Mục lục
Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài Trần Hạo Bản Dịch Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 335: Bàn tay thần kỳ của lão Tần

“Làm gì?”

Trần Hạo sững sờ.

Cũng không chuyện lão Tần có chuyện gì, nhìn xem, xương bọc da, đã đến từng này tuổi rồi,

Nhưng năm ngón tay giống như năm đoạn thép vậy, đập vào người Trần Hạo, Trần Hạo muốn động đậy cũng không động đậy được.

Làm sao lại dùng lực mạnh như vậy?

“Không làm gì, tôi chỉ hỏi cậu thôi, hôm nay có phải đã đi gặp người nào đó rồi không? Tôi thấy trên người cậu có chút bất thường.”

Lão Tần cười hì hì hỏi.

“Bất thường gì?”

Trần Hạo thấy lão Tần kinh hãi, mơ mơ hồ hồ, có lẽ là bệnh hồ đồ của ông ấy lại tái phát rồi.

“Cổ độc!”

Lão Tần đột nhiên thấp giọng nói.

“Hôm nay người mà cậu tiếp xúc, trên người trúng cổ độc! Cho nên sau khi cậu tiếp xúc, trên người sẽ có khí của cổ độc, tôi có thể cảm nhận được!”

Lão Tần nói.

“Trời đất, ông xem phim Thái nhiều quá rồi phải không?”

Trần Hạo không còn gì để nói.

Lúc này liền muốn đi.

Nhưng vừa nghĩ lại, lão Tần nói tuy rằng mơ hồ.

Nhưng nhìn tình trạng bây giờ của Tô Tử Nguyệt,

một chút nguyên nhân của bệnh cũng không tìm ra được.

Cái này thực sự nói rõ được là có vấn đề gì đó.

Cổ độc, thứ này Trần Hạo từng nghe nói qua, nói

đúng ra nó giống như loại virus gây bệnh.

Ký sinh trong cơ thể người.

Lúc này nghĩ mãi không ta, nhưng sau khi nghe những gì lão Tần nói liền cảm thấy khá là giống chuyện này, có khi nào ông ấy thực sự có cách sao?

Trần Hạo liền nói: “Dù sao cháu cũng chưa tìm được bác sĩ, bác có thể đến xem được không?”

“Đương nhiên, cái gì tôi cũng biết, tôi nói rồi, tôi không phải ăn mày, trước đây tôi lợi hại lắm đấy!”

Lão Tần nói.

“Ha ha, vậy sao, trước đây bác lợi hại thế nào?”

“Muốn lợi hại thế nào chính là lợi hại thế ấy! Không tin để cậu để tôi đi thử!”

Lão Tần nói.

Nếu không phải bây giờ không có cách, Trần Hạo cũng không nói chuyện với ông già này nhiều như vậy.

Lão Tần quê ở Tây Nam, nói không chừng ông ấy thực sự biết.

Chính là ôm theo ý nghĩ này, cho nên Trần Hạo liền đồng ý.

Còn thực sự dẫn ông ấy đi.

Khi Trần Hạo quay lại phòng bệnh.

Một bác sĩ già ngưỡi trong đội y tế vẫn phụ trách ở lại đây để chăm sóc.

Lúc này, Tô Tử Nguyệt đang được châm cứu.

Một bên, rất nhiều bác sĩ của bệnh viện, cũng đều đứng một bên kính cần học hỏi.

Và Thiên Long Địa Hổ cũng ở đó.

“Cầm hai cái châm quèn, châm ở đó làm cái gì, một chút tác dụng cũng không có!”

Trần Hạo đưa lão Tần vào.

Sau khi nhìn thoáng qua, lão Tần chế nhạo.

“Ông là ai? Trước mặt thần y Hồ mà ông cũng có thể nói linh tỉnh được sao, người đâu, đuổi người này ra ngoài cho tôi!”

Trường khoa cấp cao đứng ở một bên, nghe xong ngay lập tức khó chịu.

Bác sĩ Hồ đã nổi tiếng nhiều năm, giờ có thể tận mắt chứng kiến y thuật của ông ấy, những hậu bối như bọn họ, vui sướng còn chưa kịp.

Làm sao có thể để người khác dễ dàng xúc phạm được?

Còn bác sĩ Hồ lúc này cũng cao mày.

Nhưng nhìn thấy ông già này là do Cậu Trần đưa tới, dù có tức giận cũng phải nén xuống

“Nghe giọng điệu của ông, ông cũng hiểu y thuật?”

Bác sĩ Hồ giễu cợt, “Tuổi cao như vậy rồi, còn bất kính với người đi trước!”

“Ai bất kính với người đi trước, cút sang một bên!

Lão Tần đầy bác sĩ Hồ ra một chút, rút ra những cây châm mà bác sĩ Hồ đã cắm vào cánh tay của Tô Tử Nguyệt.

“Ông ông ông!”

Bác sĩ Hồ tức giận mặt gần như tái mét.

“Ông cái gì mà ông, cô ấy bị trúng là cổ độ, ông cứ châm loạn cả lên, nhìn có vẻ như máu huyết lưu thông rồi, nhưng ông đây lại là càng làm cho cổ độc trong người cô ấy càng thêm phát tán?”

Lão Tần nói.

“Tôi hỏi ông, năm tám tuổi cô có bị triệu chứng như thế này không, lúc đó chắc chỉ là chóng mặt thôi? Năm mười hai tuổi lại xuất hiện,miễn cưỡng coi như là choáng váng hoa mắt, nhưng mười sáu tuổi thì nặng hơn một chút. Có lẽ là có chút chóng mặt rồi đột nhiên tay chân không còn lực? Hiện tại cô đã 22 tuổi, không cần nói cũng biết, nhất định là đã hôn mê tại chỗ! ”

Lão Tần đột nhiên nhìn Tô Tử Nguyệt hỏi.

Tô Tử Nguyệt đang nằm trên giường bệnh hiển nhiên sửng sốt, “Làm sao ông biết?”

Về phần Trần Hạo, anh ta cũng kinh ngạc nhìn về phía Lão Tần.

Lão tử này thật đúng là có bản lĩnh, cái này cũng có thể nhìn ra?

Nhưng sau đó nghĩ lại, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, ông ấy cũng không sáng suốt như vậy, lúc đó ông ấy bị thương ở chân nên đưa ông ấy đi khám.

Nhưng bây giờ, Trần Hạo cũng không tiện hỏi lão Tần rốt cuộc là có lai lịch như thế nào.

Nhưng nếu ông ấy thực sự có thể chữa khỏi cho cô ấy thì là điều tốt nhất.

“Được rồi, cô là bạn tốt của cháu trai ta, ta sẽ xử lý giúp cô rút cổ độc này ra!”

“Cảm ơn ông!”

Tô Tử Nguyệt cảm ơn ông ấy.

“Không cần cảm ơn, không sao cả, mọi người ra ngoài hết đi, tiếp theo đây tôi sẽ dùng châm để rút độc ra, người bình thường không thể xem!”

Lão Tần nói.

Mọi người đồng loạt nhìn Trần Hạo.

Bởi vì nhð người không nghi ngờ, nghi ngờ thì không nhờ.

Nếu như Trần Hạo đã đưa ông ấy đến đây, anh đương nhiên cũng có tin tưởng ông ấy.

Thấy những gì ông ấy nói có lý.

Trần Hạo liền gật đầu, sau đó một vài người đi ra ngoài.

Đương nhiên, bác sĩ Hồ sẽ không nói gì, sau khi lắc đầu thở dài cũng đi ra ngoài.

“Ông đợi một chút!”

Lão Tần gọi Hồ thần y ở lại: “Thấy tay nghề của ông cũng khá thành thạo, ông ở lại đây giúp tôi!”

“Tôi giúp ông?” Bác sĩ Hồ nói với vẻ khó tin.

Tần Nhật Phan nhìn Trần Hạo.

“Cũng tốt, bác sĩ Hồ, ông cứ ở đây đi, tôi cũng yên tâm hơn một chút!”

Trần Hạo nói.

Như vậy cũng tương đương với tăng gấp đôi an toàn.

Sau đó Trần Hạo đi ra ngoài.

Hai anh em Thiên Long Địa Hổ ôm bả vai, lạnh lùng nhìn Tần Nhật Phan.

Lão già này giả thần giả quỷ, hai anh em họ cũng có chút không thoải mái, chưa kể bác sĩ Hồ và hai anh em họ là đồng nghiệp, bị lão già này chọc ghẹo, lại càng tức giận.

Vì vậy, hai người cuối cùng nhìn chằm chằm ông ta rồi mới chuẩn bị ra khỏi phòng.

“Hí… mấy cái châm này của ông chẳng có tác dụng gì cả?”

Lão Tần nhìn cái túi đựng châm của bác sĩ Hồ, không nói gì liền trực tiếp vất đi.

“Ông ông ông…khinh người quá mức, quá mức!!”

Tay bác sĩ Hồ gần như run lên.

“Hừm, lời tôi nói là thật, những thứ này của ông đều là rác rưởi, muốn dùng cũng chỉ dùng được của hai anh em bọn họ, đem châm của các người mang ra đây !”

Lão Tần đột nhiên liếc nhìn Thiên Long Địa Hổ đang chuẩn bị rời đi.

Hai huynh đệ trực tiếp nhìn nhau, sắc mặt Lão Tần liền thay đổi.

“Nhìn cái gì mà nhìn, đừng giấu ở trong tay áo, dùng xong ta sẽ trả lại cho ngươi!”

Lão Tần nói xong, khẽ động, dơ hai tay ra, Thiên

Long Địa Hổ chưa kịp phản ứng thì túi châm màu bạc của hai người đã bị kéo qua.

“Ông!”

“Em trail”

Trên trán Thiên Long mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng ngăn Địa Hổ đang định động thủ.

Bởi vì ông già này dáng vẻ bên ngoài có vẻ chậm chạp, nhưng động tác thực sự quá nhanh.

Thậm trí vừa rồi, đã khiến Thiên Long cảm thấy được tim sắp nhảy ra ngoài.

Cảm giác này là điều mà trước đây Thiên Long chưa từng có.

Lúc này, anh ta dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn lão Tần, dẫn theo Địa Hổ bước ra ngoài.

Bác sĩ Hồ đang đứng chắp tay sau lưng, ông ta thực sự không tin người ăn xin hôi hám này có thể làm

được chuyện gì.

Nhưng khi nhìn thấy thủ pháp châm kim cực kỳ điêu luyện của lão Tần, cùng với tốc độ khiến người

khác hoa cả mắt.

Đôi môi của bác sĩ Hồ liền run cầm cập.

“Đây là… phương pháp châm cứu Tà Môn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK