nhóm thanh niên cả trai lẫn gái đang đứng trú mưa.
“Cô Mạnh, trời mưa lớn quá, hơn nữa cửa khu đã bị chặn lại rồi, chúng ta không đi được!” Một cô gái nói.
“Khụ khụ, nếu không được thì ở lại nhà cô Mạnh đi, dù sao cô Mạnh mới dọn đến nhà mới mài” Một thanh niên nói.
“Nói đúng đó, nếu không phải hôm nay giáo viên hướng dẫn gọi đám sinh viên ở Kim Lăng chúng ta đến dọn nhà giúp cô thì đâu được chứng kiến cảnh tượng này, toàn là Maybach thôi! Mẹ kiếp!” Rất nhiêu sinh viên kinh hãi trước cảnh tượng Maybach bao vây lấy tiểu khu.
“Hả? Cô ơi cô nhìn đi, sao người trên xe đạp màu vàng quen thế nhỉ?” Một cô gái đang sùng bái nhìn, chợt thấy một chàng trai chạy xe đạp công cộng màu vàng bên ngoài tiểu khu, kêu lên ngay…