Hứa Tiên khẽ vén rèm cửa sổ lên một kẽ hở, hướng ra phía ngoài nhìn lại, màu vàng đỏ ngợp một vùng trên quảng trường cẩm thạch rộng lớn cùng trên cung điện nguy nga, huy hoàng và trang nghiêm.
Xe ngựa đi tới dưới một ngọn cửa thành hình vòm mới dừng lại, mấy cống sinh rối rít xuống xe, tự giác xếp thành một hàng dài, đi theo thái giám dẫn đường, xuyên qua cửa thành cao lớn, hướng vào trong Hoàng Thành bước đi. Sắc mặt mấy tên cống sinh tràn đầy trang trọng, ánh mắt nhưng không nhịn được hướng bốn phía nhìn quanh. Trong mắt tò mò xen lẫn cùng tự hào, tràn đầy sắc thái than thở cùng rung động kỳ dị.
Hứa Tiên đã từng tới hoàng cung một lần, nhưng lần này cùng chư vị cống sinh đến đây, cảm giác không thể so sánh được. Cảm nhận được uy nghiêm của Hoàng quyền nhiều hơn, cung khuyết nặng nề cao không thể chạm kia làm cho người ta cảm giác, phảng phất đi tới nơi ở của Cự Nhân, không khỏi cảm thấy kinh sợ, chính là Hứa Tiên cũng khó tránh khỏi có một tia cảm giác như vậy.
Nhưng Hứa Tiên chợt nhớ tới tình cảnh lúc mình bay lên trời cao nhìn xuống, chớ nói hoàng cung, cho dù là thành Trường An cũng chỉ to bằng diêm hộp nhỏ mà thôi. Một chút cảm giác kinh sợ lập tức bị xóa đi không còn, cung khuyết chung quanh một lần nữa biến thành cung điện bình thường rồi, khóe miệng không khỏi mang theo một tia nụ cười thản nhiên. Tiên cùng phàm cùng đối đãi với một sự việc, chính là khác biệt như trời với đất vậy.
Vừa lúc Chung Quỳ song song mà đi cùng Hứa Tiên, liếc mắt thấy nụ cười hắn như vậy, chỉ cảm thấy trong lồng ngực chấn động.
- Cũng chỉ có phong tư khí độ như vậy, mới có thể viết ra như vậy câu thơ. Trong lồng ngực cũng xông ra một cổ khí cương liệt,
- Bất quá là hoàng cung mà thôi, nếu là ý chí can đảm, chính là ra mắt Thiên tử lại có sợ gì?
Nhất niệm đến đây, trong lòng không còn nửa điểm gông cùm xiềng xích, thân thể cũng không khỏi tự chủ đứng thẳng lên một chút.
Hứa Tiên nhận thấy được biến hóa của hắn, cũng là âm thầm tán thành, ở nơi này, thời đại Hoàng quyền Chí Cao Vô Thượng, thân là cổ nhân lại có thể làm được một bước này thật là không dễ, không hổ là người có thể làm được quỷ thần.
Hứa Tiên chợt thấy không đúng, trong lòng của mình không có sợ hãi đối với Hoàng quyền, không nên bị vài toà cung khuyết như vậy mà kinh sợ mới đúng. Lòng có nhận thấy. Nheo mắt lại hướng chánh điện, chỗ cao nhất Hoàng Thành nhìn lại, hắn mặc dù không hiểu Vọng Khí Thuật, dùng Thiên Nhãn Thông cũng có thể nhìn rõ ràng, lại thấy đến một cảnh tượng kinh người! Một cái Kim Long chiếm cứ ở trên chánh điện, giương mắt giương trảo, lân giác rõ ràng, nhưng lại cũng không phải là một con rồng chân chính.
Hứa Tiên biết, đây chính là Chân Long Thiên Tử khí thường được nhắc đến, Hoàng đế hẳn là ở chỗ này! Rồi lại lập tức hiểu được, ảnh hưởng của mình cũng không phải là do Kim Long ở đằng xa đó! Kia bất quá chỉ là số mệnh mà một người Hoàng đế vốn có! Mà là một cái Kim Long lớn hơn nữa, Kim Long nầy tự mình thăng vọt lên cao, từ trong Hoàng thành xông thẳng trời cao xỏ xuyên qua thiên địa, đây là long khí được tụ lại từ ước nguyện của vạn dân trong thiên hạ mà tạo thành. Mà bây giờ, mấy người Hứa Tiên lại ở trong bụng rồng này.
Hưng suy thắng bại của một Vương triều, thường thường phụ thuộc vào hai con rồng này. Nếu là hai cái đều thịnh, đó chính là Thiên Hạ Thái Bình phồn hoa thịnh thế, tại chỗ của Hứa Tiên chính là thời đại như vậy. Mặc dù sớm muộn gì sẽ có Vương triều bại vong, thiên hạ không có ngày không tàn, nhưng không phải là hiện tại.
Hứa Tiên cúi đầu trầm tư, nhưng nhạy cảm cảm giác đến có một đôi ánh mắt nơi xa chiếu vào trên người mình, theo đạo lý mà nói, thị vệ thái giám trong cung vô số. Tất cả đều nhìn vào đám người xa lạ mới tới này, ánh mắt như vậy cũng không ly kỳ. Vừa bắt đầu, Hứa Tiên cũng không để ý, nhưng ánh mắt này lại không chớp mắt, chỉ chiếu vào trên người một mình hắn.
Hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, liền thấy một đạo thân ảnh nhỏ xinh như tuyết trắng, chính là Nhu Gia công chúa.
Nàng khoác một bộ áo choàng tuyết trắng, đứng ở đàng xa, góc trên cung thành, nửa dựa nửa vịn bên cạnh trụ cao màu son, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vui mừng, không biết là hưng phấn hay là khẩn trương, hai gò má tuyết trắng hiện lên hai luồng đỏ ửng, có một loại kiều diễm vượt quá số tuổi. Một đôi mắt to phảng phất chỉ mới có ở trong nhân vật Anime, mang theo nét e lệ như nai con.
Khi ánh mắt Hứa Tiên nhìn lại, nàng không khỏi khẽ cúi đầu, rũ xuống lông mi tránh ra cái ánh mắt kia có chút sáng quắc, rồi lại lập tức ngẩng đầu lên, cho hắn thấy một khuôn mặt tươi cười rực rỡ.
Hứa Tiên trả lại một nụ cười khẽ, sợ mình ở xa làm nàng nhìn không được, hán giơ tay lên, hướng nàng phất tay một cái. Ở thời điểm mà tất cả mọi người cẩn thận chặt chẽ, cái động tác khác người này nhất thời hấp dẫn những cống sinh khác chú ý, xoay về phương hướng hắn phất tay nhìn lại, cũng là không có vật gì. Thái giám dẫn đường hừ lạnh một tiếng, đội ngũ lại lập tức khôi phục bình tĩnh.
Nhu Gia công chúa núp ở phía sau trụ cao, dựa lưng vào cây cột, tim đập nhanh đến dường như muốn nhảy ra lồng ngực, thật vất vả mới hơi bình tĩnh một chút, cẩn thận rón rén nhô ra khỏi cái trụ, nhưng thân ảnh Hứa Tiên đã sớm theo đội ngũ cống sinh, trong nháy mắt biết mất sau cung điện nặng nề.
Lúc này, Nhu Gia công chúa mới thở phào nhẹ nhỏm, ánh mắt si ngốc nhìn quảng trường trống rỗng kia, trên mặt dần dần hiện ra vẻ mất mát. Muốn thở dài một hơi, ra khỏi miệng lại là mấy tiếng ho nhẹ.
- Công chúa, là ngươi sao?
Một giọng nữ mềm mại truyền đến, giống như là bị mấy tiếng ho khan này hấp dẫn.
Người đến là Tử Ngọc, thiếp thân thị nữ của Nhu Gia công chúa, giờ phút này nàng đang nhíu chặc mày.
- Công chúa, mới sáng sớm làm sao lại đến loại địa phương này, tại sao không gọi tỉnh nô tỳ, để cho nô tỳ phải đi tìm, nếu là bị nhiễm phong hàn thì nguy rồi!"
Trong miệng nàng vừa nói một câu, sau đó không nói lời gì nữa, tiến lên choàng thêm áo cho Nhu Gia công chúa.
Nhu Gia công chúa ôn nhu nói:
- Thật xin lỗi a, Tử Ngọc tỷ tỷ a!
Tử Ngọc dừng tay lại, thở dài nói:
- Ngươi thật lâu không có gọi ta như vậy rồi!
- Nàng mới vào cung thời điểm, cô bé nằm trên giường bệnh kia thường xuyên gọi nàng như vậy. Mặc dù không hợp quy củ, nhưng lại làm cho nàng rất cảm động.
Nhu Gia công chúa lộ ra một nụ cười khe khẽ.
- Là do tỷ tỷ không cho ta nói mà!
Ở trước mặt nàng lộ ra vẻ dễ dàng rất nhiều.
Tử Ngọc cũng mỉm cười.
- Vẫn là ngươi cứ mãi đi theo, ồn ào phía sau cái mông ta, để cho người khác nghe qua...
Nàng thuận thế cầm tay Nhu Gia công chúa, cũng là thần sắc biến đổi, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Nhu Gia lạnh giá như băng.
- Nghe thị vệ giữ cửa nói, nửa đêm canh tư đã ra đây rồi, còn tưởng rằng ngươi đi đến nơi của Hoàng Hậu Nương Nương. Chẳng lẽ một mực ở chỗ này sao?
Thanh âm nhất thời trở nên có chút nghiêm nghị.
Nhu Gia công chúa nhìn chung quanh giải thích:
- A, không có a, ta chỉ muốn...
Tử Ngọc nhưng chợt nhớ tới, ngày hôm qua Nhu Gia hỏi nàng về chuyện thi đình, những tên cống sinh kia lúc nào thì tới đây, vào từ cửa nào, thi ở điện nào. Nàng ở trong cung cũng đã khá lâu rồi, lộ tuyến cũng là hiểu được, chẳng qua thời gian có chút hàm hồ. Không khỏi chất vấn:
- Ngươi là đang đợi tên Hứa Tiên kia?
- A?
Nhu Gia công chúa nhất thời mặt đỏ lên, mở miệng muốn phủ nhận, lại chỉ phát ra một chuỗi ho khan.
Tử Ngọc rất là tức giận. Lại là đau lòng, một người ở chỗ này chờ gần hai canh giờ, bằng thân thể của nàng làm sao chịu được.
- Tại sao ngươi lại ngu như vậy?
Đem Nhu Gia ôm ở trong ngực, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng, dùng gương mặt dán khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng cực kỳ hận Hứa Tiên.
Nhu Gia công chúa thần sắc dần dần hòa hoãn, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn ngươi, Tử Ngọc tỷ tỷ, thật xin lỗi, cho ngươi lo lắng, ta... Chính là muốn gặp hắn một chút, mới vừa rồi hắn còn hướng ta phất tay đây này, khi đó hắn nhất định là đang cười sao! Mặc dù một người ở chỗ này có chút lạnh, còn có chút sợ, nhưng cuối cùng có thể nhìn thấy hắn, vậy thì... đáng giá.
Tử Ngọc đang nghe nàng nói, đột nhiên cảm giác được gương mặt có chút ướt át, ngẩng đầu lại thấy khuôn mặt nàng đã tràn đầy nước mắt, cuống quít vì nàng lau nước mắt.
- Ngươi, ngươi đừng khóc a, sau này nếu muốn gặp nhau, cơ hội còn có nhiều mà.
Nhu Gia công chúa chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, mặc dù không có nghẹn ngào, nước mắt nhưng làm sao cũng ngăn không được.
Tử Ngọc trong lòng vừa động, thử thăm dò nói:
- Ngươi... Đã biết rồi?
Nhu Gia gật đầu, dùng sức nhíu đầu mũi, ngừng nước mắt, lại lung tung xoa xoa mặt, lộ ra một cái mỉm cười nói:
- Chúng ta trở về đi thôi!
Trong lúc mặt trời sáng sớm chiếu rọi, lộ ra vẻ rực rỡ đặc biệt.
Vành mắt Tử Ngọc đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác, một lát sau mới xoay đầu lại,
- Ừm, chúng ta trở về đi thôi!
Vô luận như thế nào, ta cũng sẽ một mực ở bên cạnh ngươi.
Vừa muốn nhấc chân, Nhu Gia công chúa lại mềm nhũn ra, Tử Ngọc vội vàng đở lấy nàng. Nàng le lưỡi một cái nói:
- Chân thật tê dại a! Nguồn tại http://Truyện FULL
Nàng mở ra hai cánh tay nói:
- Tử Ngọc tỷ tỷ cõng ta!
Tử Ngọc cười nói:
- Ngươi bây giờ đã nặng như vậy, ta nhưng cõng không nổi a!
Nói vậy những thân thể cũng đã khom xuống, để cho Nhu Gia nằm ở trên lưng nàng. Khi nàng đứng dậy, nàng lại cảm thấy vẫn như xưa, thân thể công chúa vẫn nhẹ nhàng như tuyết. Đi được vài bước, lại cảm giác Nhu Gia đã lặng lẽ ngủ. Không khỏi nặng nề thở dài, tối ngày hôm qua, nàng sợ lầm canh giờ, đại khái là một đêm không ngủ sao!
Nhìn đầy trời đầy sao, ở trong bóng tối muốn ghi nhớ thân ảnh người nào? Đón tia nắng ban mai, cho trong lúc ngủ mơ lại hô hoán tên ai?
Tử Ngọc cắn cắn đôi môi, yên tâm đi, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ quên hắn rồi. Mà ta, có vẫn phụng bồi ngươi, bởi vì ngươi là muội muội duy nhất của ta a!
Hứa Tiên nhìn thấy Nhu Gia công chúa lần nữa, trong lòng nổi lên hàng ngàn hàng vạn tâm tư, nhưng không còn kịp suy tư gì nữa, chỉ có ứng phó thi đình trước mắt rồi mới tính chuyện tiếp theo.
Trong Thiên điện, cống sinh được tiến hành một cuộc kiểm tra như thường lệ, sau đó mới được dẫn vào trong Triêu Dương điện, cũng chính là chủ điện mà Kim Long mới vừa chiếm cứ, thế nhân tục xưng là Kim Loan điện.
Các cống sinh cúi đầu đi vào, miệng hô hai tiếng Vạn tuế, đập đầu liền lạy, nhưng không người dám nhìn hình dáng thiên tử. Hứa Tiên mặc dù theo chúng quỳ lạy, nhưng cũng dùng Thiên Nhãn Thông dò xét một cái, cũng bất quá là một nam tử già nua đang mặc long bào, để cho Hứa Tiên liên tưởng tới chiếu bóng kiếp trước - Châu Nhuận Phát trong phim Mãn Thành Tẫn Đái Hoàng Kim Giáp, ước chừng chính cũng là cái bộ dáng này.
Thái giám truyền chỉ, các cống sinh chia ra ngồi xuống, Thiên tử tự mình ra đề mục, khảo nghiệm học vấn các vị sĩ tử, đợi đến các cống sinh bắt đầu đáp đề, bản thân Hoàng đế cũng đã chuyển qua bức rèm che, rời đi cung vàng điện ngọc. Hoàng đế ngày nghĩ vạn điều, có rất nhiều chuyện quan trọng chờ đợi xử lý, chuyện giám khảo như vậy, tự có mấy giám khảo tới chịu trách nhiệm. Ngay cả bài thi cuối cùng, Hoàng đế cũng chưa chắc sẽ xem qua.
Nếu Hứa Tiên chỉ là một cống sinh tầm thường, ở nơi này lừa dối vượt qua kiểm tra cũng không phải là không thể nào. Nhưng dù sao danh tiếng của hắn quá vang, hôm nay đã có người ta gọi là hắn là Đại Hạ đệ nhất tài tử, mười phần mười Hoàng đế sẽ đích thân xem qua, lúc này đây, cho dù nửa điểm cũng không được qua loa.
Hứa Tiên không khỏi cảm thán, rốt cục hiểu được cái gì gọi là thanh danh hại người.
Trên bàn sách bày biện giấy và bút mực cùng ba cái cuộn gấm trắng cuốn thành quyển trục. Trong đó chính là đề mục cuộc thi lần này.
Hứa Tiên nhìn đề mục một trận vò đầu, mấy ngày nay hắn dựa vào trí nhớ siêu cường, đọc vô số đề mục, làm vô số tập văn, nhưng hết lần này tới lần khác không có ba đề trước mắt này. Nhưng thấy có một đề về thơ, mới chuyển buồn làm vui, so với ba cái đề kia, khó khăn của bài thơ này nhỏ hơn nhiều lắm, chỉ nói hai chữ "hiếu thảo". Có lẽ là để cân bằng độ khó khăn, đề thơ bình thường như vậy, nếu như làm không tốt cũng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.
Mà Hứa Tiên lại càng lập tức nghĩ tới nên chép lại thủ thơ kia, có lẽ là có thể kiếm chút điểm, xen lẫn trong hai giáp.
Chung Quỳ vẫn là như vậy, cúi đầu úp mặt thành một khối, mở ra một quyển trục duyệt đề thi, lại không khỏi vui mừng nhướng mày, vừa bận rộn đem hai cái đề khác cũng đều mở ra, trong lòng nảy lên một cổ mừng như điên, thầm nghĩ một tiếng: - Trời cũng giúp ta!. Người khác còn đang cau mày suy tư, hắn cũng đã múa bút thành văn.
Phan Ngọc tai nghe bát phương, cũng khẽ lộ ra thần sắc kinh ngạc, Thiên tử ra đề mục, không phải chuyện đùa. Rất có một chút khó khăn tối tăm, cho dù là nàng cũng không thể không suy nghĩ thật kỹ, tại sao Chung Quỳ này lại giống như tính trước kỹ càng vậy.
Chưa đến thời gian một nén nhang, một lần nữa, Chung Quỳ liền đem ba cái quyển trục cuộn lại đặt trên góc bàn, cái này tỏ vẻ thí sinh đã hoàn thành bài thi. Mấy vị giám khảo cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng không dám chậm trễ, mang bài thi này thu đi lên. Mà những cống sinh khác, có người ngay cả một đạo đề cũng còn không đáp được.
Hứa Tiên cũng bất quá mới vừa hoàn thành đạo đề mục thứ nhất, âm thầm cảm thán, không hổ là Tiên Phật chuyển thế, đúng là không thể so sánh với kẻ tầm thường. Giá thế như vậy, thật đúng lớn tiếng doạ người, chẳng qua là không biết làm văn chương như thế nào?
Mấy vị giám khảo đi tới sau điện, chia ra mở ba cái quyển trục, trong lòng vốn còn lo lắng cống sinh này có phải hay không chỉ cầu một chữ Nhanh, một lượt xem xuống cũng là kinh ngạc mà nhìn nhau. Ba bài văn này, văn tựa như hành vân lưu thủy, làm liền một mạch, rồi lại chữ chữ như châu ngọc. Chữ tựa như Thiết Họa Ngân Câu, nét chữ cứng cáp, dường như Long Xà Khởi Lục.