Mục lục
Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả Phi Lai Phong giống như run rẩy, một mùi vị o-zon tảng mát ra. Đột nhiên vách tường phật quang kia nhạt đi, nhưng một kích này, giống như có thể đánh nát nó..

Hương khói tích lũy suốt mấy trăm năm qua, tín niệm của vô số người tụ tập. Trước mặt thiên địa đại kiếp nạn, thì tầng phật quang này cũng thúc thủ vô sahcs, cũng không quá đáng ngăn cản hai ba cái mà thôi!

- Ta thật sợ không nghĩ tới, có ai sống sót nổi với thiên kiếp như vậy chứ?

Nếu là lúc bình thường, Hứa Tiên cũng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng vào lúc này, Hứa Tiên đang nhìn lên bầu trời, lẳng lặng chờ đợi, bởi vì ở bên ngoài, người nọ, vẫn còn đang chiến đấu vì hắn.

...

Bộ váy áo màu trắng của nàng bay phất phơ trong gió, búi tóc của Bạch Tố Trinh đã loạn, mái tóc đen nhanh của nàng bay cuồng loạn trong cuồng phong, trên người của nàng có một tầng khí tức màu trắng nhạt bao phủ, tầng khí tức kia cực kỳ mờ mịt, giống như da thịt trắng nõn của nàng truyền ra, giống như tuyết sơn mịt mù, làm cho thân hình của nàng mờ ảo giống như tuyết sơn thần bí vậy.

Nhưng hai con mắt của nàng đỏ hồng, phá hư tất cả yên lặng. Tuyết sơn run rẩy, giống như có hồng hoang cự thú phá tan băng mà chiu ra, xuất hiện tuyết lở phô thiên cái địa.

Pháp Hải đã hoàn toàn bất chấp tình huống Linh Ẩn tự sau lưng, tập trung tư tưởng nhìn qua Bạch Tố Trinh trước mặt, cảm giác chỉ cần hắn hơi phân thần sẽ bị xé nát thành vô số mảnh. Thiền trượng của hắn run lên.

- Bạch Tố Trinh, ngươi quả nhiên đã nhập ma đạo, nếu như bỏ mặc ngươi lúc này, tất sẽ gây họa cho muôn dân trăm họ, xem ra hôm nay lão nạp phải thu ngươi rồi...

- Oanh!

Một tiếng sấm sét cực mạnh đánh gãy lời của hắn nói, cùng lúc đó, Pháp Hải cảm thấy một cổ nguy cơ mãnh liệt, bản năng dùng kim thuẫn ngăn cản trước người.

Bàn tay trắng nõn của Bạch Tố Trinh oanh kích lên kim thuẫn, "Keng" một tiếng vang lên, giống như có vô số giọt mưa đang đánh lên kim loại.

Pháp Hải lui ra phía sau một bước, trong nội tâm kinh hãi, nếu lần này không dùng kim thuẫn ngăn cản, thì Kim Thân của hắn cũng bị hao tổn, tại sao đột nhiên nàng có được lực lượng như vậy?

- Chết!

Bạch Tố Trinh ngay sau đó kêu to một tiếng, trên bề mặt kim thuẫn xuất hiện vết rạn nứt, âm thanh giòn tan vang lên, mạnh mẽ phá vỡ nó. Đem bàn tay ngọc ẩn hàm khí tức mờ mịt đánh lên Kim Thân của Pháp Hải. Giống như chuông lớn rung động, Kim Thân cao ba trượng không tự chủ được bay ra phía sau, đụng nát sơn môn sau lưng, ngã vào quảng trường phía sau, cả quảng trường bị nghiền nát sụp đổ.

Pháp Hải mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua thân ảnh màu trắng đứng trong đống phế tích. Một đôi mắt đỏ phát sáng trong một thiên địa tối đen, ẩn chứa dã tính bị tu hành áp chế cả ngàn năm, nhìn thẳng vào Pháp Hải, giờ này khắc này nàng không phải Bạch Tố Trinh, mà là một con bạch xà đang săn mồi.

Sát khí cuồng bạo trên người nàng lan tràn ra ngoài, giống như vu nhân cuồng chiến thời Man Hoang, ném tất cả bận tâm và lý trí, chỉ có phẫn nộ cùng sát tính chèo chống thân thể. Bí pháp Long tộc không có tác dụng đề cao tuổi thọ của sinh vật. Lại có thể trong thời gian thật ngắn đem một phàm nhân một đầu dã thú biến thành sinh vật có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Mà tác dụng người nàng, một yêu quái có pháp lực hơn một ngàn bảy trăm năm, lại có tác dụng vượt quá tưởng tượng, nhưng nàng một mực đè nén, không dám đem cổ lực lượng này phát huy ra ngoài, lo lắng sẽ bị lạc mất chính mình. Áp lực đến mức tận cùng, lúc này đã phóng thích ra ngoài một cách triệt để!

Thần sắc phẫn nộ trên mặt của Bạch Tố Trinh đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, nhìn thoáng qua người trước mặt, nói khẽ:

- Pháp Hải, chịu chết đi!

Pháp Hải trầm giọng quát:

- Yêu nghiệt chớ có càn rỡ!

Đem vung tay lên, thu hồi một trăm lẻ tám tràng hạt, tấm chắn màu vàng tiếp tục ngưng tụ lần nữa!

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Bạch Tố Trinh trước mặt không thấy, thực sự không phải là đột nhiên biến mất, mà là thân hình dần dần trở thành nhạt, tính cả nhân uân chi khí bên người, cứ như vậy mà hư không tiêu thất.

Pháp Hải hét lớn một tiếng:

- Thông Thiên Nhãn! Thiên Nhĩ Thông!

Trong mắt bên tai xuất hiện một tầng kim quang, triệt để bắn phá phạm vi mười dặm, một hạt tro bụi trong phạm vi này thoát khỏi tay của hắn. Lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh trắng nhạt đang bay tới gần.

Mặc dù Pháp Hải cả kinh bất loạn, nắm thiền trượng trong tay, hai tay kết thành phật ấn không ngừng biến ảo, kim quang bên người sáng lên. Đồng thời thao túng Kim Thân hai mặt bốn tay. Một tay cao tấm chắn bảo vệ quanh thân, lúc này tấm chắn đã không còn bộ dáng vốn có, mà hóa thành một đạo hào quang bao quanh thân thể của hắn lại, thu nhỏ vách tường phật quang. Một tay chỉ huy một trăm lẻ tám tràng hạt vây chung quanh người, một tay huy động lệnh kỳ, triệu hoán ngàn vạn phật binh, một tay mở kinh thư, hợp lại với bản tôn tụng niệm phật hiệu! Miệng phun kim liên, nâng đấu đại phạn văn, vang vọng cả ngọn núi.

Trong nháy mắt này, trên Phi Lai Phong có một thế giới khác. Bạch Tố Trinh lúc trước không có làm hắn bị thương, tuyệt đối không thể, chỉ cần để cho hắn khóa được vị trí của nàng, thì phật binh và tràng hạt có thể nhanh chóng công kích nàng, giết nàng ngay tại chỗ. Còn nếu như mặc cho những phạn văn này tích tụ lực lượng, thì hắn sẽ càng ngày càng mạnh.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện đạo lôi đình còn mạnh hơn trước kia, oanh kích Đại Hùng bảo điện

Vách tường phật quang không chịu được nữa, phá thành mảnh nhỏ, đột nhiên trên tượng Phật Như Lai xuất hiện vài đạo vết rách. Đại Hùng bảo điện phát ra âm thanh kẽo kẹt như rên rỉ, ầm ầm sụp đổ!

Dư âm ảnh hưởng của vụ nổ tung lan ra bốn phía, vô số phật binh phạn văn ầm ầm chấn động, hóa thành linh tử, ngay cả kim thuẫn cũng xuất hiện một tầng chấn động. Đột nhiên thân ảnh của Bạch Tố Trinh xuất hiện bên trái của Pháp Hải, một kiếm trảm lên cánh tay Kim Thân cầm kinh thư của Pháp Hải.

Kiếm toái, cánh tay đoạn!

Chất lỏng màu vàng từ trong cánh tay bay ra, cộng thêm mảnh vỡ lóng lánh của Truy Tinh Kiếm, cấu thành một thiên mạc đen kịt, cấu thành một bức canh thê lương.

Thời điểm thiền trượng đánh xuống, thân ảnh của nàng lại biến mất lần nữa!

Pháp Hải giận dữ, hoàn cảnh hiện giờ rất bất lợi với hắn, rất nhiều pháp thuật không cách nào thi triển ra được! Nhưng nếu rời đi như vậy, lại sợ nàng bỏ chạy, sẽ không làm gì được, chỉ có sử dụng pháp khí của sư phó ban cho hắn để hàng phục yêu xà này.

- Sư phó, ta dùng pháp khí của ngươi hàng yêu phục ma!

Rống to một tiếng, người tới chính là Đạo Tế hòa thượng, là chuyển thế thân của Hàng Long La Hán, già diệp Tôn Giả tại phật trong hàng đệ tử, có danh "Đệ nhất đầu đà", "Đệ nhất thượng hành", Hàng Long La Hán chuyên quản hàng yêu phục ma, cũng là La Hán mạnh nhất trong mười tám La Hán, cho dù bây giờ chưa khôi phục toàn bộ thực lực, cũng vượt xa Địa Tiên, kinh nghiệm chiến đấu càng không tầm thường.

- Nhanh dùng đại vô lượng tử kim bát.

Bọn người Tiểu Thiến trốn ở một ngọn núi cách xa xa, Tiểu Thanh liều lĩnh bay lên, Tiểu Thiến hô:

- Tiểu Thanh, ngươi muốn làm gì!

Tiểu Thanh nói:

- Ta muốn đi giúp tỷ tỷ!

Lại có một tia chớp cực sáng đánh xuống, nương theo đó là tiếng sét hủy thiên diệt địa, nhưng không phải là một tia sét. Trong thiên địa chỉ có tia sét này, cùng một âm thanh duy nhất của nó. Tiểu Thanh thét một tiếng kinh hãi, thân hình không bị khống chế từ trên bầu trời ngã xuống. Trên Phi Lai Phong vào lúc này đã biến thành lôi ngũ, không có vượt qua thiên kiếp, căn bản không cách nào tới gần.

Tiểu Thiến lo lắng quăng ánh mắt lên đỉnh Phi Lai Phong, nói:

- Tướng công, ngươi như thế nào rồi?

Tại đâu đó, có một ngọn lửa vàng rực xuất hiện, giống như một tia hy vọng.

...

Đại điện chung quanh ầm ầm sụp đổ, Hứa Tiên không cách nào phân thần bận tâm với những vật khác, chỉ nhìn lên thiên kiếp đen kịt. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Trong khoảng thời gian này, cũng không phải hắn chẳng làm cái gì, mà là dốc sức liều mạng thổ nạp thái dương chi lựkc, thực sự không phải là thổ nạp tầm thường, mà là phỏng theo phương pháp thổ nạp học được trên Chiếu Tâm Kính ngày đó, hắn đã từng dùng loại phương pháp thổ nạp này với nguyệt linh chi lực, suýt bị đông cứng mà chết, nếu không có Bạch Tố Trinh cứu giúp đã toi mạng.

Mà thái dương chi lực còn khủng bố và hủy diệt vượt qua nguyệt linh chi lực rất xa, căn bản không cùng cấp bậc, chỉ sợ thoáng cái sẽ thiêu đốt thân thể của hắn. Huống chi, lúc này tuy thoạt nhìn là đen đặc, trên thực tế chính là giữa trưa, thái dương chi lực còn cường đại gấp trăm ngàn lần so với nguyệt linh chi lực.

Chỉ mấy hô hấp. Thái dương chi lực màu vàng ngưng tụ chung quanh hắn, hình thành một kim kén, một ngọn lửa màu vàng. Tốc độ của kén biến lớn nhanh chóng, ngọn lửa không ngừng bốc lên. Mà Hứa Tiên thân đang ở trong ngọn lửa, cảm giác bản thân mình giống như đang ở trong lò luyện.

Nhưng khác với trước kia là, lúc này hắn vẫn bảo trì thanh tỉnh tuyệt đối, có thể tinh tường cảm nhận được mỗi tấc da thịt của mình, mỗi cơ bắp cốt cách, mỗi một giọt huyết dịch đều không ngừng thiêu đốt, giống như trong nháy mắt sau đó đã bị hòa tan rồi. Cảm giác đau nhức này khiến cho người ta cảm giác muốn điên lên, mặc dù dùng thủ ấn pháp quyết cũng không cách nào áp lực, so sánh với nhau, cái gọi là lăng trì chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt.

Hứa Tiên cắn răng, chỉ có dùng thân thể cường hãn mới có thể ngăn cản được, mỗi một tế bào của hắn đều có hỏa diễm phun ra ngoài, nếu như đánh mất ý chí, không cần thiên lôi đánh xuống, hắn lập tức bị thái dương chi lực đốt sạch sẽ, dù vậy cũng không chèo chống được bao nhiêu thời gian. Hắn đang đợi, thậm chí là đang chờ mong, đạo thiên lôi này đã đến, đến giải trừ thống khổ như vậy.

Thần sắc của Hứa Tiên cương nghị. Nhìn lên trời mưa và thiên kiếp, quát:

- Đến đây đi!

Tia chớp thật là nhanh? Đó là tốc độ gần bằng với tốc độ của ánh sáng, cũng không khác gì chẳng có khái niệm thời gian.

Trong nháy mắt này, thiên địa im ắng, nhật nguyệt vô quang.

Tiếng cười vang của Hứa Tiên vang vọng thiên địa, quần áo trên người của hắn đã sớm bị đốt cháy sạch sẽ, lộ ra thân hình cường tráng xích lõa, giống như anh hùng trong thời đại hoàng kim, đứng sừng sững trong thiên địa. Hào quang của ngọn lửa thoáng ảm đạm rồi dâng lên cao, trong mưa to gió lớn, tia chớp sấm sét thiêu đốt sinh sinh bất tức, giống như muốn thiêu đốt sạch sẽ tên sinh linh nhỏ bé dám khiêu chiến đại tự nhiên.

Nhưng thiên lôi không có ngừng lại, mà là không ngớt không ngừng, liên tiếp, hoặc là mấy đạo lôi đình hợp thành một. Hoặc là mấy đạo lôi đình cùng đánh xuống với nhau, giống như một ban nhạc cùng diễn tấu, liên miên không dứt, trước kia, giống như đang chỉnh nhạc, mà lúc này, mới thật sự là diễn tấu chân chính.

Thái dương chi lực trong thiên địa hiện giờ, không ngừng cung cấp nguyên liệu cho hỏa diễm trên người Hứa Tiên, vào lúc này, hắn hoàn toàn buông tha tất cả pháp thuật, chỉ bằng thân hình và thần hồn của mình khiêu chiến với thiên kiếp. Thiên địa chính là hỏa lò, lôi đình là thiết chuy, ngọn núi chính là tấm thớt, không ngừng rèn luyện khối sắt ngoan cường là thân thể của Hứa Tiên.

Hứa Tiên cảm giác được, một loại lực lượng không ngừng giao phó cho thần hồn của mình, cải biến bản chất của nó, hình như là một khối gang chuyển biến thành thép tinh. Mà thân thể cũng giống như vậy, hắn không ngừng vận chuyển Thủy tinh, dùng thủy linh chi lực làm dịu hỏa diễm nóng rực trên người. Lại dùng phòng ngự của kim linh chi lực ngăn cản dư uy của thiên lôi, bởi vì dư uy thật nhỏ của lôi đình, cũng có thể khiến thân thể Hứa Tiên bị thương nặng.

Vì vậy hắn hiểu được, thiên kiếp cũng không phải là cửa ải khó vượt qua, mà là một lần kỳ ngộ khó có được, thiên kiếp càng mạnh, vượt qua thiên kiếp sẽ có được lực lượng càng mạnh. Nếu thực sự có người sáng tạo ra pháp bảo chống lại thiên kiếp một cách hoàn toàn, không cho bản thân của mình bị thiên kiếp thương tổn, kết quả cuối cùng độ kiếp và không độ kiếp chẳng có cái gì khác nhau cả, không công lãng phí một lần cơ hội khó được.

Mà trọng yếu nhất cũng không phải lực lượng, là "Đạo". Hứa Tiên không biết người khác trong quá trình này cảm ngộ như thế nào, hắn chỉ cảm nhận được, là "Hy vọng"! Người tu hành, người nào không hy vọng trường thọ, không muốn lực lượng mạnh hơn. Người bình thường đi trên mặt đất, có ai không hy vọng mình biết bay, cho nên đi chế tạo ra máy móc. Mà người sắp chết đi, lại hy vọng trường sinh, cho nên sáng tạo ra phương pháp tu hành.

Cho dù khoa học kỹ thuật của kiếp trước, hay đạo pháp phi thiên độn địa. Tất cả đều mang lại hy vọng cho con người, không ngừng truy cầu, không ngừng thuận theo. Không ngừng phản kháng.

- Ta hy vọng là cái gì?

Hứa Tiên đang tự vấn lòng của mình, lập tức có được đáp án, chính là vượt qua thiên kiếp này, đi ra ngoài giúp nương tử đánh chết tên lừa trọc đang muốn bắt giữ nàng.

Nhưng mà, tất cả những chuyện này, cần điều khiện tiên quyết, hắn phỉa còn sống vượt qua thiên kiếp hiện tại, Hứa Tiên cảm thụ được, thiên lôi càng ngày càng cao độ, càng ngày càng mạnh, tốc độ khôi phục của hỏa diễm quanh thân của hắn so với tốc độ tăng cường sức mạng của thiên lôi, biên độ chênh lệch càng ngày càng nhỏ đi.

Vào thời khắc thiên lôi sắp đạt tới đỉnh phong, Hứa Tiên trong thoáng chốc nhìn thấy phía chân trời có một đạo hào quang màu vàng xuất hiện, ba hoa chích choè, có một cái đại phật ngồi trên kim liên, có sức ảnh hưởng lớn tới mức làm cho thiên kiếp trên bầu trời tản ra, giống như vạn phật triều bái, đại phật nói:

- Hứa Tiên, ngươi có biết ta là ai không?

- Ta không biết!

- Ta chính là Tây Thiên Như Lai Phật Tổ, niệm tình ngươi có lòng từ bi, lại vô lực độ thiên kiếp này, đặc biệt tới đây tiếp dẫn người đi thế giới Tây Phương cực lạc, không cần chịu nổi khỗ của hỏa diễm và lôi đình nữa.

Hứa Tiên ăn cả kinh, quả nhiên cảm thấy lôi đình không có mạnh mẽ như vậy, thật sự là Như Lai Phật tổ? Lại lắc đầu, nói:

- Ta không muốn đi!

- Vì cái gì?

- Ta phải chờ ta nương tử!

Như Lai Phật Tổ chỉ một ngón tay, nói:

- Ngươi xem đó là ai?

Bạch Tố Trinh liền xuất hiện sau lưng của Hứa Tiên, nói:

- Quan nhân, chúng ta đi thôi.

Hứa Tiên vẫn lắc đầu, nói:

- Ta không muốn đi!

Như Lai Phật Tổ lại vung tay lên, Phan Ngọc, Vân Yên chư nữ cùng xuất hiện cùng một chỗ, nói:

- Đi thôi, đi thôi!

Hứa Tiên cắn chặt răng. Quát:

- Ta không muốn đi, ta muốn đánh con lừa trọc!

Đột nhiên Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại, thân ảnh của Phật Tổ chư nữ đều tán đi, thiên địa vẫn đen kịt như trước, mưa to vẫn rơi, lôi đình vẫn đánh, hỏa diễm trên người của hắn giống như ngọn nến trước gió lớn. Một bóng dáng không ngừng biến ảo hình dạng muốn xâm nhập vào thân thể của hắn, hoàn toàn không sợ lôi đình và hỏa diễm. Hai cái bạch khí không ngừng xoay tròn quanh thân của hắn, ngăn cản bóng đen. Bóng đen không ngừng nếm thử, nhưng không cách nào đột phá được bích chướng này.

Hứa Tiên lập tức hiểu rõ, những cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy, đều do bóng đen này chế tạo ra, nếu như mình đáp ứng, buông tha chống cự đi tới thế giới cực lạc, hiện tại đã bị lôi đình đánh chết.

- Ngươi là ai, chẳng lẽ chính là Ma Chủ sao?

Bóng đen kia hóa thành gương mặt của nữ tử không hoàn toàn, nói:

- Tiểu tử ngươi sao xứng cho Ma Chủ ra tay, ta chính là Đông Phương Diêu Phù Thiên Ma Vương Nhân Đà La, nếu không phải con hồ ly kia nhúng tay vào, khiến ta không thể làm " tương tùy tâm sinh ", ngươi làm gì có cơ hội tỉnh lại!

Hứa Tiên âm thầm kinh tâm, ngoại ma xâm nhập đã khiến cho người ta hoảng sợ rồi, nếu quả nàng ta tiến vào trong nội tâm của mình, thì chắc chắn xong rồi. Lại không hề trả lời. Chuyên tâm thu nạp linh lực ứng đối thiên lôi oanh kích.

Nhân Đà La nói:

- Mặc dù có người xuất thủ tương trợ, ta thấy ngươi lần này chạy tròi không khỏi nắng đâu!

Nói xong liền biến mất vô tung vô ảnh.

Theo những lời này, rốt cuộc hỏa diễm trên người của Hứa Tiên cũng dập tắt, không còn phản ứng nữa, ngay sau đó một đạo thiên lôi nhanh chóng bổ lên người của hắn, lần này dẫn tới thiên kiếp đúng là cường đại quá mức.

Nhưng Hứa Tiên cảm thấy, lôi đình không mang tới thương tổn lớn như trong tưởng tượng, đột nhiên hiểu rõ, thời điểm này, là Bạch Tố Trinh đang chia sẻ thương tổn với hắn!

...

Đạo Tể hòa thượng nhanh chóng chạy tới bên cạnh của Pháp Hải, nói:

- Sư phó nhanh dùng đại vô lượng tử kim bát. Lập tức thu phụ con yêu xà này.

Pháp Hải gật gật đầu, cũng biết đã tới thời điểm này, cho nên vung tay lên, tử kim bát đã xuất hiện trong tay, đây mới là vương bài chân chính của hắn. Vật ấy chính là Phật Tổ ban thưởng xuống, có được uy lực lớn lao, cho dù Bạch Tố Trinh có nhanh chóng và cường đại như thế nào, cũng bị nó bắt được.

Pháp Hải giơ bảo vật lên cao, ném kim bát lên bầu trời, hét lớn một tiếng.

- Đến

Cho dù là mưa to gió lớn hay linh khí trong thiên địa đều bị nó hút vào bên trong, thân hình tiêu ẩn của Bạch Tố Trinh cũng nhanh chóng hiện ra, tử kim bát phát ra một đạo hào quang bao lấy nàng, cho dù nàng né tránh ra sao cũng không đào thoát được, dần dần bị kéo vào trong kim bát, với lực lượng của nàng cũng không chống cự lại được.

- Sư phó!

Bỗng nhiên lại có một Đạo Tể đi vào trên quảng trường, thấy bên cạnh Pháp Hải có một Đạo Tể lại sững sờ, Pháp Hải cũng khẽ giật mình.

Nhưng vào lúc này, dị biến nảy sinh, một đạo tử hỏa nhanh chóng thiêu đốt bàn tay cầm kim bát của Pháp Hải, kim thuẫn và Kim Thân của Pháp Hải cũng bị hòa tan, hoàn toàn không thể ngăn cản chút nào.

Pháp Hải hoảng sợ nói:

- Đâu Suất Hỏa!

Biết rõ lợi hại, vội vàng tránh né ngọn lửa này.

- Lấy ra đi!

Bỗng nhiên "Đạo Tể" chụp lấy tử kim bát của hắn, sau khi đi vài bước đã hóa thành hình người, biến thành nữ tử có dung mạo cực đẹp, chính là Hồ Tâm Nguyệt, nàng cũng không am hiểu tác chiến chính diện, nhưng huyễn thuật chi đạo đã đạt tới đăng phong tạo cực, lần này thậm chí ngay cả Pháp Hải cũng không thể nhìn thấu!

Bảo bối bị đoạt, Pháp Hải giận dữ, quát:

- Nghiệt súc chạy đâu!

Đang muốn vung trượng công kích, Bạch Tố Trinh tránh được một kiếp vừa rồi. Bàn tay trắng nõn đụng vào thiền trượng, Pháp Hải liên tiếp lui về phía sau.

Đạo Tể tiến tới gần Hồ Tâm Nguyệt, lại bị nàng bỏ chạy vòng quanh, trong khoảng thời gian ngắn không đuổi theo kịp, Đạo Tể cũng không do dự, lập tức quay người công kích Bạch Tố Trinh.

Bị hai người vây công, Bạch Tố Trinh lập tức rơi xuống hạ phong. Chung quanh bị phật quang bao lấy, không cách nào đào thoát được.

Hồ Tâm Nguyệt lẫn ra xa xa, thao túng tử kim bát, nhưng không có hiệu quả nào, tử kim bát ngược lại rung rung không thôi, giống như muốn bay trở về bên cạnh Pháp Hải! Nàng hét lớn:

- Hòa thượng, ngươi đánh nàng làm cái gì, năm đó người trộm kim đan của ngươi là ta! Ăn xong còn nhổ ra ngoài, vô cùng bẩn thỉu a.

Lời này làm nội tâm của Pháp Hải chấn động, câu cuối cùng chính là "Bạch Tố Trinh" do nàng ta biến ảo trộm đan dược của hắn a.

Đạo Tể nói:

- Sư phó, nàng muốn nhiễu loạn tâm thần của chúng ta, chúng ta trước thu phục con xà yêu này, ngươi lại thúc dục pháp chú, thu hồi kim bát!

Lực lượng của Bạch Tố Trinh bộc phát ngoài dự kiến, hai người bọn họ liên thủ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không bắt được nàng, bị nàng đánh trúng vài cái, suýt nữa đánh vỡ Kim Thân.

Pháp Hải xem xét hai con mắt huyết hồng của Bạch Tố Trinh, thầm nghĩ:

- Cần phải chế phục ma vật này thật nhanh chóng, bằng không sẽ biến thành tai họa gây hại cho nhân gian!

Thiên lôi trận trận đánh lên Phi Lai Phong, ba người chiến thành một đoàn, từ mặt đất đến bầu trời, lại từ bầu trời đến mặt đất, đến mức, đá núi văng tung tóe, loạn thạch bắn ra khắp nơi, đem Linh Ẩn tự hóa thành một đống phế tích. Bạch Tố Trinh đã không muốn phá vòng vây nữa, mà bị chiến ý điên cuồng khu động, có khi mặc cho thiền trượng kích lên thân thể, cũng phải phản kích Pháp Hải một chưởng.

Trong nội tâm của Hồ Tâm Nguyệt khẩn trương, tiếp tục như vậy, ý chí của nàng sẽ biến mất hoàn toàn, biến thành quái vật chỉ biết giết chóc mà thôi.

Trên ngọn núi, bỗng nhiên ngọn lửa màu vàng bị dập tắt hoàn toàn, thân thể Bạch Tố Trinh chấn động, giống như chịu đả kích vô hình, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời đưa tay ngăn cản thiền trượng của Pháp Hải!

Hồ Tâm Nguyệt mắng một tiếng "Hỗn đản ", sau đó thấy Bạch Tố Trinh liên tục bị thương, nhưng uy lực của thiên lôi xuyên thấu qua thiên thiên tâm kết truyền vào thân thể của Bạch Tố trinh, làm cho một tia thần trí của nàng trong sự điên cuồng tỉnh lại, liên tục né tránh mấy lần công kích, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.

Nhưng chẳng biết lúc nào, thiên lôi không còn đánh xuống nữa, tiếng sấm vẫn còn rung động ầm ầm trong tai, nhưng đã bắt đầu tiêu tán.

Trên mặt của Bạch Tố Trinh xuất hiện nét vui mừng, Hồ Tâm Nguyệt cũng thở ra một hơi, nhìn về phía của Hứa Tiên đang độ kiếp.

Một bóng người màu vàng xuất hiện biên giới chân núi, tóc đã che khuất diện mục của hắn, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra âm thanh như sấm sét:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK