Chỉ trong chốc lát, không gian bốn phía quanh Tần Vũ đều đã hoàn toàn nát tan, lực lượng nguyên tố vô cùng vô tận hướng về phía Tần Vũ ập tới.
Nhưng mà trong các loại lực lượng nguyên tố đó lại có tác dụng khắc chế lẫn nhau, đối với năng lực diễn hóa và với cảnh giới khống chế lực lượng nguyên tố của Tần Vũ hiện giờ, hoàn toàn có thể dựa vào chuyển hóa nguyên tố để khắc chế công kích của Vũ Kình, nhưng theo thời gian trôi qua, cường độ công kích của Vũ Kình càng ngày càng mạnh, lực lượng nguyên tố cơ hồ đạt tới mức không thể tưởng tượng.
Tần Vũ sắc mặt khẽ biến, hai tay không ngừng diễn hóa lực lượng pháp tắc, trong thời gian ngắn nhất tiến hành chuyển đổi để ngăn cản công kích, nhưng giờ phút này cũng cảm giác được lòng có thừa mà lực không đủ.
Đúng lúc này, trong đan điền bỗng nhiên rung chuyển từng hồi, Tần Vũ khẽ nhíu mày, thực rõ ràng từ sâu trong linh hồn cảm nhận được một tiếng nói: "Nói đến diễn hóa hỗn độn, trên phương diện khống chế pháp tắc, bất cứ ma thú nguyên thủy cũng đều ở vào cảnh giới cao nhất, cho dù ngay cả Tà Thần Tử Dạ Thương Long cũng rất cố kỵ, với năng lực của ngươi tự nhiên không thể chống lại với nó."
Thanh âm kia rõ ràng đúng là mấy đạo quang ảnh ẩn sâu trong linh hồn phát ra. Tần Vũ cười khổ lắc lắc đầu, không nghĩ tới mặc dù đạt tới cảnh giới Quy Thần trung kỳ, lúc này vừa mới xuất quan lại gặp địch nhân quá cường đại.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Quang ảnh kia tựa hồ có chút hưng phấn cười nói:
"Ngươi tuy rằng không có khả năng, nhưng chúng ta chính là Thần pháp tắc nguyên tố, đối phó với những lực lượng nguyên tố này thì dư sức, Ha Ha Ha Ha!"
Bất thình lình Tần Vũ còn chưa kịp phản ứng, bảy đạo quang ảnh đã từ bên trong thân thể ông biến ảo thoát ra, cực nhanh xoay tròn chung quanh ông, tựa như cơn gió lốc màu sắc rực rỡ. Vật chất hỗn độn ở xung quanh dường như đã bị lực cực lớn dẫn dắt, với tốc độ rất nhanh ào ào cuốn vào, diễn hóa, khống chế, hết thảy đều hầu như chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành, quá trình diễn biến không nhìn thấy chút gì, lực lượng nguyên tố hùng hậu khủng bố giống như nham thạch nóng chảy chất chứa trong đáy núi lửa bùng nổ gầm rú phẩn nộ tuôn tràn ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không gian bốn phía chợt chấn động, công kích của Vũ Kình hiển nhiên toàn bộ bị cổ lực lượng nguyên tố khủng khiếp này áp chế xuống.
Tần Vũ khiếp sợ nhìn hết thảy sự việc xảy ra, vô luận là năng lực diễn hóa hỗn độn hay là trình độ khống chế pháp tắc nguyên tố, đừng nói là Quy Thần trung kỳ của mình, cho dù là Tử Dạ Thương Long với cảnh giới Quy Thần hậu kỳ cũng không sánh bằng. Điều này làm cho Tần Vũ nghĩ tới cái lĩnh vực mà ngay cả chủ thần kia cũng vị tất đã từng đạt tới, Hóa Thiên.
Nếu nói cảnh giới Quy Thần có thể khai sáng ra tinh vực, phục hồi khắc họa pháp tắc, như vậy Hóa Thiên lại là một cái dạng cảnh giới gì, có lẽ chỉ có Đại Thần Thiên mới có thể nhận thức được.
Một lát sau, cường độ công kích của Vũ Kình dần dần suy giảm lại, tựa hồ sau khi xác định chính mình đã không thể làm gì được đối phương, cũng buông bỏ không công kích Tần Vũ nữa. Thế nhưng bảy đạo quang ảnh kia vẫn quay chung quanh Tần Vũ, hiển nhiên là cực kỳ hưng phấn.
Tần Vũ hơi ngạc nhiên hỏi:
"Các ngươi làm sao lại có được lực lượng cường đại như thế?"
Quang ảnh màu vàng đất lạnh lùng cười:
"Cái này phải hỏi chính ngươi, bởi vì ngươi mới là nguồn gốc của chúng ta, ở trong cơ thể của ngươi ẩn chứa năng lượng không thể tưởng tượng, vì thế mới sáng tạo ra bảy Thần đại pháp tắc nguyên tố chúng ta, chỉ cần chúng ta tồn tại, bất kỳ lực lượng pháp tắc nguyên tố nào cũng không thể hình thành uy hiếp đối với ngươi."
Tần Vũ hơi cúi đầu, trầm tư suy nghĩ nói:
"Vô luận là Lục đạo Luân Hồi hay là Bát Thần Môn, nguồn gốc của nó đều là "Tinh Thần Biến" diễn hóa mà ra, Tinh Thần Biến biến rồi lại biến, chỉ sợ Lôi Vệ như thế nào cũng không tưởng tượng được, cùng ở bên trong vũ trụ nguyên thủy, vậy mà nó có thể diễn biến thành loại năng lượng này."
Sau đó, bảy đại quang ảnh dần dần biến mất, quay về bên trong Bát Thần thế giới.
Cách đó không xa, hòn đảo nhỏ lơ lửng kia đã bao bọc hoàn toàn sóng dao động linh bảo ở bên trong, theo dấu vết sóng dao động Tần Vũ đi tới trung tâm đảo.
Hòn đảo này cũng không lớn, nhìn qua giống một khối vẫn thạch hơn, ở cách đó không xa, một đạo tinh quang lóng lánh như ẩn như hiện, hiển nhiên đúng là nơi phát xuất ra sóng dao động linh bảo.
"Bảy đại ma thú nguyên thủy, bảy đại Chí Tôn linh bảo nguyên thủy, như vậy linh bảo Vũ Kình canh giữ sẽ là cái gì?" Tần Vũ trong lòng nghi hoặc, thúc động lực lượng Phong nguyên tố, trong nháy mắt đã tới trước linh bảo đó.
Đó là một thanh trường kiếm rất cổ xưa, không bén không nhọn, trên thân kiếm tựa hồ có khắc ấn đồ án tinh văn gì đó, dựa theo quy luật nào đó đang chầm chậm chuyển động, cực kỳ huyền diệu.
Lúc này, thanh âm Vũ Văn Thác vang lên từ phía sau Tần Vũ:
"Thiên Phạt kiếm, chấn nát thời gian loạn không gian, ánh sáng Thiên Phạt, rung trời chuyển đất. Kiếm này tên là Thiên Phạt, chính là Chí Tôn linh bảo nguyên thủy của Vũ Kình canh giữ, nghe đồn nó có thể phá tan hết thảy lực lượng pháp tắc, vô cùng huyền ảo."
Tần Vũ khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn Vũ Văn Thác một cái, nói:
"Sao ngươi lại tới đây?"
Vũ Văn Thác thản nhiên cười:
"Lúc nảy quên nhắc nhở ngươi, ở trong này phát động lực lượng nguyên tố thì có thể làm Vũ Kình nổi giận, nhưng thật không ngờ ngươi lại có năng lực khiến cho ma thú nguyên thủy yên tĩnh lại."
Tần Vũ mới vừa rồi phóng thích bảy vị thần đại pháp tắc nguyên tố để chống lại công kích của Vũ Kình, Vũ Văn Thác cũng nhìn thấy trước mắt, thời gian ba trăm năm, hắn cứ giống như từ một kẻ yếu đuối đột nhiên biến thành người mạnh nhất đứng trên đỉnh cao ở vũ trụ nguyên thủy, ngoài bốn đại chủ thần, Tần Vũ ấy vậy mà lặng lẽ nổi lên.
Tần Vũ ánh mắt chăm chú nhìn cổ kiếm, nói:
"Ngươi nói tên của nó là Thiên Phạt... Chí Tôn linh bảo nguyên thủy thật sự có được lực lượng hủy diệt một cái tinh hệ thậm chí là một cái vũ trụ sao?"
Vũ Văn Thác đi đến bên Tần Vũ khẽ gật đầu, nói:
"Đúng vậy, nhưng ngoại trừ Đại Thần Thiên ra, không có người nào có đủ năng lực khống chế bất kỳ một kiện Chí Tôn linh bảo nguyên thủy nào."
"Vậy Đại Thần Thiên đâu?"
Vũ Văn Thác hờ hững cười nói:
"Bảy đại Chí Tôn linh bảo nguyên thủy này vốn là tinh hoa của vũ trụ nguyên thủy tự thai nghén sinh ra, có điều là trải qua Đại Thần Thiên cải tạo mà hình thành, Đại Thần Thiên tự nhiên cũng có được đầy đủ năng lực để khống chế bảy đại Chí Tôn linh bảo nguyên thủy."
Tinh quang trong hai mắt Tần Vũ chớp động, tiến lên trước một bước, đột nhiên ra tay, đợi cho Vũ Văn Thác kịp phản ứng tới, thanh cổ kiếm kia đã nằm trong tay của Tần Vũ.
Tần Vũ nắm chặt chuôi kiếm, cảm nhận được sóng dao động cường đại từ linh bảo tản phát ra, tựa hồ có một loại lực lượng kỳ dị như dòng nước mát rượi theo thân kiếm chảy vào trong lòng bàn tay của mình, khiến cho trong đầu óc thanh thản dễ chịu.
"Vù...!"
Mũi kiếm vung lên, tinh văn trên thân thanh Thiên Phạt kiếm cổ xưa bỗng nhiên trở nên sáng lạn, từng đạo từng đạo dị quang rực rỡ phóng vút lên cao, đem hư không âm u bốn phía chung quanh chiếu sáng vô cùng đẹp đẽ. Tần Vũ tay phải cầm kiếm, nơi lòng bàn tay tay trái đột nhiên xuất hiện một khối vật chất hỗn độn, trong nháy mắt được diễn hóa thành lực lượng pháp tắc Hỏa nguyên tố.
Ngay sau đó, giơ thanh Thiên Phạt kiếm lên cao, trong đôi mắt Tần Vũ hàn quang chợt lóe, hung hãn chém xuống dưới, lực lượng pháp tắc Hỏa nguyên tố kia giống như ngọc lưu ly ầm ầm rơi xuống đất vỡ tan, biến ảo thành muôn ánh lửa li ti dần dần biến mất ở bên trong âm u khôn cùng.
"Không hổ là Chí Tôn linh bảo nguyên thủy, quả nhiên có thể phá tan lực lượng pháp tắc, có nó, đã không còn e sợ công kích của Vũ Kình." Tần Vũ nhìn Thiên Phạt kiếm, trên mặt toát ra quang mang phấn khởi.
Thế nhưng, Vũ Văn Thác lại kinh dị nhìn ông, đó chính là Chí Tôn linh bảo nguyên thủy a, cho dù mạnh như nhân vật cấp chủ thần Tử Dạ Thương Long kia cũng không cách nào chỉ trong giây lát đã lĩnh ngộ được huyền diệu của nó, cho dù gần đây Tần Vũ dã lĩnh ngộ được một phần, lúc này quả thực hết sức kinh hãi.
"Tử Dạ Thương Long đâu?" Tần Vũ hỏi.
Vũ Văn Thác lúc này mới từ trong khiếp sợ choàng tĩnh lại, nói:
"Tử Dạ Thương Long đã tìm được rồi. Quả nhiên không sai, Thần Thiên Mộ Địa đúng là ở trong bụng Vũ Kình."
Vận hành pháp tắc Phong nguyên tố, Tần Vũ mang theo Vũ Văn Thác với tốc độ cực nhanh đi tới chỗ Tử Dạ Thương Long. Hiện tại Tần Vũ đã đoạt được Thiên Phạt kiếm, hơn nữa lại có bảy đại chủ thần nguyên tố hộ thể, Vũ Kình tự nhiên cũng không dám tùy tiện công kích.
Tử Dạ Thương Long hai tay chắp sau lưng, trên khuôn mặt già nua thoáng hiện ra vẻ vui mừng, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào chỗ cách đó không xa, Thần Thiên Mộ Địa nổi lơ lửng ở trong hư không.
Mộ địa cũng không lớn lắm, toàn bộ có màu xám, hàng dãy bia mộ như rừng đứng sừng sửng trong đó, hết thảy nhìn qua gọn gàng thuần khiết, không có bất kỳ hoa tươi cây cối gì làm nền, cũng không có chút kiến trúc kỳ lạ nào, mộ viên vô cùng đơn giản, cứ như vậy nổi lơ lửng bên trong thân thể của Vũ Kình, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Vũ Văn Thác nhìn phiến mộ địa này, thở một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
"Cho dù là Thần Thiên, mặc dù nắm trong tay toàn bộ vũ trụ nguyên thủy, cuối cùng chết đi vẫn như bình thường chỉ là ba thước đất, vũ trụ không có tận cùng, Đại Thần Thiên rốt cuộc không phải là người sáng thế, vẫn không thoát được vận hạn của thần kiếp."
Tần Vũ ánh mắt chợt nheo lại, nói:
"Thế giới hỗn độn... vũ trụ nguyên thủy, như vậy đến tột cùng ai mới là người sáng tạo?"
Tử Dạ Thương Long tươi sáng cười:
"Có lẽ vấn đề này vĩnh viễn cũng sẽ không biết được."
"Chúng ta vào đi thôi!"
Vũ Văn Thác nói xong, đã đi vào trong mộ viên, Tử Dạ Thương Long và Tần Vũ theo sát phía sau.
Bên trong Mộ viên thực yên tĩnh, mặc dù là mộ địa của Thần Thiên, cũng không có bất ký khí tức gì, có thể nói là một khu mộ địa hết sức bình thường.
Tần Vũ nhìn lướt qua, to nhỏ có chừng hơn mười cái mộ bia, cái này có ý nghĩa từ khi vũ trụ nguyên thủy sinh thành tới nay, Chưởng Khống Giả của vũ trụ nguyên thủy đã có hơn mười người.
Mỗi một lần kế vị Thần Thiên nếu như lấy diễn kỷ để tính, vượt qua con số hàng ức vạn diễn kỷ, nhưng mà với mỗi nhiệm kỳ thần thiên cũng chỉ là đảm nhiệm hai vạn ức lần diễn kỷ.
Trên những mộ bia kia không có khắc ấn một cái tên nào, trống trơn bóng loáng. Ánh mắt Vũ Văn Thác lướt qua mộ viên, dọc theo đường mòn bên trái tới một cái mộ bia cuối cùng, mộ bia đó cùng những cái khác hơi khác nhau, trên mộ bia bóng loáng như ẩn như hiện chớp động một tia quang hoa đỏ như máu, cực kỳ quỷ dị.
Vũ Văn Thác hơi biến sắc, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, trầm giọng nói:
"Lúc trước trục tâm nguyên thủy sắp sụp đổ, ta tổn thất cảnh giới tu vi của bản thân, nhưng mà Đại Thần Thiên lại đem chân linh chia ra làm tám, bảy đạo chân linh cưỡng ép ổn định trục tâm nguyên thủy, mà một đạo kia thì được triệu hoán về Thần Thiên Mộ Địa, về tới nơi này."