Hứa Tiên nhân tiện nói:
- Hai vạn dặm về phía bắc. Có một đại dương lạnh giá, đại địa rộng lớn vạn dặm, nhưng không có một chút thổ nhưỡng nào, tên là bắc cực, bắc cực vô cùng lạnh giá, nước đóng thành băng, mịt mù không có dấu chân người, chỉ có gấu tuyết, chồn bạc sống trên đó. Nửa năm là ngày, nửa năm là đêm. Được xưng là nơi mặt trời không bao giờ lặn.
Hứa Tiên cùng Giác Viễn trao đổi ánh mắt với nhau. Giác Viễn cảm thán nói:
- Không nghĩ tới phương bắc lại có nơi như vậy, thế giới to lớn, thật sự không thiếu cái lạ.
Âm thanh của Pháp Nguyên từ trong phòng truyền ra.
- Vớ vẩn. Đã không có một tấc thổ nhưỡng, thì làm sao có đại địa vạn dặm? Quanh năm trời đông giá rét, thì những con gấu chồn kia làm sao sinh tồn. Còn nói cái gì nửa năm là ngày, nửa năm là đêm, chỉ là thêu dệt vô cớ, hồ ngôn loạn ngữ.
Hứa Tiên cười ha ha. nói:
- Chỗ đó quanh năm băng sương. Vì vô cùng lạnh giá nên đông thành đại địa. Những câu nói của ta đều là thật, hoàn toàn không có chuyện hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi kiến thức nông cạn. Trốn ở một góc, ta lại thấy ngươi rất đáng thương, sống lâu như vậy, nhưng hoàn toàn không biết những chuyện này, lại dám nói ta thêu dệt vô cớ. Đúng là buồn cười, buồn cười a.
Sau đó Hứa Tiên kể thêm đủ loại chuyện diễn ra ở bắc cực, những địa phương này hắn chưa bao giờ đi qua, nhưng những câu chuyện như thế được chiếu trên TV kiếp trước, xem qua không biết bao nhiêu lần.
Giác Viễn rất là kinh ngạc, tối hôm qua hắn và Hứa Tiên đã thương lượng với nhau thật tốt, sẽ dùng chút ít kỳ văn dị sự của thế giới bên ngoài hấp dẫn Pháp Nguyên. Dù sao trong lòng muốn ăn gà, lại thấy có một con gà nóng bay ở trước mặt, sức hấp dẫn của nó hoàn toàn khác biệt, chỉ cần Pháp Nguyên động tâm, chuyện sẽ dễ giải quyết, bên ngoài có nhiều chuyện tốt như vậy đang chờ ngài, ngài cần gì phải quyết đấu, dốc sức liều mạng với một người đã sắp chết rồi chứ?
Nhưng Giác Viễn cũng không nghĩ tới, Hứa Tiên lại có thể đem những thứ không thấy nói ra như sự thật thế này, hắn cũng không tìm ra chút sơ hở nào trong những chuyện này. Không khỏi bội phục Hứa Tiên, cũng không tin sư phó không mắc câu.
Chẳng những là hắn, ngay cả Bạch Tố Trinh, Ngao Ly, Tiểu Thanh nghe thấy cũng trợn mắt há hốc mồm, bán tín bán nghi. Đúng, những chuyện này rất hấp dẫn, bởi vì những chuyện này, người thời đại bây giờ không ai biết tới, bởi vì phải dựa vào vô số đời người mới có thể ngiên cứu ra. Hứa Tiên, đứng trên bờ vai của người lớn, dùng lịch sử không biết bao nhiêu năm sau kể lại.
Không thể không nói, văn minh của nhân loại ở phương diện khác, hoàn toàn có chênh lệch cực lớn với hệ thống tu hành của phật môn và đạo gia, bởi vì tu hành, sẽ có được lực lượng và tư duy, mà người tu hành đều là tinh anh trong tinh anh trong chuyện này. Nhưng ở một phương diện khác, cũng có được ưu thế nhất định, đó ưu thế quần thể, mà có một số việc, cần một đám người chuyên môn nghiên cứu mới giải quyết được.
Văn minh của người tu hành rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất yếu ớt, một đám người cường hãn, nhưng có thể khảo sát được thiên văn địa lý sao? Có thể ngâm thơ làm phú lưu danh thiên cổ, truyền lưu lại cho đời sau vài bài thơ, nhưng những thuật nghiệp chuyên nghiệp, cần thuật sĩ chuyên nghiệp làm, tuy ngươi là tiên phật, nhưng không có khả năng toàn trí toàn năng, cái gì cũng biết, cái gì cũng thông, Hứa Tiên không chút tức giận, nói:
- Từ đó đi về hướng đông bốn vạn dặm, sẽ gặp được một khối đại lục, rừng rậm hoang dã, nó cũng vô cùng to lớn, trên đó cũng có nhân loại sinh sống, tóc quăng môi dầy da đỏ, lại thờ phụng dị giáo...
Hắn loại hồi tưởng lại những gì được xem trên TV, kể đủ loại tình huống của Châu Mỹ, tăng thêm độ chân thực.
Châu Phi nóng nực ra sau, biển cả rộng lớn, đại lục Nam Cực, Hứa Tiên không ngừng nói ra, ngay cả một ít tình cảnh trong đó cũng làm cho hắn rung động không thôi.
Ai không muốn đi chu du thế giới, nhìn ngắm những kỳ quan của thế giới? Nhưng bản thân mình kiếp trước, chỉ đi vòng quanh một thành phố nhỏ đã mệt mỏi. Cho nên vào kiếp trước, trong nội tâm của hắn luôn mơ ước được đi qua các nơi như vậy, nhưng đó là ảo cảnh, rất chờ mong, ước mơ, nhưng không cách nào làm được một bước này. Đủ loại nguyên nhân ràng buộc, cho nên chỉ có thể mơ ước lại ước mơ mà thôi.
- Lại có những địa phương như vậy!
Trong nội tâm của Pháp Nguyên lúc này, cũng cảm khái trong phạm vi nhất định.
Không, không chỉ có Pháp Nguyên, ngay cả Giác Viễn, Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh, Ngao Ly cũng bị những viễn cảnh "Phương xa" trong miệng của Hứa Tiên hấp dẫn, lộ ra ánh mắt chờ mong. Bởi vì không phải một người ngồi than thở, mà đó là nguyện vọng của sinh mạng, từ khi chập chững học đi. Những vật này quá bình thường, bởi vì đủ loại nguyên do cho nên quên đi, nhưng một khi nhen nhóm, nó sẽ hóa thành ước mong mãnh liệt trong nội tâm.
Thần tiên phật ma, không có ngoại lệ. Bởi vì có nhiều thứ không phải muốn là có thể khám phá, nếu như không đi khám phá những thứ này, sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại.
"C-K-Í-T..T...T" một tiếng, cửa mở, Pháp Nguyên đẩy cửa đi ra, nhưng vẫn nghiêm mặt, hỏi:
- Ngươi lấy cái gì ra trao đổi đây?
Hứa Tiên nói:
- Thỉnh ngươi không nên quyết đấu với Ngao Kiền, bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn, chờ các ngươi đi làm. Các ngươi tu hành cả đời, chẳng lẽ chỉ vì đánh nhau sao?
Pháp Nguyên cười lạnh nói:
- Vậy ngươi có thể làm gì bây giờ? Dùng những phán đoán không rõ sự thật như ngươi nói sao?
Hứa Tiên ngạo nghễ nói:
- Vẫn câu nước trước đó, làm sao ngươi biết ta nói là nói dối, quản chi lời của ta nói ra, sao ngươi không đi nghiệm chứng sự thật. Hơn nữa, ta cũng không muốn dùng những lời nói để trao đổi, mà là địa đồ, địa đồ cả thế giới. Nếu ngươi muốn vân du tứ hải, phải cần tới nó.
Hứa Tiên vẽ lúc ban đêm, chính là địa đồ. Thứ này ở đời sau, chỉ đáng giá vài đồng tiền, nhưng ở đời này, địa đồ thế giới, là bảo vật vô giá chân chính. Đặc biệt đối với những người muốn lữ hành, càng có sức hấp dẫn lớn lao.
Dựa vào tu vi của Pháp Nguyên, hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi một vòng quanh trái đất trong một ngày, nhưng cũng không có khả năng vẽ ra, bởi vì cần trụ cột, cần những người có hiểu biết về địa lý và kiến thức chuyên nghiệp về bản đồ, cao cấp hơn, đồ chơi này phải dựa vào vệ tinh vũ trụ vẽ ra.
Pháp Nguyên vẫn nói ba chữ: "Ta không tin!" Sau đó quay vào phòng.
Hứa Tiên biết rõ Pháp Nguyên không phải là thế hệ muốn bị người ta áp chế, cho nên ném một vật ra, nói:
- Chính ngươi xem đi!
Pháp Nguyên tiện tay tiếp nhận, đây là một tấm giấy Tuyên Thành, phía trên có một bức họa, dùng màu xanh làm biển cả. Đây là thứ đêm qua Hứa Tiên vẽ ra.
Pháp Nguyên nhìn lên phía trên, nhìn không rời mắt, nhịn không được án theo lời nói của Hứa Tiên tìm kiếm sự thật, bắc cực, Châu Mỹ, Châu Phi, Hứa Tiên nhìn thấy bóng lưng của Pháp Nguyên, quát to:
- Ngươi tin tưởng sao?
Đây là cố gắng cuối cùng. Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Pháp Nguyên quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Không tin!
Sau đó cất bước đi vào phòng, những tấm bản đồ này, trong bất tri bất giác đã nhét vào trong tay áo.
Hứa Tiên gục đầu xuống, bả vai run run, Giác Viễn nhìn thấy, cũng không đành lòng, Bạch Tố Trinh muốn tiến lên khuyên bảo.
- Ha ha ha ha!
Hứa Tiên cười như điên, vừa cười vừa nói:
- Đúng là ngươi không tin, ha ha, những điều này đều là ta biên, ta tuổi còn trẻ, làm sao có thể biết được nhiều địa phương như vậy, ha ha. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Pháp Nguyên mạnh mẽ quay đầu lại, hung hăng nhìn Hứa Tiên, trong mắt kim quang bắn ra bốn phía, hiển nhiên là động nộ, cho dù là ai, bị người ta đùa nghịch mộng tưởng của mình như thế, khó có khả năng tâm bình khí hòa.
Tất cả mọi người cho rằng Hứa Tiên thất vọng, có chút thất lạc tâm điên.
Hứa Tiên thu liễm tiếng cười, nói khẽ:
- Không muốn tự mình đi thực nghiệm xem thế nào hay không?
Khuôn mặt Pháp Nguyên trì trệ, thân thể cũng ngưng lại.
Tại sao biết không đúng?
Hứa Tiên đã miêu tả một bức tranh tráng lệ cho hắn nghe rồi, trong suy nghĩ của hắn có chút bán tín bán nghi, thậm chí còn có chút "Thì ra thế giới là như vậy!" Cảm thán. Nhưng bỗng nhiên Hứa Tiên vung tay lên, đem chối bỏ toàn bộ những khung cảnh này, làm cho tưởng tượng của Pháp Nguyên tan vỡ, đồng thời còn mang tới cho hắn một hy vọng mới. Muốn hỏi một câu, có đúng hay không?
Vấn đáp của thiền tông là trực chỉ bản tâm, Hứa Tiên đã từ từ đánh tan phòng tuyến tâm lý lãnh khốc của Pháp Nguyên, thời điểm hắn sắp sửa tức giận, bị trúng một kích, đánh trúng bộ vị yếu nhất trong nội tâm của hắn.
Hứa Tiên thở dài, một ngón tay chỉ vào Ngao Ly bên cạnh, nói:
- Ngao Kiền đại nhân giao nhiệm vụ cho ta, là bảo đứa nhỏ này đi lấy Thái Hồ, tiếp nhận Trường Giang. Ngay từ đầu đã bảo ta mang theo mai rùa đi tới đây, dù chưa nói rõ, nhưng lại muốn mượn tay của ta trả lại cho ngài, kết thúc đoạn ân oán này. Cũng không phải vì hắn sợ ngài, hắn chỉ còn lại một thời gian ngắn ngủi, nhưng không phải sống vì bản thân của mình. Ngài cùng Ngao Kiền với nhau, sợ rằng đời này cũng khó có khả năng vĩnh sinh bất diệt, nhưng xin ngài cân nhắc một chút, Quang Âm còn lại của ngài, muốn sống vì cái gì?
Pháp Nguyên hừ lạnh một tiếng, đi vào trong phòng, nhưng không ai có thể nhìn ra, lão hòa thượng ngoan cố không thay đổi này, đã dao động. Nhìn thì không thể sửa đổi vận mệnh. Bị Hứa Tiên nói một phen, đã đi lạc phương hướng.
Hứa Tiên nói một trận, lại cảm thấy lúc này quá mệt mỏi, cho dù như thế nào, hắn đã làm toàn lực. Trong ánh mắt của Bạch Tố Trinh tràn ngập ôn nhu và tự hào, Tiểu Thanh ôm cánh tay bỉu môi nói:
- Xem như không tệ, miễn cưỡng xứng đôi với tỷ tỷ của ta.
Ánh mắt của Giác Viễn, có hứng thú, nhưng không phải hứng thú với nam nhân a...
Ngao Ly ngây ngốc trong chốc lát, đứng cách Hứa Tiên mười thước, nhào vào trong ngực của Hứa Tiên, nói khẽ:
- Cảm ơn ngươi, sư phó.
Tuy Ngao Kiền từng bảo nàng bái Hứa Tiên làm sư, nàng chỉ xem Hứa Tiên là đồ đần, sắc lang, đây chính là xưng hô của nàng với Hứa Tiên, có thể kêu một tiếng Hứa Tiên đã tôn trọng hắn lắm rồi.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, đúng là có chút thụ sủng nhược kinh. Đột nhiên cảm giác đôi má nóng lên, không khỏi kinh ngạc nhìn qua Ngao Ly, khuôn mặt của Ngao Ly đỏ lên, nhẹ nhàng bay lên không trung, nói:
- Ta sẽ đi bảo gia gia của ta thu hồi chiến thư.
Trong nội viện yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía gian phòng của Pháp Nguyên, nhưng thẳng tới khi Ngao Ly bay xa, cũng không có bất cứ âm thanh nào truyền ra. Trên mặt của mọi người xuất hiện thần sắc vui mừng.
Qua một lát, mọi người muốn rời đi, âm thanh của Pháp Nguyên truyền ra:
- Các ngươi không được rời khỏi Hàn Sơn tự.
Lộ ra một chút do dự.
Hứa Tiên cũng tĩnh hạ tâm thần, cho dù như thế nào, hắn đã nổ lực hết sức. Cùng Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh ở cùng một chỗ, dọc theo đường mòn, cùng đi về gian phòng của bọn họ, Bạch Tố Trinh lại vui lòng tán dương Hứa Tiên một phen.
Hứa Tiên cười nói:
- Hiện tại nên bàn chuyện hôn kỳ của chúng ta thôi.
Bạch Tố Trinh nghiên đầu đi, như có điều suy nghĩ, nhưng bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Nghĩ lại nghĩ, cuối cùng cười nói:
- Do ngươi quyết định đi!
Nàng đã giao quyền quyết định lại cho Hứa Tiên, hôm nay nàng cũng quyết định giao mình cho hắn, khi nói ra lời này, cảm thấy rất mỹ diệu.
Tiểu Thanh đứng ở một bên, cũng yên lặng chúc phúc cho bọn họ.
- Chỉ cần các ngươi hạnh phúc là tốt rồi.
Nhưng trong lòng vẫn có chút thẫn thờ.
Nhưng bỗng nhiên Bạch Tố Trinh quay đầu lại, trong mắt mỉm cười nhìn qua Tiểu Thanh, nói:
- Thanh nhi, vừa rồi ta đã thấy cái gì?
Tiểu Thanh thoáng cái đỏ mặt lên, ấp úng, hết nhìn đông lại nhìn tây, hoàn toàn không có bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng như thường ngày.
Hứa Tiên thấy thú vị, lại bị Bạch Tố Trinh liếc nhìn, đành phải hậm hực rời đi.
Nhưng ngày hôm sau, Giác Viễn đã đi vào phòng của Hứa Tiên, nói:
- Không tốt, Hứa thí chủ, sư phụ ta đi ra ngoài.
Tuy hắn pháp lực cao hơn Hứa Tiên một mảng lớn, nhưng gặp chuyện không may vẫn phải nghĩ tới Hứa Tiên.
Hứa Tiên thử thăm dò nói:
- Ra biển?
Giác Viễn lắc đầu, sau đó nghiêm mặt, nói:
- Không, là bắc thượng!
Hứa Tiên sững sờ, bắc thượng, đây chẳng phải là đi Trường Giang sao?
Hứa Tiên nói:
- Chúng ta mau đuổi theo.
Trong bất tri bất giác đã vào thu, trong trận mưa to này, dường như mang theo vài phần lạnh lẽo của mùa thu.
Đám người Hứa Tiên đằng vân bay vào trong tầng mây, đuổi theo về hướng bắc. Hứa Tiên không ngừng dùng Thông Thiên Nhãn tìm kiếm, không bao lâu đã tìm được tung tích của Pháp Nguyên. Cũng may Pháp Nguyên bay không nhanh, chỉ thấy hắn đã biến lại chân thân, dọc theo nước sông, bơi về hướng bắc. Dường như nhận ra bọn họ liếc nhìn mình, nhưng lại rủ mắt xuống, không thèm quan tâm tới.
Quả nhiên là đi Trường Giang!
Hứa Tiên hận không thể một đao đâm chết vương bát đản này, thấy mấy người đang nhìn mình, chờ hắn quyết định. Đặc biệt là ánh mắt của Giác Viễn chớp động, làm cho Hứa Tiên cảm thấy tâm thần lạnh lẽo, ho khan hai tiếng, sau đó nói với Giác Viễn:
- Ngươi đi khuyên nhủ hắn. Ta đi Xích Bích gặp Ngao Kiền.
Đối với hai đại cự đầu này, hắn cảm thấy hữu tâm vô lực.
Giác Viễn nhanh chóng xuống dưới. Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên và Tiểu Thanh bay đi, tốc độ nhanh hơn, hướng Xích Bích bay tới. Hứa Tiên dán sát vào người Bạch Tố Trinh, chỉ cảm thấy ôn hương mềm mại, thân thể khó tránh khỏi cứng ngắt.
Đặc biệt là cánh tay đặt trước ngực của nàng, cảm thụ mềm mại và co dãn mười phần, cơ hồ đã quên chuyện của Pháp Nguyên.
Sắc mặt Bạch Tố Trinh sắc mặt đỏ hồng. Đương nhiên biết rõ hắn chiếm tiện nghi, nhưng không quá để ý, dứt khoát ôm càng chặc hơn một ít, cũng nhờ mây mù dày đặc che đi gương mặt của nàng. Tâm thần của nàng vừa động, nếu có thể được hắn ôm thế này, nhân sinh thật mỹ diệu.
Thân thể của Hứa Tiên cứng ngắt. Rốt cục đi vào bên trong Xích Bích.