Cửu Anh phun ra nước vào cái lưỡi đỏ tươi, xảo trá nói:
- Nếu ngươi thật sự có thể giết ta, cùng ta nói chuyện làm gì?
Bỗng nhiên Cửu Anh ngửa mặt lên trời gào thét, ngaon độc vừa rồi quét sạch, ngược lại hóa thành chiến ý dạt dào. Những yêu thần như nó trong huyết mạch chảy xuôi đều là máu huyết cuồng bạo cho nên đều dừng vũ lực uy hiếp.
- Để cho ta kiến thức lực lượng của Chúc Âm đi nào!
Chín đầu rắn của Cửu Anh vặn vẹo theo phương thức kỳ lạ, không có một lát con mắt của chín đầu rắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Trinh, không có chuyển đi một chút nào. Hiển nhiên là điều động toàn bộ lực lượng để đối phó Bạch Tố Trinh.
Mà thân rắn khổng lồ của nó đã cuộn lại giống như cây cung kéo căng chờ phát động công kích, da rắn cứng rắn ma sát với đá vang lên tiếng ầm ầm, quả thực là làm mặt đất dậy sấm.
Bạch Tố Trinh thở dài một hơi, tay phải của nàng hội tụ năng lượng, chuyện này cũng không phải phô trương thanh thế. Nếu như kẻ địch trước mặt này không đối phó được, vậy tình thế hiểm ác sau đó phải đối phó thế nào? Khá tốt Hi Hòa đã giúp nàng hòa hõa lực lượng tà ác, sử dụng một chút...
Hứa Tiên cầm chặt tay nàng, thì thầm:
- Nếu như không được thì tạm thời lui ra phía sau đi.
- Yên tâm đi, ta không sao a!
- Chúng ta đã nói!
Trong mắt của Hứa Tiên xuất hiện ý chí không lay chuyển được.
Bạch Tố Trinh nhìn qua hắn cũng có một loại cảm giác phải nghe theo lời của nam nhân này.
- Các ngươi thật đáng thương!
Bỗng nhiên một âm thanh thở dài từ phía sau vang lên, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh kinh ngạc nhìn lại. Chỉ thấy Hồ Tâm Nguyệt không biết từ lúc nào rời khỏi sau lưng của bọn họ, đi tới trước mặt Cửu Anh.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh cả kinh kêu lên:
- Tiểu Nguyệt!
Nàng cùng Cửu Anh khoảng cách không tới mười trượng, Cửu Anh chỉ cần duối đầu rắn ra là có thể cắn trúng nàng. Chớ nói chi là dùng các loại chiêu số quỷ dị, nàng hoàn toàn hãm thân vào trong hiểm cảnh.
Cửu Anh nói:
- Ngươi nói cái gì?
Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên cũng bất chấp rất nhiều, phi thân lên muốn cứu nàng.
Hồ Tâm Nguyệt hô lớn:
- Dừng bước!
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đành phải dừng bước lại. Không phải bởi vì nghe lời của nàng mà là chín đầu của Cửu Anh đã mở rộng ra, lúc này đang vờn quanh Hồ Tâm Nguyệt, lưỡi rắn phun ra nuốt vào cơ hồ có thể chạm vào người của nàng, nàng lúc này không có an toàn gì đáng nói.
Hồ Tâm Nguyệt cũng không quay đầu lại nói:
- Các ngươi quá đáng thương rồi, uyên ương hoạn nạn tới bước này ngay cả ta đều nhìn không được. Nhưng mà so ra còn không đáng thương Cửu Anh trước mặt ta.
- Mị hoặc thuật của ngươi vô dụng với ta, ta xem mặt mũi của Thanh Khâu nên cho phép hồ ly ngươi cút đi!
Cửu Anh căn bản không tiếp lời của Hồ Tâm Nguyệt, một cái đầu nổi giận nói ra, bởi vì hai chữ "Thanh Khâu" này mang theo áp lực và lửa giận, nhưng mà hai chữ này vừa thốt ra không giống như nói về địa danh, mà càng giống tên người.
Ba người ở đây đều là người thông minh, thoáng cái đã phát giác được đây là tên của Cửu Vĩ Thiên Hồ trước kia, cho nên nơi này mới dùng tên của hắn mà mệnh danh. Mà Cửu Anh có thể ẩn núp trong Thanh Khâu Chi Trạch hiển nhiên là có chút sâu xa.
Đôi mắt Hồ Tâm Nguyệt hơi đảo, nói:
- Ta đáng thương ngươi bị Hậu Nghệ phong ấn mấy ngàn năm, vừa mới thấy ánh mặt trời lại gặp phải hắn.
Cửu Anh giận không kềm được nói:
- Hậu Nghệ! Hắn ở nơi nào?
Lập tức phân ra mấy đầu rắn nhìn chung quanh. Tỏ rõ nó giờ phút này chột dạ. Cái tên này lưu lại bóng mờ trong lòng của nó, hiển nhiên so với Chúc Long còn muốn lớn hơn.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau. Hiểu được Hồ Tâm Nguyệt đang làm cái gì, đây là một hồi đàm phán.
Hồ Tâm Nguyệt một ngón tay chỉ Hứa Tiên nói:
- Xa cuối chân trời gần ngay trước mắt!
Cửu Anh nói:
- Ngươi muốn gạt ta sao? Hậu Nghệ không có yếu như vậy.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Đó là bởi vì hắn còn không có xuất cung ra. Bằng không thì chỉ sợ ngươi chạy trối chết rồi.
Cửu Anh trầm mặc, nó đúng là từ trên người của Hứa Tiên cảm nhận được khí tức của Hậu Nghệ, mà nó trước sau quen sát chỉ là nhân loại bình thường mà thôi, nhưng kết quả lại vượt qua ngoài ý định. Yêu thần như nó không sợ gì cả, nhưng đó là với kẻ địch thực lực ngang nhau, một khi đụng phải kẻ địch mạnh hơn thì bản năng động vật lại phát huy tác dụng lần nữa. Chạy trốn cũng không có gì đáng xấu hổ.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Cho nên hắn hôm nay đến chỉ vì thu hồi bảo kiếm, mà không phải quyết sinh tử với ngươi, ngươi chỉ cần giao thần kiếm ra...
Cửu Anh tiếp lời nói:
- Giao thần kiếm ra lại cho hắn giết ta sao?
Hung quang trong mắt hiện ra, sát khí đã đạt đỉnh, sau một khắc nó sẽ tiến công.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đều khẩn trương lên. Hồ Tâm Nguyệt thần sắc tự nhiên nói:
- Vậy ngươi vì cái gì không hỏi đám bên cạnh ngươi xem, những kẻ này có ý khác hay không?
Trong lúc bọn chúng nói chuyện với nhau, nói chuyện cơ hồ đều lấy đầu chính giữa phát ngôn, đây là đầu rắn cường tráng hơn tám đầu kia, tám cái đầu kia cam chịu nghe nó cầm đầu, xem như ý chí hạch tâm của Cửu Anh. Đầu rắn này đương nhiên là mạnh nhất. Cho nên muốn bắt đầu đe dọa nó là không được, nhưng mà không phải không có chỗ đột phá.
Chung quanh cái đầu rắn tráng kiện là tám đầu rắn khác, trừ cái đầu rắn có ân oán với Hứa Tiên ra thì mấy cái đầu rắn không có kiên quyết như vậy. Nói trắng ra bọn chúng không nhận ra Hứa Tiên, mà Hứa Tiên nếu thật là Hậu Nghệ thì càng phải cân nhắc, miễn cho giẫm lên vết xe đổ, nhưng mà cho tới nay đầu rắn chủ đạo đều là đầu chính giữa, chúng cũng đã quen rồi.
Hồ Tâm Nguyệt lập lại lời nói ban đầu.
- Các ngươi thật là đáng thương, đều là một trong Cửu Anh nhưng ngay cả một chút tự chủ cũng không có được, chỉ có thể bị lôi kéo đi làm tử đấu không cần thiết, cũng không biết là vì cái gì?
Nàng vẫn nhìn chằm chằm quan sát động tĩnh của Cửu Anh, từ khi vừa mới bắt đầu thì công kích Hứa Tiên chính là đầu rắn có ân oán, thời điểm mấy cái đầu rắn xì xào bàn tán thì nàng hiểu chín đầu của Cửu Anh hiển nhiên không có tán đồng ý chí này, cũng không phải chân chánh toàn tâm toàn ý. Nhưng lúc đầu nàng còn không biết nên lợi dụng sơ hở này thế nào, cho tới bây giờ...
Khi áp lực bên ngoài quá lớn thì bên trong sẽ sinh ra ý nghĩ khác nhau, mà trong Cửu Anh lại tồn tại bát kỳ, đây cũng là nơi nàng thi triển công phu miệng lưỡi của mình.
- Ngay cả dã thú yếu nhược nhất cũng có thể dựa vào ý chí của mình mà hành động, các ngươi thì thế nào?
- Nàng nói đúng, trận chiến đấu này không cần thiết.
Đầu rắn hàn băng nói ra.
Vừa rồi đầu rắn nhả độc nói:
- Nếu như lúc trước chúng ta trốn vào trong nước thì không đối kháng chính diện với Hậu Nghệ, căn bản sẽ không bị phong ấn mấy ngàn năm.