- Quan nhân!
Trên con đường mòn đi thông tới thủy tạ này, hai đạo thân ảnh đang đứng. Trong chớp mắt hồ nước gợn sóng, hai người đưa mắt nhìn thân ảnh của nhau, tràn ngập nụ cười vui mừng.
Hứa Tiên dang hai tay ra, mỉm cười nói:
- Nương tử, ta trở về!
Bạch Tố Trinh đi về phía trước hắn, đã dừng bước lại, khôi phục bộ dáng đoan trang ưu nhã thường ngày, nhưng hô hấp đã biến thành gấp gáp, khẽ hé đôi môi đỏ mộng lúng túng một chút, nói:
- Quan nhân... Ngươi đói a, ta đi chuẩn bị đồ ăn...
Hứa Tiên có chút bất đắc dĩ thả tay xuống, nhìn qua nữ nhân trước mặt hơi có chút lúng túng, không biết nên nói cái gi. Ta cố ý ẩn núp ở bên cạnh, muốn cho ngươi một cái kinh hỉ, nhưng thời khắc lãng mạn thế này, chẳng lẻ chúng ta lại thảo luận tối nay ăn cái gì hay sao?
Áo trắng như tiên nữ, rõ ràng là không nói dối, lại không biết nên biểu đạt tâm ý của nàng như thế nào. Rõ ràng rất thông minh, ở một chút địa phương nay lộ ra thần sắc kém cỏi.
Bạch Tố Trinh trầm mặc cho Hứa Tiên dò xét, càng không biết nên nói cái gì cho tốt, nói chuyện Tiểu Thanh tu hành gần đây hay nói đến Úc Lôi biến hóa, nhưng không cách nào mở lời với Hứa Tiên. Có lẽ bởi vì hào quang thường ngày rất chói mắt, cho nên sắc mặt của nàng cũng hồng nhuận phơn phớt, trong nội tâm cảm thấy có một tia ủy khuất, xa cách lâu ngày mới gặp lại, tại sao hắn muốn khi dễ ta chứ.
Hứa Tiên nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi kiều nộn của nàng, tất cả âm thanh lúc này như dừng lại.
Nếu quả thật làm cho nàng lộ ra biểu tình ai oán, hắn nhất định sẽ hận chính mình! Nếu như nàng bởi vì rụt rè cùng thẹn thùng không cách nào nhào vào trong ngực của mình, thì mình sẽ tiến lên ôm chặt lấy nàng!
Dưới trời chiều, thân ảnh trùng hợp.
Nàng khẽ giãy dụa một chút, nói:
- Trời... Còn không có tối!
Nàng vô cùng không thích hành vi "Ban ngày tuyên âm".
- Đã tối rồi.
Trong mắt chỉ nhìn thấy nàng, hoàn toàn không thấy trên bầu trời, mặt trời đang thiêu đốt hừng hực a.
- Nào có!
- Không có sao, vậy ngươi nhắm mắt lại đi. Text được lấy tại Truyện FULL
Bạch Tố Trinh nháy mắt mấy cái, nhìn qua Hứa Tiên giống như nhìn hài tử bướng bỉnh, thở dài, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sau đó hắn lại hôn nàng. Nếu như trên đời này có chứng bệnh tương tư, thì nụ hôn chính là thuốc điều trị.
Thẳng tới khi hào quang biến mát, bầu trời hóa thành màu lam trong suốt, những ngôi sao trên trời, ngóng nhìn thế giới suốt ngàn vạn năm nay, vào thời khắc này, quần tinh làm chứng.
Gương mặt nữ tử ửng đỏ tựa vào ngực của nam nhân này, hai tay ôm lấy tấm lưng rộng rãi. Ngay cả mặt của nam tử cũng hơi đỏ lên, khóe miệng xuất hiện nụ cười, sau đó lại cau mày, giống như lo lắng hạnh phúc của mình không được vĩnh viễn.
Cho dù theo góc độ mà nói, thì hình ảnh hiện giờ, chính là hình ảnh của hạnh phúc.
Sắc mặt của nam tử càng ngày càng hồng, lúc này đã đỏ bừng lên, rốt cục mở miệng nói:
- Ách, nương tử, ta sắp chết.
Bạch Tố Trinh kinh ngạc nói:
- Quan nhân, ngươi như thế nào!
Hứa Tiên cơ hồ nói ra từ trong kẽ răng của mình:
- Ngươi... Ngươi dùng khí lực quá lớn.
Với thể trạnh của hắn hiện giờ, cho dù dùng cách nói khiêng núi cũng không có gì quá đáng, nhưng so sánh với Bạch Tố Trinh, chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt, vừa rồi tâm tình của nàng quá kích động, chưa phát giác ra mình dùng lực quá lớn, vì vậy Hứa Tiên suýt nữa gặp phải thảm trạng núi lở tráng sĩ chết.
Bạch Tố Trinh vội vàng buông tay của mình ra, Hứa Tiên thở hổn hển từng ngụm, vừa rồi hắn dùng toàn lực của thân thể để chống đỡ, thân là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể bị một cái ôm của nữ tử mà không chịu nổi chứ!
Bạch Tố Trinh có chút buồn cười, khẽ vuốt lưng của hắn, nói:
- Thế sao ngươi không nói sớm, ta chỉ dùng một ít khí lực mà thôi.
Tu vi của nàng vượt xa Hứa Tiên, lại có được một khối công pháp tu luyện của Long tộc, so với Hứa Tiên còn thấy hiệu quả rõ rệt hơn. Lực lượng chênh lệch chẳng những không có thu nhỏ lại, mà còn tăng lớn hơn.
Hứa Tiên im lặng một hồi, trong nội tâm cảm thấy đau đớn! Chẳng lẽ sau này thân mật với nàng, sẽ gặp nguy hiểm bị xiết chết? Không thể không nói, trong lòng của hắn càng đề cao tu vi của mình lên mới được.
Bầu trời yên lặng, tiếng côn trùng kêu vang.
Ánh trăng chiếu xuống lầu nhỏ. Cách cửa sổ một đoạn còn nghe được âm thanh xì xao.
Đúng, tối nay, là trăng tròn.
Đóng chặt cửa, đi lên giường, Hứa Tiên cầu khẩn:
- Nương tử, chúng ta có nên đổi tư thế hay không!
Bạch Tố Trinh lập tức nói:
- Đương nhiên không được!
Trong âm thanh của nàng lộ ra chút thẹn thùng.
Tuy đối thoại này làm cho rất nhiều người hiểu lầm, nhưng trên thực tế, trừ quần áo của hai người hơi rối loạn ra, cũng còn mặc trên người a.
Hứa Tiên nằm tựa vào trong ngực của Bạch Tố Trinh, nhìn lên gương mặt ngọc, bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi!
Bạch Tố Trinh dùng ngón tay ngọc điểm nhẹ lên trán của Hứa Tiên, dạy dỗ:
- Quan nhân ngươi luôn động thủ động cước, chúng ta không dễ nói chuyện với nhau!
Bởi vì Hứa Tiên làm động tác vừa rồi, nét đỏ ứng trên mặt của nàng còn chưa rút đi.
Áo trắng uốn lượn, quần áo ôm lấy thân thể, mỗi một tấc da thịt đều có ôn hương nhuyễn ngọc lượn quanh, Hứa Tiên thì dựa vào trong đó, giống như "Người đáng thương" rơi vào miệng rắn, nửa điểm cũng giãy dụa không được, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ bị nuốt vào bụng.
Nhưng tình huống trên thực tế, "Người đáng thương" Hứa Tiên vô cùng muốn đem thân thể đang quấn quanh mình, chính mà mỹ nữ rắn này nuốt vào trong bụng, vì vậy nàng chỉ có thể áp dụng cách phòng bị bất đắc dĩ này. Muốn nói với hắn nổi khổ tương tư, nổi khổ biệt ly.
Hứa Tiên đành phải tiếp tục câu chuyện vừa rồi.
- Sau đó, sau đó ta tiến vào trong hoàng cung thì gặp được sư phụ.
Bạch Tố Trinh lộ ra nụ cười thỏa mãng, vuốt ve gò má của Hứa Tiên, nói khẽ:
- Ngoan.
Trong âm thanh sủng nịch mang theo vài phần ranh mãnh, nhìn qua hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút đáng thương, trong nội tâm cảm thấy đặc biệt thú vị.
Bỗng nhiên nàng ý thức được, giờ này khắc này, hắn không còn ở xa ngoài ngàn dặm nữa, cũng không ở bên cạnh nữ nhân nào, mà hoàn toàn nắm giữ trong tay của mình, chính suy nghĩ này, làm cho nội tâm của nàng xuất hiện một cảm giác thỏa mãn, muốn đem giờ phút này, biến thành vĩnh hằng.
Vô ý thức, đầu lưỡi đỏ tươi khẽ liếm bờ môi đỏ mọng, càng lộ ra nét hồng nhuận phơn phớt, bỗng nhiên khí chất đoan trang thánh khiết của nàng xuất hiện nét diễm lệ đầy yêu dị.
Hứa Tiên trừng to mắt, bỗng nhiên phát hiện nàng có biến hóa.
Đó là mị hoặc a! Nhưng cho dù Thiên Ma Hồ Tâm Nguyệt có mị hoặc thế nào, cũng chỉ là hoa tươi che dấu bẫy rập lừa gạt người mà thôi, cũng chỉ có kẻ ngu tâm chí không kiên định mới mắc lừa, nhưng người ngọc ở bên cạnh hắn lúc này, cho dù biết rõ phía trước là hủy diệt, bất cứ kẻ nào cũng muốn tiến về phía trước.