Trong lúc bọn họ lơ đãng thì hình thành tình thế cộng đồng độ kiếp, đột nhiên vừa chiến đấu sinh tử cừu địch lại biên thành minh hữu, sợ rằng bất cứ kẻ nào cũng không kháng cự được.
Hắn nằm lấy thân hình khổng lồ của Ngao Nghiễm, cơ hồ giống như tiểu côn trùng cắc ké bên con voi, kiếp lôi thì đả kích lên bọn họ, Ngao Nghiễm trở thành tấm bia chắn.
Bạch Tố Trinh nhận được ý bảo của Hứa Tiên thì rời khỏi phiến lôi đình dày đặc này, chuyện nàng hiện tại cần làm chính là chia sẻ tổn hại với Hứa Tiên.
Đúng vậy, chính là truyền lôi đình vào người của Ngao Nghiễm, cũng bởi vì thiên kiếp quá mạnh mẽ nhưng trải qua Ngao Nghiễm làm chất dẫn, kiếp lôi trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều, ít nhất so với trực tiếp đối đầu còn tốt hơn, Hứa Tiên chỉ cắn răng kiên trì, chịu đựng lôi kiếp rèn luyện liên tục, thân hình và thần hồn của hắn biến hóa.
Thiên Hành kiếm không hổ là ma kiếm, điên cuồng hấp thụ máu huyết của Ngao Nghiễm máu huyết đồng thời vận chuyển lực lượng cho Hứa Tiên.
Uy lực của đại thiên kiếp lúc này đã đạt tới đỉnh, lôi kiếp dày đặc ngược lại biến mất rất nhiều.
Chỉ thấy kiếp lôi hóa thành một đạo khóa sắt thật dài trói buộc Ngao Nghiễm, kiếp lôi còn lại một phân thành hai, hóa thành một cây búa và đục nhắm ngay Ngao Nghiễm đục xuống từng cái, giống như đang tiêu diệt kẻ địch mà thiên địa giao cho nó làm.
Chịu đựng được rèn luyện cuối cùng này thì thiên kiếp sẽ chấm dứt!
Ngao Nghiễm cùng Hứa Tiên đều sắp độ kiếp thành công, vừa là Thiên Tiên vừa là Thần Tiên, mà trong nháy mắt đó cảm nhận được sinh tử rất rõ ràng.
Lúc này chỉ có Ngao Nghiễm dùng Long Châu ngăn cản.
Sóng to gió lớn trên mặt biển chỉ có khu vực này là bình lặng, nhưng mà cũng là nơi hung hiểm nhất, nhưng mà dù là ai cũng không phát giác có gì khác thường.
Ánh sáng màu lam lóe lên, hiện ra thân ảnh của hai người, kỳ thật một người chính là hà bác Lạc Anh mà Hứa Tiên đáp ứng, không ngờ ẩn nấp ở đây tùy thời hành động.
Lạc Anh nghiêm túc nhìn qua tình hình thiên kiếp, chợt cười nói:
- Không nghĩ tới hắn lại có thể làm được bước này.
Sau lưng của hắn cõng một cây cung lớn..
Nếu như Hứa Tiên lúc này nhìn thấy thì sẽ nhận ra đây là Xạ Nhật thần cung.
Lạc Anh vươn tay nói:
- Nương, thời điểm không sai biệt lắm.
Ở bên cạnh của hắn là Lạc Thần.
Lạc Thần trân ái cầm một khối mỹ ngọc thần quang màu xanh giao cho Lạc Anh.
Ngọc này tên là Thủy Ngọc, cũng không phải là thủy tinh tầm thường, đây là kiện thần khí thượng cổ, nó có thể thao túng thủy chi lực trong thiên hạ, cho nên có được sẽ khống chế được thủy chi lực, đây chính là chí bảo thế gian mà các đời hà bá nắm giữ.
Lạc Anh đem thủy ngọc cầm trong tay phải, lấy Xạ Nhật thần công đưa lên, thử kéo động dây cung. Nhưng mà dựa vào tu vi Thần Tiên của hắn lại không cách nào động đậy dây cung. Hắn đã rời khoi Hoàng Hà nên không cách nào điều động lực lượng của thủy vực.
Hắn bất đắc dĩ thở ra một hơi, thủy ngọc lưu chuyển, thủy chi lực dũng mãnh tiến vào trong tay của Lạc Anh, cây cung lớn cũng động đậy.
Giống như một đầu hồng hoang cự thú ngủ say ngàn năm, một lần nữa mở mắt, mà con cự thú này là tồn tại đứng đầu của chuỗi thực vật.
Mặc dù Ngao Nghiễm cùng Hứa Tiên thân đang ở trong hai thiên kiếp cũng cảm thấy hàn ý thật sâu, cảm giác có nguy cơ lớn đang rình mò, mà cổ nguy cơ này còn lớn hơn cả thiên kiếp.
Nhưng bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, một tiếng nổ vang ầm ầm, thiên kiếp cũng đã kết thúc, Long Châu của Ngao Nghiễm cũng rạn nứt và vỡ nát.
Thiên kiếp bắt đầu tan rã tiêu tán, áp bách cường đại đột nhiên biến mất, làm cho Ngao Nghiễm cùng Hứa Tiên đều cảm thấy có cảm giác mất mác kỳ dị, cũng không có cảm giác nhẹ nhõm gì.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hưởng thụ an bình thì càng không rảnh bận tâm suy yếu. Móng vuốt sắc bén của Ngao Nghiễm chụp vào Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng không yếu thế huy động Thiên Hành kiếm xé rách một vêt thương lớn trên người của Ngao Nghiễm, long huyết màu vàng chảy ra như suốt, nhưng mà vết thương như vậy so với thân hình của Ngao Nghiễm mà nói chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Hứa Tiên thầm nghĩ trong lòng không ổn, tuy vượt qua trung thiên kiếp, nhưng chênh lệch giữa hắn và Ngao Nghiễm cũng không có nhỏ lại, ngược lại trở nên càng lớn, bởi vì Ngao Nghiễm đã trở thành Thiên Tiên.
Nếu không phải nhân cơ hội này chém giết hắn, một khi Ngao Nghiễm thoát đi, khôi phục trạng thái suy yếu, hơn nữa dung hợp lĩnh ngộ Thiên Tiên đại năng thì lúc đó là ngày chết của Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh cũng tiến lên liên thủ với hắn.
Bằng trí tuệ của Ngao Nghiễm đương nhiên cũng nghĩ tới điểm này, Long Châu của hắn hiện giờ đã hủy, đúng là thời điểm suy yếu nhất. Cho dù là kiếm trong tay Hứa Tiên hay là Bạch Tố Trinh có Chúc Long chi lực không cách nào đo lường, cũng có thể tạo thành vết thương trí mạng với hắn, mà chỉ cần có thể tranh thủ một ít cơ hội thở dốc thì hai người này sẽ không thể làm gì được hắn.
Ngao Nghiễm một chiêu Thần Long Bãi Vĩ, đem Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh chấn bay ra, làm đại giá chính là vết thương sâu thấy xương ở đuôi, hắn không để ý những chuyện này, hai cánh mở ra bay đi.
Hứa Tiên thấy tận mắt tốc độ phi hàh của Ngao Nghiễm.
Một đạo quang mang xuyên qua Ngao Nghiễm.
Đạo ánh sáng này tới đột nhiên không tưởng tượng nổi, giống như nó đã tồn tại ở đó từ trước vậy, bằng nhãn lực Hứa Tiên cũng không cách nào phát giác được đã xảy ra chuyện gì.
Ngao Nghiễm không thể tin nổi nhìn vào ngực của mình, đạo quang mang kia đâm xuyên từ nơi này qua nơi khac, đâm về phương bầu trời xa xa, lực lượng toàn thân của hắn giống như bị rút sạch vậy, gian nan quay đầu lại nhìn qua phương hướng phát ra hào quang.
Trong sóng gió ngập trời Lạc Thần cùng Lạc Anh đứng tại trên mặt nước nơi không có sóng gió gì cả, cung trong tay Lạc Anh vẫn rung rung không thôi.
Tại hình và trang sức của cây cung này vô cùng quen thuộc, giống như nó cùng một nhịp đập với tim của Hứa Tiên, thậm chí cũng không có suy nghĩ vì sao Lạc Anh ở nơi này.
- Bệ hạ!
- Đại ca!
Tứ Hải Long tộc phát ra tiếng kinh hô.
Thời điểm lôi kiếp tan hết, Ngao Nghiễm bình yên vô sự hiện thân thì bọn họ vui mừng kinh hô lên, cho rằng đại cục đã định, mà sắc mặt quần tiên vô cùng nặng nề.
Ai cũng không có ngờ tới thế cục lại nghịch chuyển.
Hào quang ảm đạm xuống, hóa thành một sợi dây dài nhỏ, hồi lâu mới hoàn toàn tiêu tán. Ngao Nghiễm từ trên không ngã xuống, hắn muốn vỗ cánh cũng gian nan, muốn làm lần giãy dụa cuối cùng.
Hứa Tiên nhìn qua cảnh này và không cần suy nghĩ thêm nhiều, cầm kiếm tiến lên chém đôi cánh của Ngao Nghiễm.
Long huyết vẩy ra bắn lên bầu trời, Ngao Nghiễm ngã vào biển cả nhấc lên cơn sóng gió động trời.
- Đại ca!
Tam Hải Long Vương ném bỏ đại địch bên cạnh lao về phía Hứa Tiên.
Hứa Tiên xoay người chém ra một đạo kiếm quang đỏ thẩm, tam Hải Long Vương vừa chạm vào tức lui, trên người có một vết thương rất sâu.