Mục lục
Hậu Tinh Thần Biến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tôn thành trong một căn phòng.

Chu Viêm vung tay lên, trước mắt một mảnh không gian nhất thời vỡ ra, bên trong lẳng lặng nằm một thanh kiếm, kiếm kia thoạt nhìn rất bình thường, ba chỉ (lóng tay) chiều rộng, dài ba thước (xích; thước Trung Quốc: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét), quanh thân kiếm bao phủ bởi làn khí màu xám mờ nhạt.

"Ha Ha, cuối cùng dung hợp thành công rồi." Chu Viêm phất tay một cái, thanh kiếm kia liền nắm trong tay, khe khẽ vuốt ve thân kiếm, cảm nhận được... trên thân kiếm này thi thoảng một lực lượng khổng lồ truyền đến.

Gật gật đầu thỏa mãn, tiếp tục tự nhủ: ""Uy lực thanh kiếm nầy đã không thua kém với nhất lưu Hồng Mông linh bảo nữa rồi."

"
Đây đúng cái gọi là Lưu Quang điện sao?" Tần Tư và Hồng Quân hai huynh đệ nhìn thấy trong cái sơn mạch hoang vu trước mắt kia nổi lên một cung điện thật lớn.

"
Đúng rồi, Lưu Quang không thích thành trì, chính tại trên núi xây dựng cái đại điện như thế, các ngươi cũng đừng coi thường Lưu Quang này, người này coi như là lòng dạ độc ác, lại lĩnh ngộ được bộ phận Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc, khoảng cách đến Thiên Tôn cũng chỉ có một bước xa." Băng Phong ở phía sau nhắc nhở nói.

"
Băng Phong nói không sai, đối mặt với Lưu Quang, nhất định phải ứng phó cẩn thận, ngươi chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn giữ ngươi lại. Đúng là sát chiêu." Ngao Phương cũng nghiêm túc nói.

Hồng Quân mỉm cười nói:

"
Hai vị tiền bối yên tâm đi, cho dù hắn hiểu được Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc lại có ích lợi gì, hắn không phải Thiên Tôn, lại không có linh bảo, muốn công phá phòng ngự của chúng ta cũng khó khăn." Hồng Quân tự tin nói.

"
Hỏi thêm lần nữa, các ngươi thật sự không cần chúng ta hỗ trợ sao?" Ngao Phương hỏi. Trước đó hai huynh đệ nói muốn tìm quấy rối Lưu Quang, mấy người cũng có phần lo lắng, Băng Phong, Ngao Phương cùng Lam Diệp lại muốn trực tiếp tới hỗ trợ. Ba người bọn họ mặc dù không hiểu biết Thời Gian Đảo Lùi Pháp Tắc, nhưng ba người nhất định có thể kiềm chế Lưu Quang, cùng Lưu Quang đánh nhau ngang tay. Nhưng nào ngờ bọn họ vừa mới đưa ra cái ý kiến này đã bị hai huynh đệ gạt ngang. Lý do cự tuyệt thi thoảng vẫn còn vang lên trong đầu ba người, đó chính là "chúng ta là con của Tần Vũ".

Chỉ có một câu nói, đơn giản khác thường, lại đem đến cho hai người niềm tin thần kỳ, Phương Sùng cho rằng đây là lẽ đương nhiên, đơn giản nghĩ rằng hai huynh đệ là con của Thiên Tôn, tự nhiên sẽ không yếu kém. Trong những người này cũng chỉ có Tả Thu Mi mới biết được thành tựu của Tần Vũ bây giờ, nhưng nàng cũng không có tiết lộ với bất cứ người nào.

"Tiền bối, cám ơn các người đã dẫn chúng ta tới nơi này, chúng ta sẽ trở về Ám Yêu Cốc sau." Tần Tư hờ hững vừa cười vừa nói, trong ánh mắt vẫn là vẻ tự tin khôn cùng.

Ngao Phương và Băng Phong liếc nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ, Băng Phong nói:

"
Được rồi, nếu như đánh không lại, thì nhớ dùng thuấn di trở về Ám Yêu Cốc." Dứt lời hơi có thâm ý nhìn thoáng qua Tần Tư nói: "Tiểu Tư, ta không muốn Nghiên Nhi đau lòng thêm nữa."

Tần Tư không nói gì, chỉ là gật đầu.

"
Được rồi. Đại ca chúng ta đi thôi, nếu không đi bọn họ cũng sắp phát hiện ra chúng ta." Hồng Quân cười nói.

"
Đi!" Tần Tư đáp ứng một tiếng, hai huynh đệ bay lên trời, không có thuấn di, không có dùng tốc độ quá nhanh, cứ chậm rãi như vậy, giống như thưởng thức phong cảnh hướng về đại điện nọ bay tới.

"
Người nào?" Đột nhiên trong lúc đó, trước mặt Hồng Quân và Tần Tư xuất hiện bốn người, đều là một bộ dáng hung thần ác sát.

Hồng Quân và Tần Tư nhìn nhau cười một tiếng, Tần Tư trả lời một câu nói giả dạng qua loa:

"
Chúng ta đến tìm thời cơ."

"
Các ngươi thật to gan, có biết nơi này là Lưu Quang điện hay không. Là biểu hiệu của Lưu Quang đại đế." Bốn người này không có hoảng hốt chút nào, ngược lại là phẫn nộ quát mắng hai người. Tại Vô Danh Không Gian này lâu như vậy, còn chưa có Thần Vương nào dám đến Lưu Quang điện làm loạn.

"
Biết, chính bởi vì nơi này là địa bàn của hắn, chúng ta mới đến tìm cơ hội." Hồng Quân lạnh lùng nói: "Tránh ra, hay là chết?"

Bốn người đều là sửng sốt, không nghĩ hai người có dũng khí như vậy, lẻ loi chỉ có hai người mà dám đến Lưu Quang điện quấy rối, một tên đại hán trong đám phẫn nộ quát: "
Chết đúng là các ngươi." Tiếng nói vừa dứt tay nắm chặt một cây cự phủ thật lớn nhắm hướng Tần Tư bổ ào tới.

Tần Tư cười khinh miệt một tiếng, tâm niệm vừa động, không gian chung quanh trong nháy mắt cơ hồ ngưng đọng lại, tiếp đó cứ như vậy đứng chờ cự phủ đó.

Đến lúc khoảng cách giữa hai người còn chừng hai trượng, thì trên tay Tần Tư đột nhiên xuất hiện rõ ràng một thanh trường thương kim sắc, mũi thương nhọn hoắc chỉ thẳng vào đại hán nọ, cùng một lúc, đại hán ấy kinh hoàng phát hiện tốc độ chính mình thoáng cái đã đạt tới cực hạn, mắt vừa thoáng nhìn thấy mũi thương sắc nhọn ấy, tiếp liền đã chấm dứt luồng suy nghĩ.

"Phốc!" Mũi thương kim sắc trực tiếp xuyên thủng đầu của đại hán, linh hồn bị kình khí mãnh liệt xoắn vỡ tan tành.

Hồng Quân chưa có động thủ, chỉ lạnh lùng nhìn ba người còn lại:

"
Tránh ra, hay là chết?" Câu hỏi như nhau, nhưng lại khiến cho ba người sinh ra cảm giác sợ hãi thật lớn, cái loại sợ hãi nầy, cũng không kém so với cảm giác Lưu Quang đại đế mang đến cho bọn chúng. Trong nháy mắt đã giết một Thần Vương, đó là loại thực lực gì, hoàn toàn không phải bọn hắn có thể có khả năng chống cự được.

Hai huynh đệ không để ý tới vẻ kinh ngạc đến ngây người của ba người, trực tiếp sải bước vượt qua, tiếp tục hướng về phía trước bay đi.

"Lão... lão Đại. Chúng ta bỏ mặc kệ, Lưu Quang đại đế cũng sẽ giết chúng ta..." Một Thần Vương trong ba người kia run lập cập nói.

"
Mẹ nó, liều mạng, dù sao cũng phải chết. Theo ta lên." Cái... tên có vẻ như là thủ lĩnh nói, sau đó trong nháy mắt liền biến mất. Trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở phía sau Hồng Quân cùng Tần Tư, hai tên Thần Vương kia cũng theo sát sau lưng.

"
Hừ, muốn chết!" Hồng Quân cả giận nói. Vốn đã cho bọn họ một con đường sống, thế nhưng cứ nhất định tự tìm cái chết. "Hô", Trên mình Hồng Quân hiện lộ ra một luồng khí thanh sắc, trong khoảnh khắc, luồng khí thanh sắc biến mất, một người thân mặc thanh bào, cùng Hồng Quân giống nhau y hệt trong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt một tên Thần Vương, tên Thần Vương nọ kinh hoàng phát hiện ra, thân thể mình đừng nói là thuấn di, mà ngay cả phi hành cũng làm không được. Hồng Quân người mặc thanh bào đưa tay ra, nhẹ nhàng bóp vỡ nát đầu của tên Thần Vương ấy, linh hồn cũng theo đó tiêu tan, nếu là tới tìm cơ hội, Hồng Quân cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới ẩn dấu thực lực, nhân tiện đúng lúc để cho các thế lực lớn này biết đến, chính mình cũng không cần phải mềm mỏng yếu lòng, mặc cho bất cứ ai vẽ rắn thêm chân.

Trong nháy mắt, lại thêm một người, quỷ dị, mà ngay cả Tần Tư cũng cảm thấy kỳ dị, Hóa Liên Phân Thân không thể có công năng cố định không gian, chính là cái cố định không gian kia đã dễ dàng giết hai tên Thần Vương còn lại, Tần Tư thần thức truyền âm hỏi:

"Tiểu Sương, ngươi làm sao làm được."

Hồng Quân cười một tiếng, nói:

"
Bí mật, huynh trước cứ để cho ta tạm thời giữ kín thêm vài ngày." Hồng Quân bây giờ còn chưa thể nói cho đại ca biết chính mình đã thực sự trở thành một phần tử của cái thế giới người chết này, ngay lập tức che giấu đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"
Thiết, còn muốn bí mật." Tần Tư lẩm bẩm một câu đầy bất mãn.

"
Được rồi, đại ca, đi nhanh đi, bằng không Lưu Quang kia chạy trốn thì không hay rồi." Hồng Quân cười nói.

""Hai tên tiểu tử này quả là có chút bản lãnh."" Thần thức Lưu Quang đã sớm chú ý tới hai người, bốn tên Thần Vương kia, vốn đã dự tính xem như vật hy sinh rồi. Chẳng qua là muốn quan sát xem thực lực của hai người.

""Hừ, thực lực đúng là mạnh, bất quá chỉ thế này đã muốn xông vào Lưu Quang điện của ta, không khỏi có chút xem thường Lưu Quang ta rồi."" Lưu Quang sầm mặt lại tự nhủ.

"Hoắc Đông, Trâu Mạc. Đến chỗ ta." Hoắc Đông, Trâu Mạc, là hai tên Thần Vương được Lưu Quang coi trọng, Hoắc Đông là dựa vào việc áp dụng đối với Không Gian pháp tắc, còn coi trọng Trâu Mạc chính là hoàn toàn bởi vì sự dũng mãnh của người này, cùng với người của Ám Tinh Giới giống nhau, đây cũng là một loại người cho đến lúc đạt đến cảnh giới Thần Vương vẫn cứ tu luyện thân thể một cách điên cuồng, bất quá cũng chính vì thế, thân thể của hắn cường độ đủ để theo kịp với thượng phẩm Thiên Thần khí. Cùng là Thần Vương như nhau, ngay cả muốn phá vỡ phòng ngự thân thể của hắn đều là một việc rất khó khăn.

"Hoắc Đông, Trâu Mạc bái kiến chủ nhân." Hai người nghe được truyền âm của Lưu Quang đại đế, lập tức xuất hiện trên Lưu Quang đại điện.

Trong ánh mắt Lưu Quang lộ ra vẻ âm trầm độc ác, lạnh nhạt nói:

"
Có người đến Lưu Quang điện quấy rối đấy, chúng ta đi gặp mặt một chút."

"
Hoắc Đông cúi đầu nói:

"Đúng vậy, chủ nhân, hình như... hình như còn có tên tiểu tử kia."

Lưu Quang liếc mắt nhìn Hoắc Đông:

"Như thế nào, một thương trước kia vẫn không quên được?" Từ trên nét mặt Hoắc Đông, Lưu Quang nhìn thấy được vẻ lo lắng của Hoắc Đông cùng,... một chút hoảng hốt.

Hoắc Đông trên đầu toát ra từng giọt mồ hôi, nói:

"Thuộc hạ không dám."

"
Hừ, không dám tốt nhất, theo ta đi xem một chút." Dứt lời Lưu Quang đứng lên, trong nháy mắt biến mất. Hoắc Đông cùng Trâu Mạc cũng theo sát thuấn di đi ra ngoài.

Trên bầu trời Lưu Quang điện. Hồng Quân cùng Tần Tư song song đứng, Lưu Quang dẫn theo Hoắc Đông và Trâu Mạc đứng ở đối diện.

"Ngươi chính là Lưu Quang?" Tần Tư chỉ đúng vào Lưu Quang ở chính giữa hỏi.

"Không sai, là ta." Lưu Quang lên tiếng hồi đáp.

"Tốt, không nói lời thừa, Hồng Mông linh bảo đang ở trong tay ta, có bản lãnh ngươi hãy tới mà lấy." Tần Tư vừa nói, kim thương trong tay còn quơ qua quơ lại.

"Cái này cũng nên đi lấy." Lưu Quang lớn tiếng quát. Đồng thời thần thức truyền âm cho Hoắc Đông và Trâu Mạc: "Hai người các ngươi, đối phó với tên tiểu tử kia cho ta." Hoắc Đông cùng Trâu Mạc nghe được mệnh lệnh, trong nháy mắt đã vây chặt Hồng Quân.

Trâu Mạc nhìn từ trên xuống dưới... cái tên Thần Vương trước mắt bình thường không có gì đặc sắc này.

"Tiểu tử thúi. Khuyên ngươi bỏ đi ý định chống cự, đừng để huynh đệ chúng ta quá phí sức."

"
Hừ!" Hồng Quân hừ lạnh một tiếng, thân thương chuyển hướng về phía trước, có chút giống như chiêu thức Kinh Thiên Nhất Côn, chỉ thấy trên Tàn Tuyết thần thương ấy đột nhiên nổi lên từng điểm từng điểm huyền hoàng khí, rồi chỉ trong thoáng chốc. Trâu Mạc lại kinh hãi phát hiện không gian chung quanh thân mình đều giống như bị cố định lại, không thể thuấn di, thậm chí không thể phi hành được.

Huyền hoàng khí sinh ra cùng với vũ trụ sơ khai, dũng mãnh ổn định ngũ hành âm dương. Cố định một phần nhỏ không gian, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Tàn Tuyết thần thương sau khi hấp thu được một lượng lớn huyền hoàng khí, liền xuất hiện một cái đặc tính như vậy, Cố Định Không Gian.

"A!" Trâu Mạc chỉ kịp kêu to một tiếng, liền bị Tàn Tuyết thần thương dẫn khởi một mảng khe hở không gian xoắn vỡ nát tan tành.

Lưu Quang đang cùng Tần Tư đánh nhau nhưng lại chau mày, người bên cạnh này, trong tay lại cũng là một kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo, còn có... huyền hoàng khí nhàn nhạt kia, nhìn qua mặc dù không ra gì, nhưng hình như chứa trong nó một lực lượng to lớn hơn nữa.

"Định!" Trong lúc Hồng Quân đang muốn chuyển hướng hoạt động, Lưu Quang cuối cùng nhịn không được dùng Thời Gian Tĩnh Chỉ pháp tắc. Đưa tay muốn đoạt lấy kim sắc trường thương trên tay Tần Tư, đồng thời một khối không gian vùi lấp ngăn cản Hồng Quân, hình thành một cái khe hở, tiếp đó cả người Hồng Quân đều bị cái khe không gian xé nát.

"Hừ, không chịu nổi một kích." Thần thức cảm nhận được Hồng Quân đã bị xé nát, tay của mình cũng sắp chạm tới... kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo kia.

"Xoẹt!" Chính lúc này, trên bầu trời năng lượng màu xám một trận quay cuồng, một đạo lôi điện trong nháy mắt đánh xuống, đánh vào trên tay Lưu Quang, chỉ trong chớp mắt, Thời Gian Tĩnh Chỉ Lưu Quang đang duy trì cũng bị phá tan đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK