Mục lục
Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những phàm nhân này muốn dựa vào mấy chiêu pháp thuật cùng mấy món pháp bảo để đối phó nàng, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.

Nếu là trước đây nàng có thể còn có một chút khả năng nhỏ, nhưng nàng sau khi nuốt vào Long Hổ Kim Đan, đạo hạnh càng trở nên tinh tiến. Trải qua một đoạn tiềm tu khoảng thời gian trước, càng vượt qua Trung Thiên Kiếp, chính thức tấn chức làm người trong Thần Tiên, vận dụng vẫn là ảo thuật và mị thuật thuận lợi khi dễ phàm nhân nhất.

- Lui lại, lui lại!

Mắt thấy đội ngũ thối ma dẫn theo đã "ngọc nát, vàng tan" không sai biệt lắm, hắn lại ngay cả sợi lông của yêu hồ cũng chưa từng đả thương đến, Âm Dương Sư cao giọng hạ đạt mệnh lệnh lui lại.

Hồ Tâm Nguyệt thất vọng nói:

- Vậy là xong rồi sao?

Vốn dĩ ôm ý niệm tìm vui làm mưa làm gió trong đầu đi tới kinh đô, nhưng cảm giác giống như là Đại Hạ toàn loại hàng yếu kém, mặc dù ngay từ đầu có thể hưởng thụ được một chút áp lực vui vẻ, nhưng kế tiếp đó là vô tận hư không.

Nàng đã suy nghĩ trở lại Đại Hạ tiếp tục công tác của bản thân, nghe nói hiện tại người thống trị Đại Hạ là một nữ nhân, nhưng lừa gạt nữ nhân cũng không tệ a! Tuy rằng cảm giác hơi chút có lỗi với Tiểu Bạch, nhưng ta không muốn làm nàng thất vọng. Hơn nữa nàng có lỗi với ta trước, ai, vẫn là đi ngủ một giấc đi!

Âm Dương Sư nhìn bóng người biến mất trên lầu kia, vùng xung quanh lông mày chăm chú nhăn lại, đã như vậy mà nói, vậy không thể không sử dụng phần lực lượng kia. Tôn nghiêm Âm Dương đạo ngàn năm chính là dựa vào trên người chính mình.

Lúc này trên biển rộng chính là một mảnh gió êm sóng lặng, đỉnh cột buồm nhìn ra xa, luôn luôn quan vọng biển rộng, trên biển phòng bị tùy thời có thể xuất hiện biến hóa. Nhưng ngày hôm nay khí trời thực sự quá mức tươi đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi làm người ta cảm thấy buồn ngủ, trong lúc giương mắt nhìn, hắn bỗng nhiên phát giác mặt biển phía đông kia có một đường âm ảnh.

Hắn vội vã cầm lấy kính viễn vọng, lộ ra biểu tình kinh sợ, dùng thanh âm lớn nhất hướng phía dưới hô lớn lên:

- Có một cơn lốc!

Trên thuyền lập tức hỗn loạn, thuyền trưởng mệnh lệnh nói:

- Lập tức thay đổi hướng đi!

Cho dù là vào một nghìn năm sau, thời đại tàu thủy cương thiết trên biển hoành hành, một cơn lốc cũng vẫn như cũ rất nguy hiểm. Càng đừng nói là vào thời đại này, hoàn toàn không có lựa chọn khác, chỉ có thể tận lực né tránh. Nếu như né tránh không ra, vậy thì chỉ có thể cầu Mụ Tổ Nương Nương phù hộ.

Hứa Tiên nói:

- Mọi người không nên hoảng sợ!

Đám thuyền viên vẫn bảo trì điệu thấp, chính sứ đại nhân rốt cục đứng ra, cũng không nhịn được hơi yên lặng lắng nghe, lại thấy Hứa Tiên nói rằng:

- Bảo trì hướng đi, tiếp tục đi!

- Cái gì!

- Sao có thể như vậy!

- Ngươi chính là làm quan, cũng không thể đem tính mạng của chúng ta ra đùa giỡn a!

Thuyền trưởng nói:

- Đại nhân, ngươi không hiểu tình huống trên biển này!

Hứa Tiên nói:

- Nam nhân hẳn nên thẳng đường mà đi a!

Sau đó mắt thấy trên thuyền toàn bộ người sắp muốn làm phản, hiển nhiên lý do này là nói không thông.

Hứa Tiên cảm thán một tiếng:

- Ai, thực sự là một điểm nhiệt huyết cũng không có!

Bất quá đây hoàn toàn là đứng nói không đau lưng, hắn sở dĩ "nhiệt huyết" như vậy, chỉ là bởi vì phiến hải vực này có thể giết chết gia hoả kia, đang chuẩn bị độ kiếp.

Hứa Tiên lại nói:

- Yên tâm đi, Mụ Tổ Nương Nương sẽ phù hộ chúng ta!

Nghe được lý do này, quần chúng đều biểu thị tâm tình ổn định hơn rất nhiều, đồng thời xác định làm quan đều là kẻ ngốc. Sau đó tất cả đều quỳ gối trên boong tàu nhìn trời cầu xin. Bởi vì một cơn lốc kia đã lấy tốc độ cực nhanh cuống theo tất cả qua đây.

Hứa Tiên thở dài: cũng không cần mắng nhiếc ta ở trong lòng như vậy đi, ý niệm mạnh mẽ, ta không cần hắn tâm thông đều có thể nghe được! Sau đó quay về phía hư không bên cạnh nói:

- Đúng không? Ngư Nhi!

Vị nữ thần mà đám thuyền viên đang cầu xin kia, đang ngồi xếp bằng ở trên đầu rồng chỗ đầu thuyền, hai tay bắt vào nhau, liên tục gật đầu:

- Ừ, ta sẽ phù hộ các ngươi mà!

Hứa Tiên trước khi thông tri cho Ngư Nhi biết tin, nói hắn sẽ tới nơi này. Đi ngang qua phiến hải vực này, không gặp nàng cũng quá không thể nào nói nổi, hơn nữa nếu như muốn đối phó với Đông Hải Long Vương, cũng sẽ cần nàng trợ giúp. Không cần thực tế xuất thủ, kéo nàng làm vật cát tường, nói không chừng có thể để toàn viên may mắn tăng thêm một trăm, đủ loại hiểu ý một kích cái gì, xem như là trợ lực không thể thiếu.

Hơn nữa chỉ cần có thể giết chết Đông Hải Long Vương, nàng sẽ hoàn toàn xác lập địa vị nữ thần trên biển, coi như là ngang ngược cũng có ý nghĩa đi!

- Ngươi là nương tử của Hứa Tiên đi! Xin chào xin chào!

Ngư Nhi cùng Hứa Tiên chào hỏi, sau đó lại không được tự nhiên hướng phía Bạch Tố Trinh hành lễ, hiển nhiên Tiết Bích còn chưa có đem lễ nghi của nữ tiên Dao Trì giáo dục có thể hoàn toàn quán triệt ở trên người nàng.

Cách xưng hô này khiến Bạch Tố Trinh hơi sửng sốt, nhìn một đôi con ngươi tinh thuần không tạp chất kia, cũng lộ ra dáng tươi cười ôn hòa ngày thường hiếm thấy, hành lễ lại một cái.

Ngư Nhi hiếu kỳ nói:

- Lấy chồng là cái cảm giác gì?

Bạch Tố Trinh đưa mắt liếc nhìn Hứa Tiên, nhất thời không biết nên trả lời ra sao, nắm tay của Hứa Tiên nói:

- Chính là cảm giác như thế này!

Hứa Tiên trong lòng ấm áp, cái gọi là "nắm tay nhau đi đến ngày già" chính là như vậy đi!

- Thì ra là như vậy.

Ngư Nhi cái hiểu cái không:

- Đáng tiếc ngươi không thể gia nhập Dao Trì, Dao Trì không cho lấy chồng, bất quá năm xưa Hứa Tiên muốn ta gả cho hắn, hì hì.

" Răng rắc" Hứa Tiên nghe xương tay của mình phát ra tiếng vang thanh thúy.

Bạch Tố Trinh vẫn cứ cúi đầu cười yếu ớt:

- Nguyên lai là như vậy, quan nhân, khi đó chúng ta cũng rất quen thuộc đi, ngươi cũng thực là làm loạn. Ngư Nhi ngây thơ như vậy, mà ngươi cũng làm ra được, vi thê cho tới nay thực sự là đã coi thường ngươi.

Hứa Tiên vô cùng ai oán nói:

- Ta có nói qua như vậy sao? Ta có sao?

Khi đó hắn chỉ là muốn mang Ngư Nhi rời khỏi biển lớn mà thôi.

- Không nhớ rõ, vả lại không quá quan trọng!

Ngư Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, xấu hổ lè lưỡi, sau đó an ủi Hứa Tiên tự nói rằng:

- Bất quá chuyện cùng ngươi ngủ với nhau, ta nhớ rất rõ ràng đấy!

Hứa Tiên bỗng nhiên phát hiện chuyện này thật đúng là không quá dễ dàng, lời nói thâm thía:

- Nương tử, đã gãy!

Một thanh âm quen thuộc vang lên:

- Nương nương, mời không nên lỗ mảng như vậy!

Tiết Bích cùng Yến Tử xuất hiện ở bên cạnh mép thuyền, Yến Tử xấu hổ trốn ở phía sau Tiết Bích con mắt không dám nhìn vào Hứa Tiên. Còn Tiết Bích thì khẽ liếc mắt nhìn Bạch Tố Trinh, sau đó khẽ nhíu mày, khi đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Ngư Nhi gõ vào đầu một cái:

- A Bích nhà ta vẫn luôn đối với ngươi rất vô lễ, hi vọng chớ nên để ở trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK