Rốt cuộc Hứa Tiên cũng quyết định rời đi khỏi ánh mắt không bỏ của các nàng, cái gọi là “Ôn nhu hương, anh hùng mộ” quả nhiên không phải giả dối, trong đôi mắt thâm tình, ai có thể dễ dàng nói một tiếng “Biệt ly” đây?
Vào thời khắc nhu tình mật ý, Tiểu Thanh không kiên nhẫn nói:
– Đừng có lề mà lề mề, nhanh lên đường đi!
Vân Yên lau lau mắt nước trong khóe mắt, nói:
– Thanh nhi ngươi được đi chung với phu quân, đương nhiên không thể nhận thức tâm ý của chúng ta.
– Cái gì? Ta mới không muốn ở cùng với hắn, các ngươi ai nguyện ý thì đi thay ta đi.
Hứa Tiên cười nói:
– Tốt. Đừng cáu kỉnh, hiện tại chúng ta đi tìm Ngao Ly, sau đó ra biển.
Tiểu Thanh nhíu chân mày lá liễu, nói:
– Nói rõ ràng cho ta, vì cái gì nói một đống vấn đề như thế với ta chứ, rõ ràng là các ngươi lãng phí thời gian… Uy, ngươi muốn làm gì, thả ta xuống, hỗn đản!
Hứa Tiên liền ôm người của nàng, chân đạp thải vân ba màu, bay lên không trung.
Trên mặt đất, Vân Yên cùng Tiểu Thiến dần dần nhỏ đi, lung lay khua tay nói:
– Chơi vui vẻ ah!
Hứa Tiên ngồi xếp bằng xuống, đặt Tiểu Thanh lên đám mây, cũng không mặc cho nàng rời xa, mà ôm vai của nàng, ghé vào bên tai của nàng, nói:
– Lần này ra biển nên ở chung thật tốt a.
Tuy đã từng thân cận qua rất nhiều lần, nhưng Tiểu Thanh cảm giác được trong lời nói của hắn có khác thường, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, tim đập nhanh hơn có thể nghe rõ, vẫn mạnh miệng nói:
– Ai muốn ở chung thật tốt với ngươi.
Âm thanh này vô cùng nhỏ nhẹ, trên mặt càng phát sốt.
Muốn cách Hứa Tiên xa một chút. Lại vô lực giãy giụa cánh tay của hắn, dứt khoát cam chịu thầm nghĩ: dù sao ta bây giờ không phải là đối thủ của hắn, đợi tới khi ta mạnh hơn sẽ đi trả thù a.
Suy nghĩ không sợ trời không sợ đất của nàng cứ quanh quẩn trong đầu mãi, đúng là có chút quái dị khó hiểu.
Nếu như ngay từ đầu không hiểu nam nữ ở chung phòng là thế nào, cho tới bây giờ được Bạch Tố Trinh hun đúc dần dần hiểu được, làm sao mặc cho nam tử ôm trong ngực như thế này chứ.
Không hiểu, đối với chuyến ra biển lần này, ẩn ẩn có chút chờ mong, lại ẩn ẩn có chút ý sợ hãi.
Thải vân hoàn toàn biến mất phía chân trời, Tiểu Thiến nhìn Vân Yên cười nói:
– Muội muội, theo ta vào núi làm bạn đi, ở đó có hai con thỏ rất nghe lời, ta còn muốn nghe tiếng đàn của ngươi thêm đấy.
Vân Yên cười nói:
– Ta cũng đang có ý này, trong khoảng thời gian này xin tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn.
Một hồi say rượu, cảnh ngộ như nhau, làm cho hai nàng có cảm giác thân cận hơn rất nhiều.
…
Ven bờ sông Tiền Đường, một chỗ hoang vắng trên vách đá không người, bỗng nhiên xuất hiện hai người, đang nhìn nước sông trải cuồn cuộn.
Hai người này đều rất trẻ tuổi, một người hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn bất phàm, sợi tóc trên đâu có màu sắc như vàng rồng, mặc kim ty nhuyễn giáp, càng thấy oai hùng, nhếch bờ môi hơi mỏng trầm tư.
Một người khác hơi nhỏ hơn, chỉ có mười tám mười chín tuổi. Cũng tài trí bất phàm, thân thể hơi còng ngồi trên sơn nham, trong miệng ngậm một cái tẩu thật dài, không ngừng thôn vân thổ vụ. Nhìn khói bay lên không trung biến hóa, khi thì biến thành chim cá muôn thú, khi thì sơn thủy người ta, khói khí bốc lên, bỗng nhiên đầu óc choáng váng, bay vào trong miệng hắn, hắn liên tục phun khói, huyết dịch đỏ tươi chảy ra, nương theo đó là bộ dáng vô cùng tàn nhẫn.
Nếu không có hình dung kỳ dị, người khác nhìn thấy, là hai công tử anh tuấn bất phàm, đi ra ngoài dạo chơi du ngoạn.
Người tuổi trẻ ngậm tẩu thuốc nhìn người trẻ tuổi oai hùng, nói:
– Hạo huynh đệ, làm gì như vậy có bộ dáng như lâm đại địch, nhưng là tiểu nữ hài, ta và ngươi liên thủ, hơn nữa bảo bối như vậy, còn không sợ bắt không được nàng sao?
Nam tử oai hùng kia được gọi là Hạo huynh đệ chính là Long tộc Đông Hải, thái tử, Kháng Kim Long Ngao Hạo.
Ngao Hạo nói:
– Ngao Huyễn. Ngươi biết cái gì, ta lo lắng không phải Ngao Ly, mà là Bạch Tố Trinh, nàng được lão Long Vương Ngao Kiền trân tàng bí bảo, thực lực khó có thể suy đoán.
Ngao Huyễn ngáp, nói:
– Hạo huynh đệ, không phải thuộc hạ của ngươi nói nàng bị Pháp Hải hòa thượng đánh bị thương, trở về núi tu dưỡng rồi sao? Ngao Kiền lão gia hỏa kia cũng thật sự là, có đồ vật tốt như vậy không lưu cho Long tộc chúng ta, lại tiện nghi ngoại nhân, loại đồ vật này đã thất truyền rất lâu rồi, cũng chỉ có lão gia hỏa như vậy mới có được mấy khối, nhưng cho dù Bạch Tố Trinh đạt được cũng chỉ là một con rắn nho nhỏ mà thôi, còn có thể biến thành Long mà. Nếu như nàng ở chỗ này, ta sẽ giúp ngươi bắt giữ nàng lại, chi ngươi nếm thử tư vị của nàng, thuận tiện cho tiểu đệ hưởng thụ ké, cho ta xem xem con rắn này có gì khác với những nữ tử khác.
Trong mắt Ngao Hạo có kim quang lóe lên, nói:
– Chuyện này ta không cần ngươi quản tới, nàng là rắn, ngươi cũng không tính là Long, sớm muộn gì sẽ có một ngày ta sẽ hàng phục nàng ta.
Trong nội tâm thầm mắng một tiếng ngu ngốc, nếu như Ngao Kiền còn sống, ngươi còn đang trốn trong chỗ sâu của biển cả không dám đi ra ngoài. Hơn nữa Bạch Tố Trinh dù nói thế nào cũng là một trong hai mươi tám tinh túc, há có phải loại người như ngươi có thể nhúng chàm.
Ngao Huyễn giật nhẹ khóe miệng, xảo trá nói:
– Nghe nói nàng đã có nam nhân.
Ngao Hạo hung hăng trừng Ngao Huyễn, nói:
– Ngươi câm miệng cho ta, cũng chỉ là một phàm nhân, tu hành đạo pháp mèo quào. Rơi xuống trong tay của ta, ta muốn hắn sống không được, muốn chết không xong, ta cũng muốn xem người mà Bạch Tố Trinh chọn là thứ gì.
Hắn còn nhớ rõ Hứa Tiên lần trước phá vỡ bảo bối của hắn, cái bình cổ đồng tổn thất không biết bao nhiêu kim linh chi lực. Hơn nữa ngẫm lại nữ tử như thế tuyển nam nhân vô dụng, càng cảm thấy tức giận trong lòng.
Ngao Huyễn nhìn qua Ngao Hạo, trong nội tâm rất là khinh thường, dù mạnh miệng thế nào, người ta cũng đem toàn thân nữ tử của ngươi nếm qua nhiều lần, mà ngươi ngay cả lông cũng không sờ được, còn bị phu thê người ta đánh một trận, chỉ biết nói láo lung tung.
Ngoài miệng lại không hề trêu chọc hắn, mà chỉ nói:
– Chúng ta mau động thủ đi, gần đây Trường Giang đấu rất kịch liệt, chúng ta bắt lấy Ngao Ly, có thể cầm được Tiền Đường Thái Hồ, trở về cũng báo công với chúa công một phen, nói không chừng còn được ban thưởng bảo vật đấy.
Ngao Hạo nói:
– Nàng ở trong phiến hải vực này, nhưng ẩn sâu trong đáy nơcs, ngươi trước dẫn nàng đi lên đi.
Ngao Huyễn cười nói:
– Xem ta a, nói không chừng căn bản không cần dùng tới pháp bảo như vậy, cũng hống nàng ngoan ngoãn đi tới Đông Hải của chúng ta, thành hôn với ngươi.
Nói xong nhổ ra một cổ hơi thở.
Hơi thở này cũng không có hóa thành làn khói trắng. Mà hoàn toàn trong suốt, vặn vẹo cảnh vật bốn phía, giống như hỏa diễm đang vặn vẹo không khí.