Chỉ có An Bội Tình Minh còn đứng ở nơi đó.
Hồ Tâm Nguyệt mở miệng nói:
- Được rồi, được rồi, ta thừa nhận, lần này ngươi thắng... mới lạ!
Nụ cười giảo hoạt hiện ra trong khóe miệng.
Hứa Tiên kinh ngạc, chỉ cảm thấy thân thể trở nên nặng nề hơn, hắn phát giác được vòng xoáy này không phải hiện ra dưới chân Hồ Tâm Nguyệt, mà là ở dưới chân của hắn, không khỏi nhìn về qua vị trí bố trí tảng đá:.
- Móa nó!
An Bội Tình Minh cúi thấp đầu trầm mặc không nói, hắn giống như đang ngây người.
Hứa Tiên giãy dụa muốn thoát thân, nhưng lúc này lại tới phiên Hồ Tâm Nguyệt ôm chặc hắn, ngay tiếp theo chín đuôi hồ ly đã quấn chặt lấy hắn, tuy lực lượng của nàng không bằng Hứa Tiên, nhưng hiện tại tình thế nghịch chuyển, dù sao nàng cũng là yêu quái cấp bậc Thần Tiên, trên lực lượng tuyệt đối không phải kẻ yếu.
- Tình Minh!
Hứa Tiên ẩn chứa lôi âm kêu gọi, lập tức làm An Bội Tình Minh giựt mình tỉnh lại, ngơ ngác nhìn qua hai tay của mình:
- Ta, ta đang làm cái gì?
Không biết lúc nào một thanh âm trong lòng hắn vang lên, âm thanh của mẫu thân của hắn, hắn thân bất do kỷ tuân theo lệnh của nàng, cải biến vị trí bày đặt linh thạch, vặn vẹo hướng phong ấn chỉ.
An Bội Tình Minh không thể tin nói:
- Điều đó không có khả năng, ta là con của chồn bạc, tại sao bị ngươi mị hoặc.
Từ khi khai chiến với yêu hồ, yêu hồ mị hoặc chi thuật vẫn gây phiền toái lớn cho bọn họ, nàng chẳng những thao túng tâm trí phàm nhân, ngay cả cao tăng khổ hạnh trong núi, thậm chí là vu nữ đối mặt với nàng đều thất thần.
Nhưng hắn là ngoại lệ, chưa bao giờ bị dính chút mị hoặc nào, kiên định là địch với Cửu Vĩ Yêu Hồ, hắn tin tưởng lực lượng mẫu thân ban cho hắn, nhưng mà tình cảnh của hắn vừa rồi quả thực mềm yếu giống như phàm nhân vậy.
Hồ Tâm Nguyệt cười quyến rũ nói:
- Đồ ngốc, đây cũng không phải là mị hoặc, mà là ảo thuật!
Trong nội tâm An Bội Tình Minh cả kinh, ảo thuật, chẳng lẽ là yêu hồ lợi dụng ảo thuật sai khiến mình xem Hứa Tiên trở thành nàng, mà đem nàng trở thành Hứa Tiên? Không, chính mình không có khả năng sai lầm như vậy, chính mình còn mang theo Bát Chỉ Kính, không có khả năng dễ dàng bị ảo thuật lừa gạt.
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, nhớ tới một loại khả năng, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua An Bội Tình Minh, hắn rốt cục cũng hiểu vì sao tại trong thời đại khác nhau này hắn lại có thể nhìn thấy nhân vật trong lịch sử.
- Xem ra ngươi hiểu ra rồi!
Hồ Tâm Nguyệt mỉm cười nói ra sự thật tàn nhẫn:
- Đúng vậy, ngươi mới là ảo thuật của ta.
An Bội Tình Minh không thể tin nói:
- Ngươi nói cái gì?
Bằng vào thông minh của hắn thì cũng nghĩ tới một loại khả năng này, chỉ là không muốn thừa nhận a.
Một Âm Dương sư kêu lên:
- Tình Minh không nên bị nàng mê hoặc, nàng nói dối, yêu hồ không có khả năng gạt phụ thân của ngươi sao?
An Bội Tình Minh giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nói:
- Đúng rồi, phụ thân của ta hắn sẽ không nói dối, hắn nói hắn nhìn tận mắt thấy ta được sinh ra, hắn nói...
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Phụ thân? Nếu muốn hắn tin tưởng ngươi là con của hắn thì quá dễ dàng, chỉ bằng một nam nhân ngu dốt thực sự có thể gặp một đoạn diễm ngộ với hồ yêu sao, thật sự là buồn cười. Hắn có thể nói rõ ràng cho ngươi biết sao? Ngươi có thể nhớ lại gương mặt mẫu thân của ngươi sao? Bẩm sinh có được lực lượng cường đại, dung mạo tuyệt thế, ngay cả yêu ma cường đại cũng phải cam tâm tình nguyện trở thành thức thần của ngươi? Ngươi có bao giờ nghĩ tới chuyện đó không? Đó là do lực lượng của ta! Thế nào, giấc mộng này cũng được xem là mộng đẹp a!
Tay của An Bội Tình Minh run rẩy giơ Bát Chỉ Kính chiếu vào bộ mặt thật của mình. Bát Chỉ Kính theo trong tay hắn rơi xuống, bởi vì trong kính không có vật gì cả.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tớivừa rồi Hồ Tâm Nguyệt hỏi hắn một câu:
- Mộng đẹp như vậy ai nhẫn tâm tỉnh lại đây? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm sao?
Rốt cuộc hắn cũng hiểu được hàm nghĩa của lời này, bởi vì mộng đẹp một khi tỉnh lại phải đối mặt với sự thật tàn khốc.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Tại sao ngươi lại làm vậy?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Xem như bị ngươi dẫn dắt đi.
Hứa Tiên nói:
- Ta dẫn dắt?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi giao phó hồn phách lưu ly đúng không, vì vậy ta nghĩ ra có thể sáng ra hay không, tạo ra vật có được linh hồn?
Sau khi nàng vượt qua trung thiên kiếp, cảm giác lực lượng của mình biến hóa về chất cho nên có tâm tư sáng tạo ra ảo thuật mạnh hơn nữa, nhưng mà độ khó khi sáng tạo ảo thuật mạnh hơn quá khó khăn.
- Bởi vì ở Đông Doanh thật sự quá nhàm chán, ngay cả một người khiến ta động thủ cũng không có, vậy sáng tạo một địch nhân xuất hiện đi! Ta lúc ban đầu muốn thiết lập nó là nữ tính, nhưng mà nữ tính trong thời đại này không có khả năng dẫn dắt mọi người, vì vậy cải thành nam tính. Mà từ nhỏ tới lớn quá thì lãng phí thời gian, vì vậy liền trực tiếp chế tạo bộ dạng trưởng thành, chế tạo ra tất cả ảo cảnh, sau đó lại cho Âm Dương sư tin tưởng nhận hắn làm đồ đệ, ngược lại sẽ không tốn nhiều công sức.
Hứa Tiên thở dài, cách làm như vậy quá giống phong cách đại ma vương a.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nghe Hồ Tâm Nguyệt nói, giống như đang khoe khoang quá trình chế tạo An Bội Tình Minh. An Bội Tình Minh hai mắt thất thần, rất nhiều nghi hoặc trong nội tâm rốt cuộc cũng được giải thích, tuy trước kia hắn chỉ xem đây là một đoạn trí nhớ đẹp mà thôi.
Mà những trí nhớ đó hắn hạnh phúc thế nào, tuy mẫu thân khi còn bé ít khi rời khỏi hắn, những thứ cho hắn còn nhiều hơn bất cứ mẫu thân nào. Cho tới bây giờ phụ thân còn đang ở hành lang gấp khúc lẩm bẩm mẫu thân rất tốt, mà hắn cũng từng thiện ý cười cười, nam nhân như phụ thân không ngờ cũng tìm được ái thê tốt như vậy.
Nhưng mà tất cả... Chưa từng xảy ra... Tất cả chỉ là giấc mộng.
Tại sao có thể như vậy...
Hồ Tâm Nguyệt dương dương đắc ý nhìn Hứa Tiên nói:
- Vốn chỉ là một món đồ chơi, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt vẫn có chút tác dụng nha, nếu bắt được ngươi đúng là không dễ dàng gì, nhưng mà bây giờ là ai bắt lấy ai?
Vốn cho rằng lực lượng thắng Hứa Tiên, nhưng Hứa Tiên muốn chạy trốn thì nàng cũng không thể làm gì. Mà khi An Bội Tình Minh cùng Hứa Tiên đồng thời xuất hiện một khắc thì nàng đã có suy nghĩ mới.
Hứa Tiên trầm mặc không nói, thời điểm này lực lượng phong ấn đang phong bế lực lượng của hắn, làm cho hắn không thể động đậy.
Hồ Tâm Nguyệt sờ lên cằm:
- Để cho ta tới nghĩ nên xử lý ngươi thế nào, xem ra đã không cần vận dụng chiêu cuối cùng rồi.