Hứa Tiên vốn cho rằng thế gian này ít có thứ gì mê hoặc tâm trí của hắn được, cho dù là mỹ nhân "Khuynh quốc khuynh thành" thì nhiều nhất chỉ có thể mê loạn một quốc gia mà thôi. Mà cổ nhân cho rằng mỹ nhân thời nay khác xưa rồi. Mỹ nhân của nước mình chưa chắc được người nước khác xem là mỹ nhân, cho dù miễn cưỡng được người ta tán thành là mỹ nhân, vậy cũng giới hạn trong phạm trù nhân loại mà thôi.
"Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn" cũng không đủ khoa trương hình ảnh trước mặt, ít nhất Hứa Tiên cho rằng là như vậy, nhưng mà nhận thức hiện giờ của hắn đã bị đánh phá bởi người trước mắt.
Hứa Tiên dừng bước lại, ngơ ngác nhìn Hồ Tâm Nguyệt, lẩm bẩm nói:
- Đẹp quá!
Loại cảm giác đẹp này không phải là ngũ quan tinh xảo, dáng người ưu nhãn truyền lại, mà là đẹp từ trong lòng người.
Thì ra sau khi tấn chức Tiên Hồ thì năng lực trên người của Hồ Tâm Nguyệt tăng cường thật mạnh, thực sự không phải do năng lực thi triển ảo thuật, mà là Cửu Vĩ Hồ nhất tộc có lực mê hoặc bẩm sinh.
Đây không phải là thứ mị thuật cấp thấp kia có được, cũng giống như danh hiệu Ma Hồ biến thành Tiên Hồ, nếu như trước kia tại trên người của nàng có nét yêu mị, ma mị thì vậy bây giờ nàng biến thành tiên mị, loại lực lượng này không phải mê hoặc người khác, mà là truy cầu cực hạn của cái đẹp, cho dù là chủng tộc nào, tất cả sinh linh đều khuất phục dưới cái đẹp này, bởi vì hết thảy sinh linh đều có truy cầu bản năng của mình.
Loại mị lực này kỳ thật không phải do nàng cố tình thi triển ra, mà là dung nhập vào trong thần tủy của nàng, trong cuộc chiến ở kinh đô nàng đã cố ý thu liễm mị lực, những Âm Dương sư vu nữ tạo thành quân đoàn trừ ma chỉ là một trò chơi của nàng mà thôi, như nếu nàng thể hiện mị lực này chẳng những không có người có thể ra tay với nàng, thậm chí không có biện pháp sinh ra một tia suy nghĩ ám hại nàng, trò chơi cũng mất đi ý nghĩa của nó.
Mà đối mặt với Hứa Tiên thì nàng đặc biệt không muốn bày ra mị lực này, tình nguyện bằng vào các loại thủ đoạn chiến thắng Hứa Tiên. Rốt cục vào lúc bị giày vò vô kế khả thi mới bất chấp che dấu cùng che lấp, mà Hứa Tiên cũng bị sững sờ.
Hồ Tâm Nguyệt ra lệnh:
- Đem Âm Dương Kính giao cho ta.
Hứa Tiên tiện tay cầm lấy Âm Dương Kính đi tới, đưa tới trước mặt Hồ Tâm Nguyệt.
Khóe miệng của Hồ Tâm Nguyệt nở nụ cười đắc ý, so sánh với nụ cười này, mặc dù xuân quan chung quanh rực rỡ đều lộ ra vẻ ảm đạm thất sắc, nhưng sâu trong đôi mắt của nàng đã lộ ra một tia thất vọng.
"Phanh" một tiếng, Hứa Tiên không chút khách khí dùng nắm đấm gõ lên đầu của nàng.
Một gõ này đã dùng sức nên Hồ Tâm Nguyệt cúi người xuống, hai tay ôm cái đầu hét lên, không thể tin tín nói:
- Ngươi lại dám đánh ta đầu!
Hứa Tiên miễn cưỡng nói:
- Đánh đầu của ngươi là còn nhẹ đấy.
Trong lòng của hắn thậm chí có cảm giác chịu tội, tuyệt đối không nên tổn thương vưu vật xinh đẹp thế này. Hắn đã niệm tâm pháp phật môn cả ngàn lượt để trấn định tâm thần nhưng không cách nào chống lại được mị lực của nàng.
Ánh mắt hắn luôn nhịn không được mà nhìn qua người của nàng, ý chí của hắn hết sức tránh né loại tình huống này, bộ dáng khó xử này giống như thiếu niên đi gặp tình đầu vậy. Nếu như hiện giờ mà đối địch với Hồ Tâm Nguyệt chẳng những tinh thần cũng thất thủ, thậm chí ngay cả quyết tâm tổn thương nàng cũng không làm được.
Thì ra đây mới là Thượng Cổ di chủng có tu vi Thần Tiên kết hợp sinh ra lực lượng chính thức khó lường. Nhưng mà vì cái gì ở kinh đô nàng không dùng chiêu này?
Hồ Tâm Nguyệt bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
- Nhìn vào mắt của ta.
Hứa Tiên không tự chủ được nhìn qua con mắt của nàng, bốn mắt nhìn nhau giống như có điện quang giao hội, trong nội tâm của bọn họ rung động rất nhiều, sau đó hắn lập tức đưa mắt nhìn qua:
- Ta tại sao phải nghe ngươi.
Khóe miệng Hồ Tâm Nguyệt tràn ra tươi cười, dáng tươi cười của nàng chậm rãi mở rộng ra, rốt cuộc nàng không nhịn được mà cười ha hả, cười không ngừng nên ngồi xuống đất ôm bụng của mình.
Dù động tác này không lịch sự tao nhã, cũng không cho người nào cảm thấy có thất thố hay bất nhã, ngược lại còn có loại sắc thái đẹp tự nhiên.
Đợi đến lúc Hồ Tâm Nguyệt đứng lên thì Hứa Tiên chỉ cảm thấy trên người nàng có buồn bã, nhưng đây cũng không phải thần sắc biến hóa mà là một loại cảm xúc trong nội tâm, nàng khôi phục nguyên trạng vẫn là bộ dáng giai nhân tuyệt đại khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà loại lực lượng siêu thoát mị lực đã thu liễm lại.
Nằm trên cỏ trên sườn núi, một đàn chim lớn bay ngang qua bầu trời, trên người của Hồ Tâm Nguyệt không còn phát ra loại mị lực cường đại kia, mà là khí tức yêu khí cường đại, bản năng sinh tồn làm chúng bỏ chạy. Mấy con thú nhanh chóng tiến vào trong động, biến mất vô tung vô ảnh, ngay cả bướm cũng không đi tìm mật hoa.
Hứa Tiên buông lỏng một hơi, cảm thấy một có thất lạc.
- Vừa rồi ngươi xảy ra chuyện gì? Tại sao không tiếp tục nữa?
- Ta hy vọng ngươi đứng ở nơi này cùng nói chuyện với ta không phải là vì mị hoặc.
Hồ Tâm Nguyệt vuốt mái tóc xanh đang rủ xuống lên đầu, nàng nói:
- Hiện tại ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc tiểu Bạch đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Tiên liền đem chuyện xảy ra nói lại một lần.
Hồ Tâm Nguyệt mặc dù từ chỗ Hi Hòa nghe được một lời nửa câu, thực sự không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.
- Hứa Tiên, chuyện này toàn bộ là tại ngươi!
Hứa Tiên nói:
- Ta biết rõ!
Tất cả đều do nhân duyên tế hội, tất cả đều do hắn mà ra, tất cả quả đắng hắn cũng tuyệt đối không chối bỏ. Hắn chưa bao giờ cảm giác mình bất hạnh, tuyệt sẽ không hối tiếc tự buồn bã hoặc là tự oán tự thương hại, bởi vì mặc dù gặp vất vả trắc trở thì hắn cũng cần hưởng thụ tư vi đẹp của tình yêu, đây chính là một loại hạnh phúc, hắn mới chiến đấu phấn đấu đến bây giờ.
Hồ Tâm Nguyệt nao nao, không ngờ tới hắn lại thừa nhận sảng khoái như vậy, ngược lại không biết nên nói cái gì.
- Ngươi hiểu là tốt rồi.
Hứa Tiên nói:
- Ta đương nhiên hiểu rồi, nhưng bây giờ không phải là chú ý ai đúng ai sai, mà là phương pháp nào mới giải quyết được.
- Chúng ta nhất định phải giúp nàng khôi phục nguyên trạng.
Hồ Tâm Nguyệt làm ra bộ dạng đại thù sâu sắc, hiển nhiên thật sự là ăn không ít đau khổ.
Hứa Tiên từ chối cho ý kiến.
Hồ Tâm Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nói:
- Chẳng lẽ ngươi ưa thích nàng hiện tại sao.
Hứa Tiên mỉm cười:
- Yêu ai yêu cả đường đi lối về!
Hồ Tâm Nguyệt lập tức chán ghét nói:
- Ngươi sẽ không có loại yêu thích đặc biệt đấy chứ!
Nàng đi khắp nhân thế cho nên loại người gì cũng gặp qua rồi.
Khóe mắt Hứa Tiên co lại:
- Ngươi câm miệng cho ta.