Người nọ hai hàng lông mày hoành tuyết, hai tóc mai lưu bạch, mặc tăng bào màu xám nhạt, không ngờ là một lão hòa thượng:
- A di đà Phật, lão tăng ở bên trên Phi Lai Phong thấy kim quang lóng lánh, thì ra là thí chủ hàng ma.
Doãn Hồng Tụ từ khi tiểu Thiến kêu lên âm thanh tướng công thì cắn môi không nói thêm gì nữa. Giờ phút này lại do dự hỏi:
- Pháp Hải thiền sư?
- Doãn thí chủ còn nhớ rõ lão nạp ah! Thật không ngờ đã mười năm rồi.
Mười năm trước đúng là hắn thiết hạ trận pháp, trấn áp chúng quỷ. Gần đây tính toán ở đây lại muốn sinh sự đa đoan, ngay tại Phi Lai Phong Linh Ẩn tự giảng kinh thuyết pháp, chuẩn bị hàng yêu trừ ma, lại không nghĩ rằng sự tình tới nhanh như vậy.
Lúc này Triệu Văn Hội vội vội vàng vàng đi tới đến nói:
- Hiền đệ, ngươi không sao chớ!
Hứa Tiên chắp tay nói:
- May mắn không làm nhục mệnh.
Ân tình của Phan Ngọc xem như trả. Hứa Tiên lại nhìn Pháp Hải trước mặt nói:
- Đại sư, hôm nay sau khi từ biệt rồi, chúng ta tới ngày còn có cơ hội tương kiến, chỉ sợ đến lúc đó ta đã không hề nhận thức đại sư nữa.
Pháp Hải nhìn Hứa Tiên pháp lực siêu phàm, tựa hồ có chút hiểu rõ, chắp tay trước ngực, cười nói:
- Vậy hãy để cho bần tăng lại nhận thức thí chủ là tốt rồi.
Trong lòng Hứa Tiên nói:
- Chỉ sợ khi đó ta không muốn nhận thức ngươi.
Ngoài mặt thì chắp tay trước ngực khom người thi lễ một cái muốn ly khai, tiểu Thiến đương nhiên kéo lấy tay hắn cũng muốn tùy theo rời đi.
Pháp Hải đột nhiên nói:
- Niếp thí chủ, lão tăng xem ngươi rất có tuệ căn, há tham luyến Hồng Trần thế tục, người quỷ khác đường, chi bằng theo lão tăng trở về lắng nghe Phật hiệu, quy y ngã phật.
Mặc dù dùng tâm tính Hứa Tiên hiện tại, cũng sinh giận niệm, Pháp Hải này quả nhiên không là đồ tốt, ở trước mặt hắn dám thọc gậy bánh xe. Sao có thể như vậy chứ? Không hổ là người xuất gia, da mặt chính là dày. Tiểu Thiến quay đầu lại vừa trừng mắt nhìn Pháp Hải, sau đó tới gần Hứa Tiên hơn một chút.
Pháp Hải cũng không nhụt chí, quay mặt nói:
- Vị thí chủ này, lão tăng xem ngươi lệ khí quá nặng, cứng rất dễ gãy, nhất dễ dàng nhập ma, không bằng cùng lão tăng trở về núi, mỗi ngày Tiếng Chuông Buổi Sáng Tiếng Trống Hoàng Hôn tẩy rửa tâm tính.
Thân Đồ Trượng khóe miệng rung rung, cũng không đáp hắn mà trực tiếp rời đi.
Pháp Hải lại xông tới tiểu Thanh nói:
- Còn có vị thí chủ này, lão tăng xem ngươi tuổi còn trẻ, thiếu người dẫn đạo, chớ đi đến đường tà đạo, tương lai về không được đầu, hay là nghe lão tăng tuyên truyền giảng giải một chút thế gian đại đạo, ngã phật quanh minh đại đạo.
Tiểu Thanh lại chạy về phía Hứa Tiên nói:
- Này, Hứa Tiên, ta tên là Sầm Bích Thanh, hôm nay đa tạ ngươi rồi, ngươi nói đi chúng ta còn có cơ hội gặp lại sao?
Hứa Tiên phất phất tay nói:
- Còn có, chỉ là khi đó ta cũng sẽ không lại nhận ra ngươi, ngươi chớ có giận dữ là được.
- Vậy thì tốt, đến lúc đó ta lại báo đáp ngươi.
Tiểu Thanh nói xong thả người mà đi, đầu nhập vào màn đêm đen như mực. Tối nay đủ mọi chuyện khiến nàng khó mà quên đực, nàng càng hiếu kỳ chính là lời tiên đoán của Hứa Tiên, ngày sau sẽ như thế nào đây?
Bốn vị thí chủ đã đi, Pháp Hải vẫn hiện ra bộ dáng độ tận muôn dân trăm họ:
- Doãn thí chủ, Phật hiệu vô biên...
Doãn Hồng Tụ ở đâu nghe hắn nói nữa, nhưng thật sự trong lòng nhớ ra, người trước mắt không ngờ là Hứa Tiên.
Pháp Hải thở dài một tiếng:
- Chấp mê bất ngộ!
- Thành Hoàng Quân, có từng nhớ rõ Địa Tạng vương Bồ Tát, địa ngục bất không thề không nguyện Phật. Người trong Âm ti tín phật lễ mới là chính đạo. Còn có bốn vị thí chủ sắc mặt xanh hồng, dữ tợn đáng sợ. Thật sự là vừa vào Khổ Hải, tướng mạo vong ngã sẵn có, tin tưởng chỉ cần cầm trong tay quyển kinh, ngày ngày đọc thì ngày sau nhất định trở về tướng mạo sẵn có.
Triệu Văn Hội cùng tứ quỷ cuống quít rút đi, chỉ để lại Pháp Hải thiền sư đối với phiền muộn. Ai cũng lâm vào khổ hải vậy mà không có giác ngộ, nhân sinh thật sự là tịch mịch như tuyết ah!
Xe ngựa đem Thân Đồ Trượng, Triệu Văn Hội đưa về miếu thành hoàng. Một phen đại chiến, ba người ai cũng không tâm tình uống rượu.
Trong nháy mắt trong xe ngựa chỉ còn lại có Nhiếp Tiểu Thiến cùng Doãn Hồng Tụ. Xe ngựa của Minh phủ nhẹ nhàng im ắng, không hề xóc nảy, Nhiếp Tiểu Thiến rúc vào trong ngực Hứa Tiên Hứa Tiên, thấp giọng nói chuyện lý thú của những ngày này. Nếu là ngày thường, Hứa Tiên sẽ không cùng nàng thân mật như thế, giờ phút này trong lòng hắn không có bận tâm ngày bình thường cũng mặc kệ nàng nhu tình mật ý.
Nguyên lai tiểu Thiến tại Phi Lai Phong nghe Pháp Hải giảng kinh, bản thân tiểu Thiến thu nạp ba viên Xá Lợi, lại hấp thụ được một viên Xá Lợi, trên người có đủ đồ vật phật tính theo lời Pháp Hải lão hòa thượng nói. Pháp Hải rất thưởng thức, nhất định muốn để cho nàng quy y ngã phật.
Tiểu Thiến tự nhiên sẽ không đi làm ni cô, ngược lại ở trong núi triệu tập đám khỉ mặt xanh làm đại vương. Theo nàng nói như vậy rất uy phong, mình cũng muốn thử một lần, Hứa Tiên cũng muốn nàng làm cho mình chuyện kia. Hơn nữa nghe Hứa Tiên đã từng nói qua "Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần, Yến Xích Hà đều đã có, đáng tiếc không có Hắc Sơn lão yêu. "Tuy rằng không biết rõ có nghĩa là gì, nhưng nàng dứt khoát tự xưng Hắc Sơn lão yêu.
Hứa Tiên hỏi:
- Còn phải đi về làm Hắc Sơn lão yêu sao?
Tiểu Thiến ngẩng đầu, hai mắt phát ra ánh sáng:
- Ta nghe lời tướng công.
Nàng tuy rằng rất ưa thích chơi trò làm đại vương, nhưng càng hi vọng Hứa Tiên ở với nàng, đêm nay thân cận làm cho nàng rất vui vẻ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Hứa Tiên dứt khoát nói:
- Trở về đi!
Tiểu Thiến thất vọng cúi đầu xuống, trong lòng khổ sở suy nghĩ thiếu chút nữa chảy ra nước mắt. Từ lần thứ nhất gọi tướng công, một đường vui đùa ầm ĩ mà, đến khi về bờ Tây Hồ lại phân biệt. Người nam nhân trước mặt một mực rất chân thành đối đãi với chính mình, vậy mà giờ này nhẫn tâm cự tuyệt chính mình. Lần kia nói phải ly khai, chẳng lẽ không phải muốn giữ lại, chẳng lẽ không phải đang giận lẩy, nhưng nói chi li lại đơn giản phảng phất không có bất kỳ để ý.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi cũng có cuộc sống của mình ah!
Tiểu Thiến miễn cưỡng ừ một tiếng, đối với giải thích này rõ ràng không thể tiếp nhận.
Trong đôi mắt Hứa Tiên chớp động một hồi, rốt cục hít một hơi nói:
- Đợi ta hồi khiếu thì không nhớ rõ kí ức này, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bận tâm, giống như không cách nào ôm ngươi, tuy rằng ta rất thích ngươi.
Nữ tử như vậy, vô luận là kiếp nầy hay là kiếp trước đều nên nâng niu trong lòng bàn tay, bất luận nam tử nào vừa nhìn thấy đã yêu, chớ nói chi là người ta dịu dàng tới bên ngươi gọi một tiếng tướng công. Chỉ là loại cảm tình này, Hứa Tiên không dám tiếp nhận.
Tiểu Thiến kích động, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, ngồi thẳng lên nhìn Hứa Tiên nói:
- Vậy thì đừng hồi khiếu ah, chúng ta ở cùng một chỗ, tiểu Thiến một đời một thế hầu hạ ngươi.
- Nhưng như vậy ta đây không thể một mực ở cùng ngươi, bởi như thế thì ta không thể kiên trì, ta sẽ đi một con đường khác, ta chung quy sẽ không phải là ta nữa.
Hứa Tiên nói chuyện, ánh mắt biến thành phiêu miểu xa xăm.
Trong mắt Tiểu Thiến tràn ngập nước mắt:
- Chẳng lẽ không có cách nào sao? Tướng công, ngươi bận tâm mấy thứ đó làm gì?
Hứa Tiên cúi đầu nói:
- Ta cũng không biết, có lẽ sẽ có biện pháp đấy, nhưng cần chờ đợi, cần chậm rãi tìm hiểu, hơn nữa ta đại khái sẽ lấy những nữ nhân khác.
Tiểu Thiến mắt nước mắt lưng tròng lại nghiêng đầu khóc:
- Tướng công nếu muốn kết hôn với những nữ nhân khác, ta van cầu vị tỷ tỷ kia sống chung là được rồi. Chẳng lẽ vị tỷ tỷ kia rất ghen tị, lại rất hung dữ, không cho tướng công có những nữ nhân khác sao? Ta đây vụng trộm cùng tướng công ở cùng nhau, chắc chắn nàng không phát hiện được đâu.
Nàng suy nghĩ rất nhiều mà không hiểu nổi, vì cái gì Hứa Tiên lấy những nữ nhân khác mà không thể tiếp nhận nàng?
Doãn Hồng Tụ một mực một bên im im lặng lặng nghe, đối với quan hệ của tiểu Thiến cùng Hứa Tiên rất là hiếu kỳ. Nhưng giờ phút này nàng cũng nhịn không được nữa, cả giận nói:
- Nam nhân cứ nói chỉ muốn một nữ nhân. Cuối cùng, chính mình lại muốn ba vợ bốn nàng hầu. Đáng thương có vài nữ nhân còn chỉ biết là dung túng những nam nhân này, tương lai bị ném bỏ cũng không biết tìm ai mà khóc.
Nàng yên lặng đã lâu linh hồn chủ nghĩa nữ quyền giờ phút này rốt cục đã thức tỉnh, hơn nữa còn đang hừng hực thiêu đốt. Kể từ khi biết Hứa Tiên đã có những nữ nhân khác, nàng thì quyết đoán chữa trị chứng hoa si của mình.
Tiểu Thiến nghiêng đầu sang một bên nghĩ nửa ngày rồi thẳng thắn nói:
- Không hiểu!
Mặc dù mình cũng không cao hứng khi tướng công có những nữ nhân khác, nhưng so với chuyện tướng công có thể ở cùng với mình hay không thì không thể nào so sánh.
Trông cậy vào lý giải tư tưởng phong kiến độc hại thâm thụ của Nhiếp Tiểu Thiến mà giải phóng tình cảm sâu đậm vĩ đại nữ tính, đoán chừng đời này là không thể nào rồi. Doãn Hồng Tụ không khỏi thở dài một hơi, nàng ở thời cổ đại bảo thủ có tư tưởng cấp tiến thời hiện đại, bằng vào hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vẫn còn tấm thân xử nữ cũng đủ để đánh gục một số người.
Xe ngựa dừng lại, Hứa Tiên nói:
- Doãn viện thủ, đến rồi.
Doãn Hồng Tụ vừa định xuống xe, lại một hồi xấu hổ, chính mình có bộ dáng này, hơn nửa đêm ăn mặc y phục của nam nhân trở về, lỡ bị người khác nhìn thấy thì nàng đúng là không cần muốn sống nữa. Hứa Tiên hỏi:
- Ngươi ở đâu?
Doãn Hồng Tụ ngượng chỉ chỉ một tòa lầu nhỏ phía tây.
Hứa Tiên tiến lên, ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng bay lên trời.
"Ah! "Doãn Hồng Tụ kinh hô một tiếng, rồi mau chóng che miệng lại, ngẫm lại tối nay không biết bị hắn ôm bao nhiêu lần, trên mặt nàng càng lúc càng đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Trong thư viện hoàn toàn yên tĩnh, hiển nhiên không ai phát hiện viện thủ bị cướp đi. Doãn Hồng Tụ ngẫm lại chính mình bị cướp đi lại bị cứu ra đưa về, thực cảm giác thoáng như một giấc chiêm bao. Ánh trăng màu bạc tỏa ra ánh sáng dìu dịu, hai người lăng không bay đi, Hứa Tiên tuy có ôn hương trong ngực, nhưng hắn xuất hiện ở trạng thái xuất khiếu, trừ phi đối mặt người quen, bằng không thì từ trước đến nay đều tâm như chỉ thủy.
Tâm tư Doãn Hồng Tụ nhảy loạn nhịp, vòng tay của hắn ôm chính mình khiến nàng cảm thấy nóng ran, chính mình còn ăn mặc y phục của hắn, cảnh vật quen thuộc ngày thường đều ở dưới chân, chính mình cũng ở trong lòng ngực của hắn. Nàng không cách nào dùng một từ ngữ chuẩn xác nào hình dung tình cảnh này, nếu như nàng sinh sau ngàn năm sẽ biết đại khái loại tình cảnh này gọi là lãng mạn. Hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn là một nữ nhân với đầu óc ôm ấp tình cảm lãng mạn.
Xuyên qua khung cửa sổ mở rộng nhàng đạp mạnh rơi vào khuê phòng của nàng, Hứa Tiên đem nàng phóng trên mặt đất, nàng còn có chút chóng mặt. Thẳng đến Hứa Tiên nói chuyện nàng mới thanh tỉnh lại.
- Doãn viện thủ, đêm nay phát sinh hết thảy, ngày mai ta cũng sẽ không nhớ rõ, ngươi không cần lo lắng, lại càng không cần phải truy tìm là gì, hôm nay sau khi từ biệt hảo hảo ngủ một giấc, coi như đây là một giấc mộng mà thôi.
Hứa Tiên nói xong lại từ cửa sổ bay ra, vốn định đòi lại áo bào trắng của Triệu Văn Hội, nhưng chung quy cũng không thể bắt người ta cởi y phục đưa cho mình. Hứa Tiên cũng dứt khoát không đề cập tới, ra đi đầu không ngoái lại. Chính mình cùng nàng đại khái cũng không ngày gặp lại mà.
Doãn Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Hứa Tiên đột nhiên mà đi, rốt cục thở dài rồi đóng cửa sổ lại. Hôm nay bị thụ phong hàn, ngày mai muốn bị cảm a! Không, hoặc hiện tại cũng đã bị cảm. Bằng không thì vì sao mặt lại nóng, tâm lại loạn như thế.
Hứa Tiên trở lại xe ngựa, tiểu Thiến quệt cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt mất hứng nhìn hắn, tựa hồ có chút minh bạch Doãn Hồng Tụ và Hứa Tiên có quan hệ nam nữ rồi. Hứa Tiên sờ sờ đầu của nàng, sợi tóc mát lạnh mà mềm mại, tiểu Thiến chui đầu vào ngực của hắn.
Hồi lâu sau, tiểu Thiến nhẹ nói:
- Ta đi, tướng công.
- Ừ.
- Ta sẽ chờ ngươi đấy, chờ ngươi nghĩ thông suốt.
Tuy rằng nàng cũng không hiểu rõ lắm Hứa Tiên phải hiểu cái gì, nhưng chỉ có thể đợi chờ a!
Hứa Tiên hít một hơi sâu rồi nói:
- Có lẽ đợi không được đâu.
- Ngươi, muốn ta chờ sao?
Tiểu Thiến cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Ta muốn ngươi đợi.
Mặc dù có chút ích kỷ, nhưng điều này là lời trong lòng của hắn.
- Ân. Tứớng công muốn ta đợi thì ta đợi.
Tiểu Thiến cười vui mừng, tuy rằng trên mặt còn mang theo vệt nước mắt. Tuy rằng không biết đang chờ đợi cái gì, tuy rằng không biết phải đợi bao lâu, nhưng "Chỉ vì một câu này, đứt ruột cũng không oán ".
Nhìn Nhiếp Tiểu Thiến biến mất trong gió đêm nhẹ nhàng như u quỷ chỉ mong không muốn bởi vì chính mình mà biến thành trầm trọng, nhưng là mình thật có thể làm được không? Câu chuyện này vây khốn không chỉ là Bạch Tố Trinh, Sầm Bích Thanh, còn có chính mình a!
Một đêm này Hứa Tiên cảm giác mình ngủ thật lâu, tựa hồ làm rất nhiều chuyện trong mộng, mơ tới Pháp Hải, mơ tới tiểu Thanh, còn mơ tới tiểu Thiến. Chính mình giống như đối với tiểu Thiến hứa hẹn cái gì, nhưng lại hoàn toàn không nhớ rõ. Nói thật, hắn thật sự có chút muốn tiểu Thiến. Nhưng có thể thật sự làm được sao? Hắn còn nhớ rõ trách nhiệm của mình, cấp cho một nữ nhân hạnh phúc đấy, nữ nhân kia tên là Bạch Tố Trinh.
Thiện lương chính thức không phải là thiện lương mềm yếu vô lực mà là phải gánh trách nhiệm của mình, dù cho trách nhiệm kỳ thật cũng không thuộc về mình. Giống như có người rơi vào trong nước mà mình biết bơi, phảng phất cứu người là trách nhiệm vốn có của mình. Mà không có thể như thường nhân bàng quan quay đầu đi.