Hứa Tiên thuận tay tiếp cây dù, che chắn bông tuyết rơi, cười nói:
- Ngươi ưa thích bàn đu dây sao?
Nhu Gia công chúa nắm dây xích của bàn đu dây, nhẹ nhàng lắc lư, gật đầu nói:
- Ân.
Lại bổ sung nói:
- Nhưng mà... Nhưng mà, bọn họ nói, cây hòe, không tốt lắm.
Không tốt lắm? Đại khái là không quá may mắn.
Hứa Tiên vung tay lên nói:
- Bọn họ nói mò!
Nhu Gia công chúa lộ ra nụ cười ngại ngùng, Hứa Tiên vốn là như vậy. Phi thường dứt khoát khi chối bỏ cách nói của người khác, uống thuốc hắn nói không cần uống, bàn đu dây hắn nói tùy tiện chơi. Ai, nếu thật sự như hắn nói, thì quá tốt rồi.
Hứa Tiên phát giác được nàng tâm sự, nói:
- Ngươi là công chúa, có lẽ nên khí phách một chút.
Nhu Gia công chúa ngây người một hồi, nói:
- Khí... Khí phách... Là có ý gì?
Hứa Tiên ngẫm lại, giả bộ hung dũ, nói:
- Không cho ta chơi bàn đu dây, ta sẽ đánh các ngươi, chém đầu các ngươi.
Nhu Gia công chúa thấy biểu lộ "Hung ác" của Hứa Tiên, không khỏi sững sờ, nhếch miệng, rốt cục vẫn phát ra nụ cười vui vẻ, nhưng cũng biết Hứa Tiên đang vui đùa, vừa cười vừa nói:
- Như vậy sao được?
Ngay sau đó lại ho khan dồn dập.
Hứa Tiên nhanh chóng truyền vào người của nàng một ít chân khí, nàng lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có chút xấu hổ nhìn qua Hứa Tiên, cảm thấy làm phiền hắn quá, nhưng nhiệt độ xuyên thấu qua tầm lưng, truyền vào đáy lòng..
Bỗng nhiên Hứa Tiên nói:
- Hiện tại muốn chơi sao?
Nhu Gia công chúa nói:
- Cái gì?
Hứa Tiên nhẹ nhàng đẩy bàn du dây một cái, Nhu Gia công chúa kinh hô một tiếng, vội vàng nắm chặt dây thừng, thật vất vả đợi đến lúc bàn đu dây dừng lại, đỏ mặt thấp giọng nói:
- Hoại tử.
Hứa Tiên cười nói:
- Không chơi, trở về đi.
Nhu Gia công chúa lại ngẩng đầu, nói:
- Có thể, chơi trong chốc lát sao?
Trong con ngươi trong suốt của nàng, tràn ra mong mỏi sáng rọi.
Hứa Tiên liền nhẹ nhàng đẩy.
Trong bông tuyết bay tán loạn, nàng lần lượt bay lên không trung, bông tuyết giống như đang cười, rơi trên đất. Bởi vì là mùa đông, cho nên đã lâu rồi nàng không chơi đùa.
Hứa Tiên đứng ở một bên, nhìn qua thân ảnh vui sướng của nàng, nhưng có chút cảm thán, từ nhỏ đã ở trung tâm quyền lợi của đế quốc, hưởng thụ lấy tất cả bảo hộ và sủng ái, nhưng thời gian hưởng thụ sung sướng, đại khái là ít đến thương cảm a, chỉ đơn thuần là chơi đu dây, cũng có thể làm cho nàng có biểu lộ như vậy.
Rốt cuộc vận mệnh đã nhân từ hay tàn khốc với nàng? Có lẽ trong lúc ngủ say, hô hấp vốn yếu ớt của nàng sẽ dừng lại, đó mới là số mệnh của nàng a! Một cô gái xinh đẹp giống như bông tuyết, cũng nên giống như bông tuyết, bay xuống trong yên tĩnh, yên tĩnh tỏa khắp sao? Truyện được copy tại Truyện FULL
- Này!
Chợt có âm thanh làm cho hắn thoát ra khỏi mạch suy nghĩ, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Nhu Gia công chúa hiện ra nói:
- Không đi.
Lắc lắc bàn đu dây, bàn đu dây vô lực rung rung vài cái, quả nhiên là không đi.
Hứa Tiên cười cười, lại đẩy mạnh, lúc này dùng sức quá lớn, Nhu Gia công chúa kinh hô bay trong tuyết, vô số bông tuyết đập vào mặt, nàng sợ hãi nhắm chặt hai con mắt lại.
Hứa Tiên cười ha hả, nói:
- Không cần sợ, nếu như rơi xuống, ta sẽ tiếp ngươi.
Nhu Gia công chúa nghe vậy, chỉ cảm thấy trong nội tâm sợ hãi tiêu giảm đi không ít, âm thanh tự tin kia, luôn rất dễ dàng cho nàng lực lượng, nàng chậm rãi mở hai mắt ra, dần dần có thói quen bay lên cao, ngược lại cảm thấy thú vị, tiếng gió ô ô thổi qua bên tai, ngày thường những thị nữ kia không dám cho nàng bay cao như vậy.
Cái túi mũ trên đầu đã rớt xuống phía sau rồi, đôi má tinh xảo của nàng lộ ra ngoài hoàn toàn, mặt mũi tràn đầy vui sướng vui vẻ.
Bàn đu dây dừng lại, Nhu Gia công chúa nhảy xuống bàn đu dây, Hứa Tiên phủi nhẹ tuyết trên đầu của nàng, đưa tay đặt lên đầu của nàng, nói:
- Nên đi.
Nhu Gia công chúa cúi đầu, tư thái thân mật như thế này, làm cho nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, đôi má ngọc đỏ ửng lên. Nhưng trong lòng lại có chút ấm áp, ngẩng đầu nói:
- Đến phiên ngươi.
- Ta?
Nhu Gia công chúa cố gắng phóng đại âm thanh, nói:
- Đến lượt ta đẩy ngươi
Nàng bày ra tư thái kiên quyết, nhưng âm lượng thấp tới đáng thương.
Hứa Tiên nói:
- Ta cho ta bay sao!
Nhu Gia công chúa cúi đầu xuống, vô lực nói:
- Muốn.
Hứa Tiên thấy nàng khó có được "Khí phách" một hồi, bất đắc dĩ nói:
- Vậy được rồi!
Nhưng thời điểm Hứa Tiên ngồi lên bàn đu dây, thì cây hòe lớn kia rên rỉ một tiếng, từ khi hắn tu luyện công pháp của Long tộc, luyện thân thể như sắt thép, cho nên sức nặng của thân thể tăng lên rất lớn.
Nhu Gia công chúa dùng hai cánh tay đẩy Hứa Tiên, nhưng nghẹn đỏ mặt mà bàn đu dây không chút lắc lư một cái, nhưng không chịu buông tha. Mà lui ra phía sau vài bước, chạy đà, nhưng tay còn chưa chạm vào Hứa Tiên, thì chân đã trợt, ngã xuống đất.
Hứa Tiên khẽ vươn tay nâng thân thể của nàng, chậm rãi đở nàng dậy, đã thấy đôi mắt của nàng đục ngầu, trên con ngươi đã có hơi nước, dùng sức ngậm miệng, bộ dáng đáng thương làm cho người ta đau lòng.
- Vừa rồi làm đau ngươi sao?
Khí lực của mình quá lớn, nói không chừng còn chưa nắm giữ khí lực.
Nhu Gia công chúa lại lắc đầu, mang theo âm thanh nức nở, nói:
- Ta quá vô dụng, ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được.
Hứa Tiên nói:
- Là ta quá nặng, ngươi không tin đẩy thử coi.
Nhu Gia công chúa thử đẩy nhẹ, bàn đu dây bị đẩy đi thật nhẹ nhàng.
Ngồi lên bàn đu dây, biểu lộ của Hứa Tiên có chút bất đắc dĩ, thứ này dường như mình không nên chơi a, hơn nữa còn để một tiểu nữ hài mềm mại thế này đẩy một đại nam nhân có sức nặng như mình, nghĩ thế nào cũng có hiềm nghi biến thái cả, hơn nữa còn là biến thái thú vị.
Thở dài, cũng miễn cưỡng xem như thực hiện tâm nguyện của nàng a! Tính toán, biến thái thì biến thái a!
Nhu Gia công chúa vui mừng không thôi, lần lượt dùng sức thôi động, trong miệng "Hắc" "HAAA" khẽ kêu không ngớt, giống như đang khuyễn khích mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng đặc biệt nhiều hơn mấy phần sinh khí.
Tuy chỉ yếu là do Hứa Tiên dùng pháp lực khu động, nhưng đại khái, trong cuộc đời của nàng chưa từng vận động kịch liệt như thế này, không bao lâu đã vịn đầu gối, thở hồng hộc, thở ra từng ngụm khói trắng, trên mặt lại tràn đầy vui mừng, giống như còn vui vẻ hơn nàng được chơi.
Hứa Tiên nói:
- Thời điểm không còn sớm, nên trở về đi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Gia công chúa hơi có chút tiếc nuối, thở hào hển nói:
- Tốt, tốt.
Đôi mắt lại cầm một quả cầu tuyết dưới đất. Ném về phía Hứa Tiên, trúng ngay ngực của Hứa Tiên, rồi sau đó cẩn thận xem phản ứng của Hứa Tiên, trong dò xét đầy hứng thú nhìn Hứa Tiên, xấu hổ cúi đầu, mắt thấy Hứa Tiên bước chậm tới gần.
Trong nội tâm nàng khẩn trương tới cực điểm, cảm giác mình vừa rồi quá lỗ mãng, chợt ngẩng đầu nói:
- Thực xin lỗi, ta, ta không phải cố ý!