Mà vào lúc này, Tam Thánh Mẫu lại cầm Bảo Liên Đăng đứng dậy đi qua, nhắm mắt lại, trong miệng nói lẩm bẩm, Bảo Liên đăng lại một lần nữa phóng xạ thần quang, từng điểm linh tử ở trên đèn hội tụ, hình thành một vài hình ảnh.
Hứa Tiên phân thần nhìn, chỉ thấy những hình kia đúng là sau khi Tam Thánh Mẫu rời đi, tràng cảnh hắn và Dương Tiễn đối thoại, loáng thoáng còn có thanh âm truyền ra. Thầm nghĩ quả nhiên không ngoài dự liệu, đây chính là một loại pháp bảo kỳ nguyện, lấy tín ngưỡng chi lực làm nguồn năng lượng, thực hiện các loại nguyện vọng của người sử dụng.
Mà sắc mặt Tam Thánh Mẫu lại càng ngày càng khó coi, Hứa Tiên mặc dù trong lòng thương xót. Nhưng càng nhiều lại là thoải mái, cứ như vậy, cừu hận đã một lần nữa bị Dương Tiễn kéo trở lại, thầm nghĩ một tiếng:
- Dương huynh, ngươi tự cầu nhiều phúc đi sao!
Vân Yên nói:
- Phu quân ngươi tiếp tục đoán a!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi mơ tới ta bị, người nào đó, giết phải không?
Vân Yên không nghe theo:
- Sao ta lại năm mơ loại mộng này, ta đúng là vẫn cảm thấy ngươi tốt, ngay cả nằm mơ cũng thế! Bỏ đi, ta vẫn là nói cho ngươi biết vậy, ta năm mơ tới ngươi lấy, người nào đó!
Tam Thánh Mẫu ngoái đầu nhìn lại qua đây, nàng cười dài cùng nàng đối diện.
Hứa Tiên cười gượng:
- Quả nhiên là nằm mộng!
Đối với Tam Thánh Mẫu nói:
- Hiện tại ngươi đã hiểu rồi chứ? Chuyện này cùng ta kỳ thực không có quan hệ gì, ta cũng là ngươi bị hại, cái khác không cần nhiều lời, chúng ta vẫn là lập tức từ biệt đi!
Hứa Tiên vừa chắp tay định cùng Vân Yên rời đi, một thanh âm ở phía sau hắn vang lên:
- Ta đồng ý!
Trong đó bao hàm oán giận để hắn cũng cảm thấy sau lưng phát lạnh, quay đầu lại kỳ quái hỏi:
- Cái gì?
Tam Thánh Mẫu nói:
- Ta đồng ý hôn...ước!
Cuối cùng hai chữ này nàng cắn răng nói ra. Nhưng ánh mắt nhìn Hứa Tiên không giống như là nhìn người hôn ước, mà càng giống kẻ thủ giết cha.
Vân Yên lấy khửu tay thúc thúc Hứa Tiên đang trợn mắt há hốc miệng:
- Xem ra ta đã có bảy thành công lực của Ngư đạo trưởng!
- Nương nương, ngươi sao thế, nương nương ngươi không thể như vậy a, nương nương!
Hứa Tiên không biết nàng là thực sự mơ được, hay là dự kiến đến loại tâm lý vặn vẹo này, chỉ biết là chính mình trong lòng vạn phần giảng kết.
- Đây chẳng phải là điều các ngươi kỳ vọng sao? Lúc trước không phải ngươi đã đáp ứng?
Hứa Tiên gật đầu một cái:
- Tuyệt đối là vui đùa!
- Ta đáng cười sao?
Hứa Tiên lắc đầu:
- Dường như không!
- Hứa công tử, có câu là, phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn! Nhị ca hắn đã quyết định như vậy, một thiếu nữ tử như ta, lại có biện pháp nào? Ta tự biết hình dạng xấu xí, tính tình thô bỉ, vốn là không xứng với Hứa công tử người, nhưng nếu là không theo, ta chẳng phải là sẽ bị nhốt dưới Hoa Sơn, vĩnh viễn không thấy mặt trời, còn mời ngài nhân nhượng, cứu ta khởi nước lửa, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích!
Tam Thánh Mẫu yêu kiều sợ hãi, cuối cùng dịu dàng thi lễ, dịu dàng như là một người khác.
Hứa Tiên lại biết, vui đùa này mở lớn rồi! Nàng quả nhiên không phải dễ khi dễ, cứ như vậy, Dương Tiễn cần phải đem lời nói ra nuốt trở lại, nhưng người muốn tướng quân không quan hệ, thế nhưng đừng lấy ta đảm nhiệm binh sĩ sai sử a!
- Nương nương người vẫn là tha cho ta đi, người tùy tiện tìm a miêu a cẩu Lưu Ngạn Xương đều không quan hệ, hà tất cứng rắng vấy lên ta đây? Trong nhà ta đã có thê thất, cái này người đã biết...
Tam Thánh Mẫu cắt ngang nói:
- Thê không thể nói, thiếp cũng được a!
Loại điều kiện khoan hậu này chẳng những không khiến cảm động cảm động, ngược lại cảm thấy trong lòng phát lạnh một trận nếu như nếu như người trước còn có một chút khả năng, vậy cái sau căn bản là tuyệt đối không thể được. Thực đến loại trình độ này, chính là Dao Trì cũng không có khả năng ngồi yên không lý đến, để nữ thần làm thiếp cho người khác, làm ra trò đùa gì.
Bằng vào loại tính tình kia của Tây Vương Mẫu, chính là thẳng cho người đem hắn và Dương Tiễn bắt đến Dao Trì, trở mặt cũng không sao cả. Cũng để Hứa Tiên kiến thức đến Tam Thánh Mẫu bướng bỉnh, âm u đến loại trình độ nào. Nữ thần quả nhiên so với nữ nhân càng không thể đắc tội được, đem so sánh, nương tử nhà ta thiên chân vô tà, khả ái dễ thương cỡ nào a!
Hứa Tiên nắm tay lại nói:
- Ta tuyệt không đáp ứng!
- Di, câu lời thoại này tựa hồ có điểm quen tai? Không căn bản ta cái gì cũng chưa từng đáp ứng qua!
Hắn chỉ cảm thấy một ngày hôm nay, từ lúc bị Hồ Tâm Nguyệt hãm hại, khi hắn thật vất vả tháo xuống một nỗi oan, đã lập tức có một nỗi oan càng lướn hơn nữa vấy lên người. Đây quả nhiên là Đào Hoa Sát! Hỗn đản Hồ Tâm Nguyệt, hỗn đản Ngư Huyền Cơ, hỗn đản Tam Thánh Mẫu!
Tam Thánh Mẫu ôn nhu cười, sờ sờ Bảo Liên đăng trong tay, biểu thị tội chứng không cho gạt bỏ. Xoay người bay lên trời đi, hoàn toàn không nhìn "vị hôn phu" trên danh nghĩa này của nàng.
Hứa Tiên lớn tiếng nói:
- Ngươi đi đâu?
Tam Thánh Mẫu ngoái đầu nhìn lại nói:
- Người trong Dao Trì đều không được hôn phối, hôm nay ta nếu muốn rời khỏi Dao Trì, tự nhiên muốn đi gặp Thánh Mẫu bẩm báo một tiếng, thỉnh Hứa công tử người yên lặng chờ tin tốt đi! Text được lấy tại Truyện FULL
Tin tốt? Ta xem là tin dữ đi! Hứa Tiên hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể nàng nàng đến Dao Trì nói lung tung, vẫn là trước đem nàng bắt giữ đuổi về Hoa Sơn, chờ Dương Tiễn đến trách phạt đi! Thân hình hóa thành điện thiểm, thẳng hướng Tam Thánh Mẫu bay theo, khi sắp tiếp cận nàng, Bảo Liên đăng lại một lần nữa phóng xuất quang hoa, biến thành một tầng quang mạc đem hắn ngăn cách.
Đợi được quang mạc tỏa khắp, đã không thấy hình bóng Tam Thánh Mẫu, Hứa Tiên thầm nghĩ, lần này xong đời rồi!
Lúc này, Dương Tiễn phân thân mới mang theo một đám thuộc hạ chạy tới, mở miệng liền hỏi:
- Nàng đâu rồi?
Hứa Tiên đưa tay chỉ, đem hắn dẫn tới một bên, mới thấp giọng giảng thuật một lần, cuối cùng tổng kết:
- Nói ngắn gọn, muội muội ngươi đến Dao Trì cáo trạng đi, nếu như nàng thành công, ngươi sẽ rất không may, ta cũng sẽ không may theo!
Sắc mặt Dương Tiễn trở nên cực kỳ khó coi, đối với một đám thuộc hạ phía sau phân phó:
- Đi, thông lệnh Mai Sơn quái và toàn bộ Thảo Đầu Thần, chính là bày thiên la địa võng, cũng phải đem nàng tìm trở lại cho ta. Sau khi tìm được nàng không cần lộ ra, chỉ cần thông báo cho ta là được!
Chúng tướng ầm ầm lĩnh mệnh, bay về phía bốn phương tám hướng.
Dương Tiễn lại đứng yên bất động, lại một lần nữa mở con mắt thứ ba giữa trán, hướng về bốn phương tám hướng nhìn quét một lượt.
Con mắt này của hắn cũng không phải từ nhỏ đã có, mà là một đạo pháp thần kỳ của tu đạo gia, tức là cái gọi Thiên Nhãn, tác dụng lớn nhất của nó cũng không phải là chỉ dùng để đem địch thủ đả thương. Mà chính là để nhìn, một khi bắt đầu dùng, có thể trên nhìn bầu trời, dưới xem hoàng tuyền. Nhìn rõ mọi việc không bỏ sót, nhìn hạt bụi như Thái Sơn. Cho dù ngươi có biến hóa ra sao, đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Nhưng mà rất lâu sau, hắn lại thất vọng nhắm mắt lại, hiển nhiên cũng không có tìm được hình bóng của Tam Thánh Mẫu, cúi đầu ngưng thần nhìn Hứa Tiên, nhãn thần rất phức tạp, rất phức tạp!
Hứa Tiên nhún nhún vai:
- Ta nói phương pháp giáo dục của ngươi có vấn đề!
Nhưng nhìn hắn càng phát ra sắc mặt khó coi, lại nghĩ đến vị trí của bản thân, thực sự không có cách nào khác dễ dàng châm chọc, chỉ đành nói:
- Nếu như ta thấy được nàng, sẽ thông báo cho ngươi! Hiện tại vẫn là cáo biệt tại đây!
Thực sự là đại cữu ca hỏng bét, ai lấy muội muội ngươi thì đen tám đời, nói muội muội ngươi cũng đã gặp đen rồi.
Hứa Tiên ở trong lòng cảm thán một tiếng, không đợi Dương Tiễn trả lời, liền xoay người cưỡi mây bay đi.
Bên cạnh Vân Yên vẫn như cũ cười tủm tỉm, tựa hồ toàn bộ không lo lắng việc này, đến sau đó thẳng thắn ghé vào trên Thải Vân, thăm dò xuống phía dưới nhìn xung quanh. Quần sơn nhấp nhô tựa như cự thú đang ẩn núp. Mặc dù không phải lần đầu tiên cưỡi mây, nhưng vẫn cứ cảm thấy phi thường tráng lệ, mà hướng phía nam nhìn lại sơn thế dần ổn định, hóa thành một mảnh liêu nguyên vô tận. Bọn họ rất nhanh đã có thể rời khỏi phiến Hoa Sơn sơn mạch này.
Vân Yên bỗng nhiên chỉ vào phía dưới cười nói:
- Phu quân, ngươi xem cái này có giống Bạch tỷ tỷ hay không?
Hứa Tiên đang có chút không yên lòng, nghe được lời ấy lập tức hỏi:
- Ở đâu?
Theo ngón tay nàng nhìn xuống phía dưới, dưới hai ngọn núi giáp nhau, một con sông khúc khuỷu, giống như Hoa Nhạc nam lộc chảy về phía bình nguyên rộng lớn. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống giống như một con trường xà ngân bạch, mới biết nàng đang trêu đùa:
- Một chút cũng không giống!
- Phu quân ngươi biết đây là con sông gì không?
- Cái gì?
- Nếu như ta đoán không sai mà nói, đây là Lạc Thủy.
Hứa Tiên nghi ngờ nói:
- Lạc Thủy! Hà Đồ Lạc Thư kia? Thoạt nhìn tựa hồ quá nhỏ!
Có câu là "Long đồ xuất hà, quy thư xuất lạc". Hà Đồ Lạc Thư chính là một cái Cổ Long biên mạc nhi thành tham tận tiên thiên thuật số huyền bí huyền ảo trong Hà Lạc Thủy Hệ, không ở dưới Thái Cực Bát Quái Đồ. Mà Lạc Thủy cũng là một con sông duy nhất mà Ngao Ly sẽ không nỗ lực đánh chiếm.
Vân Yên nói:
- Đây còn chỉ là đầu nguồn, đợi đến bình nguyên, dung hợp rất nhiều dòng suối, thủy thế mới có thể biến lớn. Ta đang suy nghĩ trên đời này có thật có Lạc Thần hay không đây?
Hứa Tiên khẳng định nói:
- Có!
Vì trợ giúp Ngao Ly, tại điểm này hắn đúng là đã nghe qua Bạch Tố Trinh chỉ điểm.
- Lạc Thủy là một con sông cực kỳ đặc thù, trăm nghìn năm qua vẫn có một vị nữ thần cố định, cũng chính là Lạc Thần trong truyền thuyết. Nàng cùng Tam Thánh Mẫu đều là nữ tiên trong Dao Trì, thụ Thiên đình sắc phong nữ thần, bất kỳ kẻ nào cũng không được công phạt. Hôm nay Hà Bá Hoàng Hà hiện nay cũng là con của Lạc Thần, đại địch của Ngao Ly.
Vân Yên chân thành nói:
- Thì ra là thế thật muốn gặp một lần, cái gì là Lăng Ba Vi Bộ, la miệt sinh trần!
Hứa Tiên nhìn Lạc Thủy càng phát ra rộng lớn:
- Sẽ có cơ hội, tương lai Ngao Ly cùng Hà Bá tất có đánh một trận, đến lúc ấy tự nhiên có thể thấy rõ! Bất quá ta đúng là không muốn gặp, Yên nhi nhà ta cũng sẽ không kém hơn bất cứ một nữ thần nào!
Vân Yên cười ngọt ngào, nháy mắt mấy cái nói:
- Ta chưa nói ta kém hơn nàng a!
Hứa Tiên sửng sốt, bật cười nói:
- Là ta lỡ lời rồi!
Nhìn khuôn mặt của Vân Yên, không biết có phải chính mình ảo giác hay không, nàng tràn ngập tự tin phảng phất trở nên càng lúc càng mỹ lệ, vượt quá xa bình thường.
Thải Vân bay nhanh, đem Trường An, Hoa Sơn ném ở rất xa phía sau, thẳng đến nhìn thấy Đông Lưu Hoàng Hà cuồn cuộn, đã là lúc chính ngọ.
Hứa Tiên nói:
- Chúng ta xuống phía dưới nghỉ ngơi một chút đi!
Vân Yên hỏi:
- Không vội trở về về Hàng Châu sao?
Hứa Tiên lắc đầu nói:
- Ta vừa mới để Kim Ưng truyền lại tin tức, Hàng Châu bên kia bình yên vô sự, lần này chỉ sợ là bị đùa giỡn.
Vân Yên nói:
- Ai bảo ngươi quyết cắt tóc của người ta! Bất quá đã như vậy, thì không cần sốt ruột, có thể du ngoạn một chút!
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Vân Yên, Hứa Tiên sao lại có thể cự tuyệt, chỉ mỉm cười nói:
- Cũng được!
Vận khởi Thông Thiên Nhãn nhìn một cái, chỉ thấy trên đông phương bình nguyên rộng lớn, đột nhiên mọc lên một phiến núi non trùng điệp, cũng không so với Tần Lĩnh hoang vắng hơn, xung quanh có rất nhiều thành trì thôn xóm, mọc lên từng làn khói bếp, mà ở trên núi cũng có rất nhiều chùa chiền cổ tháp cũng có thể du lãm.
Hứa Tiên nói:
- Chúng ta sẽ nghỉ chân ở chỗ này đi!
Liền tại một tòa thành trì dưới núi hạ xuống, sau khi thoáng nghe ngóng một chút, liền biết nơi này là Dự Châu, mà phiền núi non trùng điệp kia chính là trung nhạc Tung Sơn.
Nghĩ hắn khi đến tổn hao rất nhiều thời gian mới tới được kinh thành, mà hôm nay chỉ dùng không đến một thời thần, liền chạy được non nửa lộ trình. Nếu từ nay về sau bay thẳng Hàng Châu, đại khái chỉ cần chỉ cần hai ba canh giờ, trong lòng càng không vội vã, hướng người qua đường hỏi tửu lâu lớn nhất trong thành, rồi dẫn Vân Yên đi vào.
Mà người qua đường nghe bọn họ dò hỏi, vẫn cứ ngơ ngác đứng ở chỗ, lẩm bẩm nói:
- Tiên nữ.
Hai người tới trước cửa tửu lâu, chỉ thấy lâu hình bát giác, có ba tầng, trên bảng hiệu viết "Trung Nhạc Lâu" ba từ lớn.
Đối mặt với người xung quanh đưa ánh mắt nhìn tới, Vân Yên như là chợt nhớ tới cái gì đó, vội vã cùng Hứa Tiên xin một cái khăn sa che mặt.
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Không cần phiền phức, không sao cả!
Vân Yên cũng vui vẻ thoải mái, theo hắn đi vào lầu. Trong lầu, nguyên bản đại đường náo nhiệt, bỗng nhiên yên tĩnh, chưởng quỹ đang bận tới sứt đầu mẻ trán, cảm thấy cổ dị tượng này, trong lòng kỳ quái, cũng theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía cửa, cũng sửng sốt theo.
Hiểu được nguyên nhân chuyện này, chỉ vì một nữ tử đang đi tới trước cửa. Nàng kia dung nhan tuyệt mỹ, giống như Thần Nữ, lại không phải như Thần Nữ lạnh nhạt bất cận nhân tình. Giữa trán chung quy có ân tỉnh mang ý cười, rung động tâm hồn, lại thanh lệ đáng yêu như thế. Chỉ thấy nàng ở trong đại sảnh nhìn quét một vòng, mới nói khẽ với nam tử bên cạnh một câu, giống như toàn bộ không thèm để ý tới ánh mắt xung quanh. Tư thái không coi ai ra gì đó, khiến kẻ khác trong lòng thương tổn.
Di, sao còn có nam nhân!
Mà nam nhân kia đang từ từ che ở trước người nữ tử, cái cổ mọi người cũng theo đó vặn vẹo, thẳng đến hắn triệt để ngăn trở ánh mắt của mọi người, lớn tiếng hỏi:
- Lão bản, trên lầu còn có vị trí không?
Trong lòng rất là bất mãn, ta tốt xấu cũng coi như là thân mang dị tượng, các ngươi dám không nhìn ta một cái sao?
Mọi người ngển thẳng cái cổ, đại đường lại lập tức khôi phục tiếng động náo nhiệt, phảng phất như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, chỉ là rất nhiều người dư quang vẫn đang không cam lòng nhìn qua, có người càng mang theo sát khí, tựa như phải đem nam nhân kia đâm chết.