- Không sao cả, vả lại lập tức sẽ mọc dài ra!
Hứa Tiên về đến trong nhà, vẻ mặt đau khổ nói với Phan Ngọc và Vân Yên:
- Sợ là chúng ta phải chuẩn bị xuất phát!
Các nàng nhìn nhau:
- Vội vàng như vậy sao?
Hứa Tiên bất đắc dĩ nói:
- Ngư sư tỷ kia của ta nói, phải lập tức chạy về về Hàng Châu, bằng không, Ngao Ly sẽ có nguy hiểm.
Phan Ngọc nhíu mày nói:
- Thực không?
Trong lòng lập tức thất lạc, nhưng cũng mang theo một tia khoan khoái.
Hứa Tiên nói:
- Nàng nói, tin hay không tùy ngươi!
Hắn tự nhiên không thể lựa chọn không tin, chỉ là liếc mắt nhìn Phan Ngọc rất là hoài nghi đây có phải nàng trả thù đối với chính mình cắt đoạn tóc của nàng hay không?
Hứa Tiên không muốn giấu diếm cái gì đối với các nàng, đã đem sự tình phát sinh từ đêm qua cho tới sáng sớm hôm nay nói rõ một lần, Vân Yên nghe được cười khanh khách không ngừng:
- Phu quân Đào Hoa Sát thật đúng là còn chưa xong.
Phan Ngọc ăn giấm chua nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Chúc mừng Hán văn, lại có một cuộc hôn nhân nữa, còn là nữ thần.
Hứa Tiên cười đem nàng kéo vào trong lòng:
- Ta đó là muốn, chuyện tốt, cũng không rơi xuống trên đầu ta, huynh muội bọn họ hai người đấu khí, ta chỉ là người chịu tiếng xấu thay cho người khác mà thôi.
Hiện tại hắn đúng là bị song phương phòng bị cừu thị, thế nào cũng không có khả năng rơi xuống bánh ngọt.
- Phu quân ngươi phải tin tưởng thực lực của chính mình, Ngư đạo trưởng không phải đã nói chuyện này còn chưa có xong sao?
Vân Yên ở một bên thay hắn bơm hơi.
- Không nên ồn ào.
Sau một phen nói chuyện phiếm, cuối cùng trở lại chính đề, Hứa Tiên nói:
- Minh Ngọc, chúng ta phải chuẩn bị rời đi.
Phan Ngọc nhẹ giọng nói:
- Cũng được.
Hứa Tiên thấy nàng buồn bực không vui, cầm tay nàng nắm chặt lại.
Vân Yên lên tiếng nói:
- Ta đi thu thập đồ đạc.
Nói rồi biết điều lui ra ngoài, chỉ hai người bọn họ nói chút chuyện riêng.
- Ta rất nhanh sẽ trở lại...
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ngôn ngữ nhẹ nhàng, hắn tựa đầu chậm rãi trầm thấp, hôn lên đôi môi của nàng, nỗi buồn ly biệt như chén rượu tăng thêm men say.
Thẳng đến khi rời môi, lặng lẽ nhìn nhau, Phan Ngọc bỗng nhiên quay đầu nhìn bình phong:
- Nhu Gia?
Nhu Gia công chúa từ phía sau bình phong đi tới, yêu kiều sợ hãi nói:
- Ngươi...phải đi sao?
Hứa Tiên cười sờ sờ đầu nàng:
- Ừm, sẽ lập tức xuất phát!
Mắt thấy vành mắt Nhu Gia lập tức phiếm hồng, lại vội vã an ủi một phen.
Cũng không có nhiều đồ đạc cần thu thập, các loại tạp vật chỉ cần ném hết vào trong Công Đức Ngọc Bài là được. So với trước đây đi đến muốn thoải mái hơn nhiều.
Vân Yên trở về trong phòng mang tới ấn tín quan phục triều đình ban phát, liền đi ngược trở lại.
Từ biệt Phan Ngọc Nhu Gia, ước hẹn tốt thời gian, nỗi buồn ly biệt mặc dù dài, nhưng cũng phải đợi tương lai.
Hứa Tiên mang theo Vân Yên cưỡi mây bay lên, hướng thẳng trời cao.
Trước khi đi Lĩnh Nam nhậm chức, còn muốn trở về Hàng Châu một chuyến trước, liền bay về phía Đông Nam, gần như là dọc theo con đường vào kinh lúc trước để trở lại. Chỉ là theo tu vi của Hứa Tiên dần cao thâm, tốc độ Thải Vân lại nhanh hơn trước rất nhiều.
Rất nhanh sẽ đến phụ cận Hoa Âm huyện, Hứa Tiên lại thoáng dừng lại trên Thải Vân, xa xa nhìn về phía Hoa Sơn tuyệt đỉnh chìm trong vân vụ.
Trong lòng hắn nghĩ đến, lần này Tam Thánh Mẫu bị ép dưới chân núi, không biết phải đợi năm nào tháng nào, người nào đến cứu đây? Vả lại tuyệt không phải là hắn, anh hùng cứu mỹ nhân cái gì đó vẫn là chờ kiếp sau đi sao. Hắn cũng không muốn trộn lẫn vào trong tranh chấp giữa hai huynh muội này. Vô luận Đào Hoa Sát kia từ đâu tồn tại, chí ít phải một năm rưỡi nữa cùng đừng nghĩ tìm được hắn.
Vân Yên cười nói:
- Thế nào? Phu quân lẽ nào muốn đi cáo biệt, hôm nay từ biệt cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại?
Hứa Tiên lên tiếng nói:
- Không bao giờ thấy nữa mới tốt.
Trong hang núi u ám, vô cùng vắng lặng, chỉ có thanh âm nước ngầm chảy róc rách vang lên.
Trong một mảnh hôn ám, đã có một chút linh quang lấp lánh như huỳnh trùng, đó là một ngọn đền ra quang mang, cũng chiếu sáng khuôn mặt mỹ lệ của một nữ tử.
Chính là Tam Thánh Mẫu, lúc này nàng đang hết sức chuyên chú nhằm về phía trong ngọn đèn nhìn lại. Ngọn đèn kia cũng không phải ngọn đèn bình thường, liên hoa trên ngọn đèn phiêu tán linh tử hình thành một vài bức hình ảnh động, theo tâm ý của nàng không ngừng cải biến, khi thì là sơn xuyên lưu thủy, lúc lại là hoa điểu ngư trùng. Nhưng nhiều nhất vẫn là cảnh tượng nhiệt náo trong phố phường.
Nếu như Hứa Tiên ở đây, nhất định phải hô to một tiếng:
- TV!
Mà biểu tình lúc này của Tam Thánh Mẫu cũng chính là giống như người hiện đại thần tình buồn chán tựa ở trên sô pha, dùng điều khiển từ xa liên tổi thay đổi tiết mục.
- Di?
Trên bầu trời trống trải mênh mông bỗng nhiên nhanh chóng bay tới một đám mây, hấp dẫn ánh mắt của nàng. Nàng đưa tay chỉ một cái, hình ảnh đã cấp tốc kéo gần lại, tập trung ở trên đám Thải Vân, thấy rõ mặt người đó, chính là Hứa Tiên và Vân Yên nguyên bản có thể ẩn nấp giấu hình. Dưới uy lực của Bảo Liên đăng không có gì có thể che giấu được.
Mà ánh mắt của Hứa Tiên đang nhằm phía Hoa Sơn trông lại, hai người hầu như là bốn mắt nhìn nhau, Tam Thánh Mẫu nhíu mày lại, cầm theo Bảo Liên đăng hướng ra phía ngoài hướng ra phía ngoài đi đến chỗ động khẩu.
Đã có đông đảo binh tướng cùng nhau hành lễ với nàng nói:
- Nương nương!
Những binh tướng này cũng không phải thiên binh thiên tướng tầm thường, mà là một nghìn hai trăm tinh nhuệ trong Thảo Đầu Thần, bởi vì đều là thảo tinh thụ yêu, do đó được xưng là Thảo Đầu Thần. Nhưng thực lực lại càng ở trên thiên binh thiên tướng.
Tam Thánh Mẫu hơi gật đầu, lại từ một bên né qua, những binh tướng kia liền chắn lại ở trước mặt nàng, đại tướng dẫn đầu nói:
- Nương nương, chân quân dặn chúng ta...
Tam Thánh Mẫu ngắt lời nói:
- Ta muốn đi ra ngoài!
Thiên tướng lại nói:
- Thế nhưng chân quân để người ở trong núi...
- Ta... Muốn... Ra... Đi!
Tam Thánh Mẫu nhìn chằm chằm đại tướng, nói ra từng chữ một.
Đại tướng cười khổ nói:
- Người ra tay đi, hạ thủ nhẹ chút.
Tam Thánh Mẫu mới nhoẻn miệng cười:
- Làm phiền.
Cầm trong tay Bảo Liên đăng vung lên, thất thải thần quang chiếu sáng sơn cốc, những Thảo Đầu Thần binh tướng nà đều phân biệt ngã xuống không đứng dậy nổi.
Hứa Tiên đang muốn cưỡi mây tiếp tục hướng phía Hàng Châu bay đến, ở chỗ sâu trong Hoa Sơn vân vụ, lại đột nhiên bay ra một đạo thất thải thần quang, ngăn cản đường đi của Hứa Tiên.
Tam Thánh Mẫu mặc một thân trang phục bằng hư ngự phong, trên đầu ô kế cao vút, phía sau dây lưng màu xanh dương bay lên, sau đầu còn có từng vòng quang hoàn, kết hợp thành thất hoàn thất thải, lóe ra bất định như nghê hồng. Trong tay ngọc cầm một tòa liên hoa đăng, đang tản ra một chút linh quang. Bộ trang phục này quả thực hoa mỹ uy nghi tới cực điểm, phàm phu tục tử vừa thấy, sợ là chỉ có cúi đầu mà bái.