Hồ Tâm Nguyệt kinh ngạc nói:
- Đây là?
Hứa Tiên mỉm cười, nói:
- Hạt giống đã gieo xuống, sớm muộn gì cũng nở hoa.
Thời điểm này, thị nữ tuân theo lệnh của Hồ Tâm Nguyệt, cầm một đàn rượu thần bí từ trong khoang thuyền đi ra. Vò rượu này do ngọc thạch làm thành, cũng không quá lớn, ánh trăng trong suốt chiếu xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy rượu ở bên trong.
Vân Yên cười khổ nói:
- Cả khối ngọc điêu khắc thành vò rượu, thật là xa xỉ.
Hứa Tiên lại cười nói:
- Chỉ là một vò rượu nhỏ, chỉ sợ Vân Yên cũng không làm say được, còn nói gì không say không nghỉ.
Thị nữ đưa rượu tới phản bác:
- Ngươi biết cái gì, đây là rượu do chủ nhân tự nhưỡng đấy...
Bị Hồ Tâm Nguyệt phất tay bảo ngừng, cười nhìn qua Hứa Tiên nói:
- Không nên nói như vậy, nếm thử liền biết.
Tự tay nâng vò rượu rót vào ly cho mọi người ở đây, ngay cả ngẫu mị kia cũng có một ly.
Hứa Tiên nhìn qua rượu trong chén của mình, lại không ngửi thấy mùi rượu gì, giống như trong vũng nước, có bóng trăng hiện lên. Hắn cũng không hỏi nhiều, ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn.
Nói không rõ có tư vị gì, ở trong miệng. Dưới đáy lòng lan tràn ra, xuyên thấu qua thần hồn. Giống như đang yên lặng, Tâm Hải như có giọt nước rơi xuống, kích thích một tầng rung động nhộn nhạo xuất hiện.
Trong đó bao hàm rung động vui sướng hoan ca, phiền muộn tịch mịch, giống như nghe được một câu chuyện rung động tâm thần, nhưng suy nghĩ của hắn không cảm nhận được gì, chỉ có buồn vô cớ một hồi.
Rượu không say người, người đã say.
Hứa Tiên hỏi:
- Rượu này tên gọi là gì?
Hồ Tâm Nguyệt cười đáp:
- Kiếp phù du.
Nàng cũng uống một ly, vẻ say rượu trên mặt càng lớn, dưới ánh trăng mông lung, tản ra mỹ cảm khác thường, nói xong lại rót cho Hứa Tiên một chén rượu đầy.
- Vì cái gì có tên như vậy?
Hứa Tiên nâng trán, chỉ cảm giác mình đã say rồi.
- Bởi vì nó là dùng giấc mộng của ngươi làm thành.
- Mộng?
Hồ Tâm Nguyệt đem bàn tay trắng nõn đặt lên trái tim của Hứa Tiên, nói:
- Những chuyện ngày thường không suy nghĩ tới, là thứ vùi sâu trong đáy lòng, là mỗi một đêm đều say mê thứ gì đó, nhưng khi tỉnh lại đã quên đi, đó là mộng.
Cái miệng hoa đào của nàng nhếch lên, men say dường như đậm đặc hơn.
Sương mù trên mặt sông lẳng lặng chìm nổi, ánh trăng mông lung mờ ảo như tranh vẻ.
Hứa Tiên nhìn bốn phía, lúc này mới tin, rượu này thật sự say lòng người, cùng pháp lực không quan hệ, cũng không quan hệ tới thể chất, chỉ cần có "Mộng".
Tiểu Thiến cũng phẩm rượu một chút, cúi đầu suy nghĩ, giống như tới phụ mẫu mất sớm chôn tại Lan Nhược Tự.
Trong mắt của Vân Yên nhìn qua sương khói trên sông, giống như có rất nhiều cảm hoài. Ngay cả Thường Hi cũng yên tĩnh lại, phục trên bàn.
Vẻ mặt Tiểu Thanh say rượu nhìn qua ngẫu mị.
- Mỹ nhân, đến bồi đại gia uống một chén.
Uy uy uy, ngươi đang suy nghĩ tới cái gì?
Rốt cuộc Hứa Tiên cũng hiểu được vì sao mình buồn vô cớ như vậy, thì ra là nhớ lại, những ký ức kiếp trước bị bỏ qua, hợp với "Kiếp phù du" cũng không thể gọi nó trở lại. Ngửa đầu nhìn qua chén rượu bị uống sạch, cúi đầu và ngẩng đầu nhìn giữa thiên địa, chỉ có nước sông vô cùng, Thanh Phong Minh Nguyệt vô tận.
Hồ Tâm Nguyệt vịn vai của Hứa Tiên, si ngốc mà cười, nói:
- Như thế nào, cảm thấy còn chưa đủ sao? Cả đàn cũng cho ngươi đấy.
Nói chuyện cũng nhét vò rượu vào trong lồng ngực của hắn, thân hình loạng choạng, giống như té ngã, thì ra nàng đã say.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi say.
Thò tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nhưng bị nàng đẩy ra.
- Ta không có say, đừng tưởng rằng đây là lời say, ta còn chưa có say, vì cái gì ta lại say chứ?
Hứa Tiên không cách nào trả lời vấn đề này, nàng túm lại vò rượu, nhảy lên mạn thuyền.
- Nhất định là uống chưa đủ.
Một tay cầm vò rượu, ngửa đầu uống rượu trong vò.
Hứa Tiên thấy bộ dáng lung la lung lay của nàng, nói:
- Coi chừng té xuống.
Bỗng nhiên cảm giác nàng nửa ngồi trên mạn thuyền uống rượu, tóc xanh cùng quần áo theo gió bay múa vô cùng động lòng người. Lắc đầu, mình nhất định cũng đã say rồi.
Hồ Tâm Nguyệt đôi mắt quyến rũ mê ly đi, giống như ánh trăng và sương mù mông lung, nhìn qua Vân Yên đã mê say, lớn tiếng cười nhạo nói:
- Quá vô dụng.
Chỉ có gió sông đáp lại hắn, Hứa Tiên chỉ im lặng đứng ở một bên.
Hồ Tâm Nguyệt kéo lấy vạt áo của Hứa Tiên, nói:
- Chúng ta tới ca hát đi! Hát... Hát một khúc mọi ngươi cùng hát với nhau.
Hứa Tiên nghi hoặc nói:
- Ta sao?
Hắn không nhớ rõ mình đã từng hát cho các nàng nghe a.
Hồ Tâm Nguyệt vỗ vỗ ngực của Hứa Tiên, nói:
- Ta đã từng nghe ngươi hát trong giấc mộng! Có nhiều ca khúc phù hợp với khẩu vị của ta.
Hứa Tiên mới hiểu được, thì ra trong giấc mộng lần trước, từng tràng cảnh trong giấc mộng thoáng qua. Nhưng không phải là tình thâm vũ mị như vậy! Chỉ có các loại tình ca, xem ra nàng đã thật say rồi.
Thời điểm hắn suy nghi, Hồ Tâm Nguyệt đã khẽ vẩy tay, một thanh tỳ bà rơi vào trong tay của nàng, phối hợp đàn hát lên:
- Hồng trần buồn cười, si tình nhàm chán nhất, coi trời bằng vung cũng tốt.
Hứa Tiên sửng sốt, ở trong mộng cảnh, từng hát qua bài này sao? Hắn không có nhớ rõ, chỉ thấy nàng vào lúc này đang say cười, gương mặt thỏa mãn, bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Tiếng ca không ngừng, nàng cũng quên mất những người bên cạnh.
- Cuộc đời này không, tâm cũng không bị quấy nhiễu, thầm nghĩ đổi lấy nửa đời tiêu dao...
- Lúc tỉnh cười người, trong mộng toàn bộ quên mất...
... Thán bầu trời tối đen quá sớm...
... Kiếp sau khó liệu, yêu hận xóa bỏ...
... Đối với rượu có ai nguyện ý đi với ta tới lúc bạc đầu...
... Gió lạnh không muốn trốn...
... Hoa tuy đẹp cũng không muốn...
... Mặc ta phiêu diêu...
... Trời càng cao tâm càng nhỏ...
... Không hỏi nhân quả có bao nhiêu...
... Một mình say ngược lại...
- Hôm nay khóc ngày mai cườil, không cầu có người có thể hiểu...
... Một thân kiêu ngạo...
... Ca hát rồi nhảy múa...
... Đêm dài dài đằng đẵng chưa hiểu gì...
... Đi đâu tìm kiếm khoái hoạt đâu...
Nàng hát lại bài hát này một lượt, thẳng tới khi cảm giác say tăng vọt, không thành làn điệu, lung la lung lay té xuống mạn thuyền, ngã vào trong ngực của Hứa Tiên.
Hứa Tiên cảm thấy thân thể của nàng rất nhẹ, cơ hồ cảm giác không thấy sức nặng. Cúi đầu nhìn qua gương mặt tinh xảo của nàng. Đôi mắt nhắm chặt, lông mi thật dài nhắm chặt, chớp mũi nhếch lên tinh tế thở ra, giống như con mồi lọt vào cạm bẫy của thợ săn, không giống tiểu hồ ly đang ngủ a.
Hứa Tiên không biết tị sao mình đột nhiên sinh ra phán đoán như vậy, nhưng lại nhớ tới, lý do mình đoán ra mị này, nàng vẫn chưa trả lời mình, đây có phải là chân thân của nàng hay không. Nhưng đã không cần trả lời, bởi vì tình cảnh này đã chứng minh tất cả.
Lắc đầu giao nàng cho thị nữ bên cạnh, thị nữ thuần thục tiếp nhận nàng, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên nàng say rượu.
Chẳng biết tại sao, nội tâm của hắn xuất hiện cảm giác thương tiếc.
Đêm đã thật khuya, rượu trong vò ngọc còn hơn phân nửa.
Đám người Vân Yên được mấy thị nữ mang vào trong khoang thuyền, bỗng nhiên con thuyền to như vậy chỉ còn lại mình hắn.
Hứa Tiên dựa vào mạn thuyền, cầm vò rượu, đem rượu còn lại uống cạn.
Rốt cục, hắn cũng say. nguồn TruyenFull.vn
Khi Hứa Tiên tỉnh lại, trời đã sáng choang, ánh sáng chói lọi chiếu qua hàng liễu, xuyên thấu qua ruộng đồng xanh tươi, rơi vào trên người hắn.
Không thể dao động thân thể, bởi vì tay của hắn bị đùi ngọc ôm lấy, Tiểu Thiến cùng Yên nhi một trái một phải tựa vào vai của hắn. Cánh tay đưa hắn vây quanh. Mà Tiểu Thanh trực tiếp ghé vào người của hắn, ngủ say sưa, khuôn mặt tú lệ cơ hồ dán lên người của hắn, mùi thơm lạ lùng từ hô hấp của nàng phà vào cổ của hắn, có một chút ngứa ngáy.
Trọng yếu nhất là, quần áo của các nàng không biết ai cởi ra, chỉ mặc cái yếm quần lót, tay mịn eo nhỏ nhắn, đùi ngọc bờ mông, xuân quang mười phần, vài loại mùi thơm là lạ bay vào trong mũi của hắn.
Mà cánh tay của Hứa Tiên không chút khách khí đảm nhiệm nhiều việc. Cùng ôm các nàng vào trong ngực, một tay đặt lên bờ mông bị quần lót bó chặt, bỗng nhiên hắn suy nghĩ muốn ngủ thêm một lát.
Đột nhiên cảm giác chóp mũi ngứa, một cái đuôi mèo đặt lên mũi của hắn, Thường Hi cuộn mình đối đầu lên thân của hắn.
Ba người một con mèo, cứ như vậy cùng giường chung gối một đêm.
- Hắt xì!
Hứa Tiên nhịn không được hắt xì, làm cho tất cả mọi người tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhận ra tình trạng của mình hiện giờ
Tiểu Thiến cùng Vân Yên còn không có gì, mơ mơ hồ hồ lầm bầm vài tiếng, thiếu chút nữa tiếp tục thiếp đi.
Tiểu Thanh lại giật mình, nhìn thấy con mắt sáng ngời của Hứa Tiên, mạnh mẽ nhảy dựng lên giường, đánh vỡ màn lụa nhảy xuống đất, chỉ vào Hứa Tiên nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi làm cái gì?
Tất cả mọi người triệt để tỉnh táo lại, Vân Yên văn vê dụi mắt, nói:
- Nơi này là chỗ nào à?
Tiểu Thiến miễn cưỡng trả lời:
- Giống như không phải trên thuyền.
Hứa Tiên ôm các nàng ngồi dậy, phân biệt hôn nhẹ một cái, hôn nụ hôn chào buổi sáng.
Thưởng thức thân thể mê người của Tiểu Thanh, bình tĩnh hồi đáp:
- Đại khái là cái gì cũng làm rồi.
Tiểu Thanh chỉ cảm thấy da thịt của mình lõa lồ dưới ánh mắt sáng quắc của hắn, bất an thò tay che lại. Nhưng nghe một câu kia của Hứa Tiên, lại cứng đờ, lẩm bẩm nói:
- Cái..., cái gì đều làm.
- Ừ!
Hứa Tiên mỉm cười gật đầu.
Tiểu Thanh giận dữ hét:
- Ta giết ngươi!
Hù dọa một đám chim rừng, bay vọt qua ngọn cây sáng sớm.
Nàng không biết mình tức giận như thế thật sự là vì cái gì, chẳng lẽ gì thái độ không có gì của hắn?
Vân Yên nói:
- Đừng tức giận, Thanh nhi, phu quân đang trêu đùa hí lộng ngươi đấy, phu quân ngươi cũng thật sự là, chiếm tiện nghi còn chưa đủ sao?
Tiểu Thanh giờ mới hiểu được chuyện gì đó.
Hứa Tiên cười nói:
- Bộ dáng của ngươi bây giờ rất giống hiền thê đấy.
Hắn muốn liên hệ với Bạch Tố Trinh, nhưng ngẫm lại nàng đang bế quan, cho nên không được quấy rầy nàng, nếu như không cẩn thận hại nàng thì hối hận còn không kịp. Dù sao đợi tới thời điểm phù hợp, nàng nhất định sẽ chủ động liên hệ với mình.
Vân Yên cười hì hì nói:
- Ta cũng là thê tử của ngươi mà.
Tiểu Thiến thở dài sâu kín, nói:
- Chỉ có ta cái gì cũng không phải.
Lập tức bị Hứa Tiên ôm vào ngực, nhìn cái cổ của nàng hôn lên một cái, in vào một khỏa hoa mai, cắn lỗ tai xì xào bàn tán. Tay cũng không thành thật vuốt ve nhục thể của nàng.
Tiểu Thiến rất nhanh chuyển buồn làm vui, bởi vì da thịt bị Hứa Tiên vuốt ve cho nên đỏ hồng lên, nàng có chút thở hào hển nói:
- Nhất định đấy.
Hứa Tiên cười gật đầu nói:
- Nói định.
Lần này trở về, tuy đã ở trong núi làm mấy lần, nhưng không có bao nhiêu thời gian với Tiểu Thiến cả.
Quần áo đều trên giường, giầy cũng trên giường, mấy người mặc quần áo. Hứa Tiên muốn động tay cũng không phải do hắn, Vân Yên cùng Tiểu Thiến trước tiên mặc quần áo lại, tay của hắn cũng du động xuống hạ thể các nàng, dẫn tới hờn dỗi hoặc là cười khẽ, kiều diễm trong đó, không cần nói cũng biết.
Hứa Tiên ngắm nhìn bốn phía, đều là thanh sơn bích thủy. Đã không phải là trên thuyền lớn, mà là đang trong một đảo nhỏ trên con sông.
Đủ loại tình cảnh đêm qua, giống như tiểu thuyết thư sinh và yêu quái, nhìn thấy tòa nhà tú lệ, nhìn thấy tuyệt thế giai nhân do hồ tiên biến thành, sau tình cảnh biến ảo đêm qua, tỉnh lại ở trên phần mộ trên đồi.
Kiếp phù du trên thuyền, giống như một giấc chiêm bao.