Hứa Tiên hạ xuống đỉnh núi của Tiểu Thanh, Tiểu Thanh lập tức quay lưng đi, Ngao Ly không ngừng cắn ngón tay, bị Tiểu Thanh che kín hai mắt cưỡng ép xoay người sang chỗ khác.
Tiểu Thiến nở nụ cười yếu ớt, dâng một bộ quần áo lên, nói:
- Tướng công!
Hứa Tiên cũng kịp phản ứng, thì ra vừa rồi mình trần truồng lâu như vậy, vội vàng mặc quần áo lên, lại nhìn qua Phi Lai Phong. Hắc xà biến mất, ngọn núi sụp xuống, hơi nước mông lung phóng lên trời, tầng mây trên bầu trời cũng biến thành nhạt hơn, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, xuất hiện một cái cầu vòng xinh đẹp.
Trong hơi nước mơ mơ hồ hồ, một thân ảnh xinh đẹp đứng trên một đóng đá lỏm chỏm, Hứa Tiên lập tức bay qua, nhìn xuống Linh Ẩn tự. Pháp Hải, Đạo Tể đều biến mất không thấy gì nữa. Mà bóng người kia từ từ rõ ràng, quả nhiên là Bạch Tố Trinh!
Hứa Tiên thở ra một hơi, tiến lên phía trước nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Nương tử ngươi...
Trong nội tâm cảm thấy một hồi nguy cơ, vội vàng lui ra phía sau một bước, chỗ hắn vừa đứng, bị hơi nước màu trắng chém ra một cái hào rộng.
- Nương tử ngươi?
Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt của nàng vẫn đỏ hồng như trước, mang theo thần sắc lạ lẫm nhìn mình, liếm liếm bờ môi đỏ tươi, giống như muốn lao về phía của Hứa Tiên.
- Nương tử, chúng ta đã thắng, nương tử!
Trong lòng Hứa Tiên không ngừng gọi nàng, trên gương mặt điên cuồng của Bạch Tố Trinh mang theo chút do dự và giãy dụa.
Khi Hứa Tiên muốn tiến lên, lại có một đạo bạch quang chém rụng.
Bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt xuất hiện trong hơi nước, nói:
- Chiến ý của nàng còn chưa biến mất, cảm xúc đã phóng thích khó có thể bình định xuống. Nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị sát khí khống chế.
Kỳ thật nàng vừa rồi cũng không khống chế được, chỉ vì ngăn cản thiên lôi giúp cho Hứa Tiên nên mới duy trì được một tia thanh tỉnh, về sau thì lâm vào trong vòng xoáy sát niệm.
Hứa Tiên nhìn nàng quát:
- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẻ ta phải đánh với nàng một trận?
Hồ Tâm Nguyệt khoanh tay nói:
- Nếu như vậy, ngươi chỉ làm cho nàng tức giận hơn mà thôi!
- Nhanh nói làm sao bây giờ?
Hồ Tâm Nguyệt bĩu môi, vẫn nói:
- Ngươi cởi quần áo ra là được.
Trong nội tâm Hứa Tiên sáng ngời, hiểu được. Nhanh chóng tiến lên, né tránh mấy lần công kích, một tay ôm lấy Bạch Tố Trinh vào trong ngực, phóng lên trời, nàng ở trong ngực khi thì ngoan ngoãn ôn hòa, khi thì giãy dụa. Thần sắc cũng biến ảo bất định, còn không ngừng dùng quyền cước công kích Hứa Tiên, Hứa Tiên suýt nữa nôn ra máu, nhưng hắn không biết, mỗi quần nàng đánh ra đã thu hồi năm phần khí lực rồi.
Bọn người Tiểu Thanh nhìn thấy Hứa Tiên ôm Bạch Tố Trinh bay vào trong sương mù, lại còn bay vào sâu trong dãy núi, đang có chút ít khó hiểu.
Hứa Tiên dùng Thiên Nhãn Thông và Thiên Nhĩ Thông tìm kiếm một huyệt động trong núi sâu, nhanh chóng tiến vào bên trong hang động, đem Bạch Tố Trinh đè xuống đất, nói khẽ bên tai của nàng:
- Nương tử, thất lễ!
Đem tay đặt lên hông của nàng, hơi dùng lực, xé rách áo trắng tinh khiết của nàng, dứt bỏ sang hai bên.
Thân thể hoàn mỹ hiển hiện ra trước mắt của Hứa Tiên, tay trắng eo nhỏ nhắn, vú chân đẹp, giống như tuyết. Bởi vì lúc trước thẹn thùng cho nên nàng không bao giờ cho Hứa Tiên ban ngày tuyên dâm, mà lúc này không ngừng giãy dụa, giống như bạch xà nhảy múa, tràn ngập hấp dẫn mị nhân.
- Ba...
Hứa Tiên vừa phân thần, trên mặt đã ăn một cái tát, trong miệng xuất hiện mùi tanh của máu. Hứa Tiên vội vàng tỉnh ngủ, khinh thường không nhìn xuống dưới nữa, sau đó chế trụ hai tay của anngf, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng. Cũng tránh hàm răng đang mở ra khép lại của nàng. Trong nội tâm không ngừng hô hoán tên nàng, đem đủ khả năng dỗ ngon dỗ ngọt.
Không biết có phải những lời dỗ ngon dỗ ngọt có tác dụng hay không, Hứa Tiên cảm thấy phản kháng của nàng từ từ yếu đi, không hề do dự, mở hàm răng của nàng ra, mút chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Sau đó nàng dùng răng cắn một cai, làm cho Hứa Tiên cảm thấy vô cùng đau đớn, cũng may nàng không dùng khí lực quá lớn, bằng không đầu lưỡi của hắn không còn nữa.
Hắn rảnh một tay, dùng một tay đè hai cánh tay của nàng xuống, tay kia trượt xuống dưới vuốt ve nàng, tận lực vuốt ve những vị trí mẫn cảm. Lại trèo lên thánh phong, lại không ôn như như vậy, tàn sát bừa bãi biến ảo đủ hình dạng.
Hắn cũng muốn dùng dục vọng thay thế chiến ý trong nội tâm của nàng, bởi vì ngọn nguồn của mọi chuyện vốn bắt đầu từ dục vọng, chỉ có tương hợp thắm thiết mới không có phản kháng kịch liệt!
Sát ý trong đôi mắt của nàng từ từ bị dục vọng thay thế, trong môi son có tiếng thở dốc tinh tế, thân thể mềm mại tuyết trắng của nàng từ từ đỏ ửng.
Nhưng Hứa Tiên thử buông hai tay của nàng ra, lại bị nàng đè xuống đất, xé nát quần áo vừa mới mặt lên người của mình.
Rốt cuộc Hứa Tiên cũng thở ra một hơi, nhưng thấy nàng trong cơn mê loạn lại không tìm được đường vào trong, Hứa Tiên xoay người áp nàng xuống dưới thân.
Tiểu Thanh Tiểu Thiến cùng Ngao Ly đi tới bên ngoài sơn động, Tiểu Thanh đang muốn xông vào lại bị Tiểu Thiến ngăn cản.
- Ngươi nghe!
Trong động truyền đến tiếng quỷ dị làm cho Tiểu Thanh cảm thấy sửng sờ, nói:
- Dường như tỷ tỷ rất vất vả.
Sau đó có phản ứng, đôi má đỏ hồng.
Ngao Ly lại nói:
- Như thế nào? Như thế nào? Đó là âm thanh gì, Bạch tỷ tỷ bị thương sao?
Lại bị Tiểu Thiến che lỗ tai lại.
Ngao Ly giận tím mặt, nói:
- Ta chịu các ngươi đủ rồi.
Muốn xông vào trong động, bị Tiểu Thanh cùng Tiểu Thiến liều mạng kéo lại.
Làn điệu quen thuộc lại vang lên, làm cho người nghe cũng lâm vào trong làn điệu đó, tâm thần của Hứa Tiên dâng trào, giống như đám mây, cảm thấy đây chính là an ủi và ban thưởng cho việc hắn vất vả độ lôi kiếp.
Nhưng qua hồi lâu. Trong động có âm thanh mệt mỏi, nói:
- Nương tử, còn được không?
Sau đó qua một hồi lâu.
- Nương tử, ta sai, ta thực sai!
Tiếp qua rất lâu sau đó, một người mặt mũi tiều tụy từ bên trong bên động đi ra.
- Cứu... Cứu mạng!
Ngay sau đó có một đầu lụa trắng cuốn lấy hắn lại, mạnh mẽ kéo vào trong động.
- Ah...
Âm thanh thê thảm vang lên trong động thật lâu.
Ngao Ly bịt kín lỗ tai cũng há hốc mồm, chính mình chắn, lấp, bịt lỗ tai, ngoan ngoãn ngồi xổm ở một bên, không bao giờ yêu cầu đi vào trong động tìm hiểu nữa.
Tiểu Thanh, Tiểu Thiến sau đó chạy tới trước mặt Vân Yên hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Thiến do dự nói ra một câu:
- Muốn... Muốn đi cứu hắn không?
Vân Yên lắc đầu nói:
- Nhân quả tuần hoàn, báo ứng a!
Giống như nàng đã lĩnh ngộ chân lý nhân sinh nào đó.
Tiểu Thanh nói:
- Hắn cũng không có khả năng chết ở bên trong! Đi thôi, chúng ta trở về trước đi.
...
Bạch Tố Trinh từ trong cơn mê ngủ tỉnh lại, duỗi cái lưng mệt mỏi ngáp một cái, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, giống như đem gánh nặng trên vai đặt xuống rồi. Nhưng khi thấy Hứa Tiên bên cạnh, hoảng sợ nói: