Ngư Huyền Cơ rốt cục làm xong chuẩn bị cuối cùng, trở về suy nghĩ một chút, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả những gì có thể tính toán đều đã tính toán bao lần, không bỏ sót. Liền lấy một phù văn màu vàng kim ở đai lưng ném ra một bên thật xa.
Mỗi lần phù văn bị ném đi, thần hồn của nàng hiện lên ánh sáng. Trên không trung vốn là hiện đầy mây đen, bỗng nhiên có tiếng sấm trầm muộn, Thiên kiếp, cuối cùng cũng tới.
Việt
Trung yêu tuế nguyệt, Hứa Tiên đã có lần cảm nhận được toàn bộ ý nghĩa của những câu nói đó, chẳng qua phương thức khác.
Dựa vào tấm lông mềm mại, phẩm rượu ngon thượng hạng, thân thể trần trụi của Tiểu Thiến nắm trong ngực, mặt khẽ nghiêng, nằm ngủ mê man như tiểu hài tử. Tấm lông trắng như tuyết che gần hết thân thể mềm mại của nàng, chỉ lộ ra sống lưng bóng loáng xinh đẹp, mang theo mấy phần trắng nhợt, lại càng thêm chói mắt.
Hứa Tiên khẽ vuốt làn tóc mềm mại ôn nhuận lại thoáng lạnh.
Tiểu Thiến chầm chậm tỉnh lại, mấy ngày này ở trong núi, thật làm cho nàng không biết là thiên đường hay địa ngục, hay là đang bồi hồi vì hai người qua lại. nhưng bất luận thế nào cũng chỉ cần có hắn là đủ rồi. từ từ chống người đứng dậy, tấm lông trắng rơi xuống, lộ ra tấm thân trắng như ngọc.
Hứa Tiên cười đưa chén rượu tơi bên miệng nàng, nhìn nàng cúi xuống hút lấy, rồi sau đó lại một lần nữa đưa vào miệng mình, hương vị ngọt ngào mềm mại làm người ta mê say.
Hai tay Hứa Tiên nắm ở vòng eo mảnh khảnh của nàng, cười nói:
- Chúng ta đi ra ngoài một chút đi!
Tiểu Thiến bĩu môi lắc đầu nói:
- Không đành lòng.
Rồi ôm chặt lấy lưng Hứa Tiên, mang theo mấy phần ngây thơ.
Hứa Tiên nhấc bổng người nàng, nhìn đôi mắt sáng trong cười nói:
- Đi ra ngoài ta cũng không đi, chỉ muốn dẫn nàng đi đổi không khí thôi.
Tiểu Thiến suy nghĩ một chút, cười nói:
- Vậy cũng tốt, ta giúp tướng công thay quần áo.
Hai người sửa sang lại quần áo xong, nhìn nhau cười một tiếng. tiểu Thiến đỏ mặt, mấy ngày nay thật sự vô cùng hoang đàng.
Lúc hai người tới ngoài động, lại chỉ thấy một thế giới trắng muốt, sáng chói lòa. Hóa ra mấy ngày họ ở trong núi, bên ngoài tuyết đã rơi, thành một thế giới trắng toát. Hơn nữa những bông tuyết to bằng lông ngỗng cũng đã rơi xuống, hơi thở trong miệng đã thành làn hơi trắng.
Tiểu Thiến kêu lên, nắm một nắm tuyết ném về phía Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng không hề yếu thế phản kích, tiếng cười đùa vang vọng núi rừng.
Chơi ném tuyết, giăng lưới, câu cá, hai người tựa hồ có vô hạn chuyện lý thú, cuối cùng nằm lại một chỗ cùng nhau ngắm trời. Hứa Tiên cười lau bông tuyết trên mặt nàng, không lau kịp, liền hóa thành bọt nước, trong suốt như giọt lệ. Môi nàng hồng thắm như anh đào giữa thế giới tuyết trắng, làm cho Hứa Tiên không nhịn được lại một lần nữa hôn lên. Khi hắn đưa tay đặt trên thắt lưng của nàng, nàng liền ngăn hắn lại.
- Tướng công. Chàng phải trở về rồi.
Tiểu Thiến sau khi miễn cưỡng nói ra mấy lời này, Hứa Tiên lại sửng sốt nghe nàng nói tiếp:
- Tướng công còn có rất nhiều chuyện phải làm, luyện tập chuẩn bị cho cuộc thi, tu hành chuẩn bị Thiên Kiếp, Tiểu Thiến không thể cứ quấn lấy chàng được.
Hứa Tiên ôm nàng thật chặt vào trong ngực, lại thấy nàng khẽ cười: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Tướng công không cần luyến tiếc, thiên trường địa cửu, cuộc sống tương lai vẫn còn dài, sau này tướng công nếu rảnh sẽ tới gặp thiếp. Còn nếu không rảnh, chàng có thể cho chim ưng gửi một phong thư tới đây, Tiểu Thiến đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Nàng đỏ mặt cúi đầu nói tiếp:
- Khi nào tướng công tới, Tiểu Thiến sẽ bù đắp cho chàng.
Đến lúc đưa tiễn Hứa Tiên, nụ cười trên khuôn mặt hóa thành nét sầu bi, lại một lần nữa đi vào trong núi, ẩn mình vào trong tấm da lông tuyết trắng, bỗng thấy có hơi thở của hắn. Bỗng thấy trên giường mấy vệt đỏ sẫm, mặt nàng đỏ lên, khẽ vuốt ve bản thân, hồi tưởng đến sự ôn tồn ngọt ngào kia, chỉ cảm thấy thân thể từng chỗ từng chỗ một đều đã thuộc về hắn, đều khắc sâu những ký ức về hắn.
Trước khi đi, nàng cố ý dừng thuật pháp phong bế nơi này, mỉm cười mong đợi đến lần tiếp sau.
Hứa Tiên đáp mây bay theo, bỗng nhiên nghe thấy từ xa truyền đến mấy trận sấm muộn, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Mùa đông mà còn có sấm sao? Nhưng hắn giờ này đang nóng lòng trở về, không đủ thanh thản để nhìn rõ ràng, liền bay thẳng về nhà ở Hàng Châu.
Tiểu Thanh đang ở trong sân quét tuyết, vừa thấy hắn liền ngước đôi mi thanh tú lên nói:
- Người còn biết trở lại sao!
Hứa Tiên cười nói:
- Thanh Nhi, ngươi nói chuyện càng lúc càng giống vợ ta rồi.
Lại nhìn thấy Thanh Khí không còn là bộ trang phục mỏng manh nữa mà đổi lại là quần áo mùa đông. Áo dài màu xanh đậm và váy dài bó sát. Dáng người hoàn mĩ, ngay cả đôi giày thêu cũng được thay bằng đôi ủng nhỉ, tất cả đều lộ ra vẻ đáng yêu. Hắn thật lòng khen:
- Thật xinh đẹp!
Tiểu Thanh nghe hắn trêu chọc đang tính chọc lại, vừa nghe thấy lời tán dương, liền trở nên ngại ngùng, nói với vẻ vui mừng:
- Thật không? Là tỷ tỷ mua cho ta đó.
Nàng mặc dù không sợ giá rét, nhưng nếu đi ra ngoài mặc quá mỏng khó tránh khỏi ánh mắt của những kẻ muốn trêu chọc.
Hứa Tiên không nhịn được thân thủ xoa bóp đầu của nàng, cười nói:
- Thật dễ dụ dỗ.
Đợi đến lúc Tiểu Thanh định nói lại, hắn đã cười lớn đi vào nhà.
Tiểu Thanh bĩu môi, nhưng khóe môi khẽ nở một nụ cười.
Đỉnh Thái Sơn Chư. Đã không thấy miếu đông nhạc phồn thịnh như lúc đầu, ngoài nguyên nhân dông nhạc đại đế lưu truyền trong dân gian, kỳ chúc không có hồi đáp. Càng bởi vì đại thần lãnh khốc uy nghiêm kia khiến người phàm đều nơm nớp lo sợ. Cho nên hương khói nhất thời tiêu điều và ngày càng tiêu điều hơn. Minh phủ vinh quang khi xưa trước mặt chỉ còn là một vùng cát bụi.
Nữ thần vốn an nhiên tọa trong cung Linh Thương đã thay thế tín ngưỡng, trở thành Thái Sơn Chi.
Trên tấm bia trước cung có khắc dòng chữ: "Nguyên quân có thể tạo phúc cho chúng sinh như nguyện ước, bần giả nguyện phú, tật giả nguyện an. Canh giả nguyện tuế, cổ giả nguyện tức, kỳ sinh giả nguyện niên, vị tử giả nguyện tự, tử vi thân nguyện, đệ vi huynh nguyện, thân thích giao hậu, mỹ bất tương giao nguyện, nhi thần diệc mỹ thành phất ứng".
Mặc dù chức quyền không sánh được với Đông Nhạc Đại Đế nhưng với danh bày quân ở Bích Hà "tam thiện, hữu cầu tất ứng" thì lại hương khói luôn tràn đầy.
Dù sao cũng từng là phủ đệ của Đại Đế, lại vẫn còn lưu truyền chế độ xây dựng cực cao, tiên quan thị nữ đều đầy đủ, không phải là thần tiên bình thường.
Đàn hương mềm rủ xuống, chợt nghe thị nữ truyền:
- Nương nương, một trong mười Thái Sơn Vương điện Diêm La cầu kiến.
- Cho vào.
Thái Sơn Vương nhắm mắt đi theo lên điện.
- Đổng Duẫn xin chào nương nương.
Hắn thoạt nhìn vẫn chưa tới trung niên, mặt mày nhẵn nhụi, khí thế lạnh lùng. Lần này trên mặt hắn là sự tôn kính thật sự chứ không hề giả dối.
Âm thanh của Ôn Thiết từ trên điện truyền xuống:
- Đổng thúc, trước kia tuy ngươi là phụ chúc thần của ta, hôm nay đây đã là Địa Phủ Diêm Vương, không cần hành đại lễ như vậy.
Rồi sau đó sai thị nữ dâng trà cho hắn.
Thái Sơn Vương ngồi xuống:
- Ân đức của chủ thượng sao dám quên.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy vị nữ thần vô chú mỹ lệ ấy hắn không khỏi nghĩ đến bộ dạng trước kia của nàng, khi đó nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi nhưng đã vốn từ tâm lương thiện. Cả ngày nghĩ cách để cứu những linh hồn quỷ chịu phạt kia. Những chúc thần kia phạm phải sai lầm gì cũng đều muốn nàng đi thuyết tình với vị quân vương nghiêm minh nhưng có chút lạnh khốc kia. Nhưng nàng cũng chẳng bao giờ cự tuyệt những lời thỉnh cầu kia, lần lượt van xin với phụ thân nàng. Điều này đã làm cho địa phủ lãnh khốc tăng thêm chút dư vị của nhân tình.
Đông Nhạc phồn thịnh ban đầu đã tan thành mây khói, thiếu nữ dịu dàng lương thiện lai vẫn ôn nhu như lúc ban đầu, chưa từng có chút thay đổi, chỉ là dung nhan của nàng thêm mấy phần uy nghiêm.
- Đổng thúc thúc, công việc Địa phủ bận rộn, sao nhớ tới Thái Sơn được?
Đôi mắt đẹp khẽ chuyển động, ôn nhu hỏi.
- Ta dường như thấy được bệ hạ chuyển thế, không, đó nhất định là bệ hạ, đôi mắt kia. Ta vĩnh viễn không quên được.
Kể từ sau khi Địa phủ đại loạn, hắn nhớ tới hai con ngươi tối tăm và thâm thúy kia, thì liền trằn trọc mất ngủ, nhớ lại những cảnh tượng năm đó, chỉ cảm thấy lồng ngực như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Thần sắc Bích Hà nguyên quân vừa khẽ động, tựa như có chút kích động, cuối cùng lại thầm thở dài nói:
- Đổng thúc thúc, đều đã qua cả rồi, phụ thân ta đã mất, vĩnh viễn mất đi rồi. Một vòng luân hồi chính là như vậy.
Thái Sơn Vương mạnh mẽ đứng dậy:
- Không, bệ hạ dường như vẫn còn ký ức năm đó, lời của bọn người tam mao chân quân nói có lẽ là thật.
Bích Hà nguyên quân lại nói:
- Có ký ức của người đó sao? Ba vị thúc thúc Mao Trung, Mao Cố, Mao Doanh nhìn không ra, Đổng thúc thúc cũng không nhìn ra được sao?
Thái Sơn Vương ngượng ngùng ngồi xuống, nhất thời không biết nói gì, đành nói:
- Ta chỉ là đến thông báo chuyện, nếu không đúng, lão thần xin lui. Chính vụ âm ti bận rộn, không thể rời được.
Bích Hà nguyên quân đưa Thái Sơn Vương đí. Trong đôi mắt như sương như khói, theo làn hương khói mờ ảo. Thoáng thấy bóng lưng màu đen, một chút hồi mâu hiện ra một nam nhân dung nhan tuấn mĩ, đôi môi mỏng mím thật chặt vẻ như đanh mỉm cười. Sâu trong con ngươi của Thâm Nhược Uyên vẫn có nét ôn nhu, vươn tay ra nói:
- Hà Nhi, đến đây.
Hắn liền vội vàng tiến lên phía trước, định nắm lấy đôi tay kia nhưng lại là nắm vào khoảng không.
Khói khí tiêu tan, rỗng tuếch. Không khỏi nắm chặt nắm tay, ta vừa thấy bị tan biến sao?
Cuộc sống hoàn toàn bị làm loạn của Hứa Tiên ở trong núi không có ngày tháng lại một lần nữa được lập lại trật tự.
Bạch Tố Trinh đích thân viết cho hắn thời gian biểu, lúc nào thức dậy, lúc nào đi ngủ, lúc nào tu luyện, lúc nào đi học, tất cả đều được ghi lại cặn kẽ khiến Hứa Tiên cười khổ không dứt, cuối cùng bất mãn nói:
- Chúng ta là vợ chồng, tại sao không thể đêm đêm ngủ cùng nhau chứ?
Bạch Tố Trinh nói:
- Chàng phải tu luyện để đối phó với Thiên kiếp.
Hứa Tiên tay ôm lấy bờ eo của nàng, cười nói:
- Cùng nhau tu không được sao?
Bạch Tố Trinh vội vàng lấy tay của hắn ra:
- Tư tưởng bất lương.
Quan nhân không có cách nào, đêm qua rõ ràng muốn ở trên giường riêng của mình tu luyện, nay lại cố ý mặc y phục màu trắng đối với hắn mà nói đó là bộ y phục có tính kinh sợ, kết quả cuối cùng cũng không biết nói sao nữa, y phục trên người nàng dần dần được cởi ra, vừa cùng hắn làm chuyện tu nhân kia.
Giờ phút này chỉ có thể sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:
- Không được. Chuyện này khác, quan nhân à, chàng không biết Thiên kiếp nguy hiểm như thế nào, nếu như chàng có thể vượt qua, chúng ta tự nhiên có thể thiên trường địa cứu, còn nếu không thì trên mặt sẽ mang thần sắc âu lo.
Hứa Tiên cũng nghiêm mặt nói:
- Tâm ý của nương tử sao ta không biết chứ, dựa trên những gì đã viết, toàn bộ ta đều tuân theo nghiêm ngặt.
- Chàng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của thiếp là tốt. Hơn nữa cũng không phải đem nào cũng không thể ở chung một chỗ.
Hứa Tiên nhún vai cười nói:
- Vâng, thưa tỷ tỷ.
Chàng vừa gọi thiếp là tỷ tỷ sao.
Bạch Tố Trinh đỏ mặt làm bộ muốn đánh, đôi khi đang trong lúc đó hắn lại nói những lời đùa vui này khiến cho tim nàng đập thêm.
Hứa Tiên cầm cổ tay nàng nói:
- Khó thành muốn gọi sư bá sao?
- Chàng!
- Sư thúc, sư tổ, các người mau tới cứu sư phó ta đi!
Tiếng hô của Duẩn Nhi bỗng nhiên từ phòng ngoài truyền tới, âm thanh tràn đầy sự lo âu sợ hãi.
Vân Yên xem qua khăn, bảy ngày trôi qua rất nhanh, trên bàn toàn là đất nhưng Duẩn Nhi cũng chẳng thèm lau đi, chỉ loanh quanh cạnh bàn, thời gian cũng đã hết, vẫn chưa thấy Ngư Huyền Cơ quay lại.
Nàng tự an ủi rằng
- Sư phụ nhất định là lại muộn giờ rồi.
Nhưng trong lòng nàng biết rõ, xưa nay Ngư Huyền Cơ rất coi trọng giờ giấc, chưa bao giờ đến muộn.
Sang ngày thứ tám, nàng ăn không ngon ngủ không yên, mặt mày như quắt lại, giống hệt như là bị thiếu nước, thấy hơi uể oải, rốt cục người nàng chờ đợi chưa thấy trở lại.
Ngày thứ chín, nàng cảm thấy tim như bị thắt lại, mỗi lúc một đau, khi nặng nề, lúc lại nhói từng cơn, tâm trạng này làm cho nàng phải nhăn mày lại, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy như vậy.
Đến ngày thứ mười, lúc này nàng gần như đã tuyệt vọng, chợt nghe thấy bên ngoài có vài tiếng động nhỏ, nàng vội ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ của nàng tươi tắn hẳn lên, chạy ra phía bên ngoài căn phòng, trong lòng nàng chợt cảm thấy vui hẳn lên, rất muốn đem hết bực dọc trong lòng xả ra hết với sư phụ, trên nền tuyết in rõ từng dấu chân sau từng bước chân sột soạt, vừa chạy vừa gọi to
- Sư phụ, người đã về rồi - chợt giọng nàng như bị chặn lại.
Cánh cửa bị gió lùa mở bung ra. Rõ ràng lúc Ngư Huyền Cơ đi ra, cửa vẫn đóng. Hiện giờ vắng lặng, buồn bã như khuôn mặt của nàng vậy.
Vai nàng run lên, từ từ ngồi xuống đất, hai hàng lệ tuôn trào, nàng đưa ngón tay lên miệng ngậm chặt như muốn ngăn dòng nước mắt lại, tự ôm chặt lấy người mình. Nhìn thấy đầu ngón tay tụ máu đỏ sẫm lại, nàng kêu lên một tiếng "oa" rồi bật khóc. Vừa nghẹn ngào vừa nói:
- Sư phụ, người đang ở đâu, mau trở lại đi? Đừng để Duẩn Nhi một mình ở lại đây. Đồ đệ xin hứa, sẽ không bao giờ lười biếng nữa, sẽ luôn nghe lời sư phụ, xin người đừng rời bỏ Duẩn Nhi.
- Sự phụ!!! Tiểu nữ hài kêu lớn làm đàn quạ quanh đó nháo nhác, tiếng quạ kêu vang vọng trong khoảng sân nhỏ xíu.
Hoa cây bạch quả từ đâu đã tàn mất.
Nằm trên nền đất lạnh như băng, nàng ngóng lên bầu trời bao la, cứ nhìn như vậy thôi, chỉ là màu đen kịt, đến nỗi không nhìn rõ đường chân trời. Trong lòng thở dài một câu buồn bã: