"Trên phương diện khống chế của ta, một bộ phận trong thân thể...?"
Hiện giờ đang ở bên trong loạn trận, Tần Vũ cũng không có tâm tư để suy tư vì sao Vũ Văn Thác nói ra câu này, nhưng đối với nghi vấn trong lòng, những lời này quả thực rất có ý nghĩa.
Vật chất Hỗn độn được diễn biến thành pháp tắc nguyên tố, biến hóa ở bên ngoài lại tách rời với bên trong của nó, mặc cho nó ở trong vũ trụ tùy ý biến ảo như thế nào, cũng đều ở trong quyền khống chế của mình.
Lúc này, Tần Vũ tựa hồ có điều ngộ ra đạo lý, ngạc nhiên nhìn thoáng qua Vũ Văn Thác, sau đó hai tay rung lên, trong đan điền Lục đạo Luân Hồi chợt chuyển động, phóng xuất ra hàng loạt vật chất Hỗn độn.
"Thủy nguyên tố pháp tắc!"
Theo một tiếng quát lớn, sau diễn biến vật chất Hỗn độn cực nhanh hình thành từng đạo từng đạo năng lượng trong suốt lưu chuyển cũng giống như năng lượng bản nguyên, xuyên qua trên hư không. Ngay sau đó, Tần Vũ liên tiếp sử xuất ra hỏa, sơn, trạch ba pháp tắc nguyên tố, bốn loại lực lượng nguyên tố này ở chung quanh Tần Vũ hình thành một cái khu vực công kích tuyệt đối, trong đó Hỗn độn khí tràn ngập đang cuộn trào mãnh liệt biến hóa muôn hình vạn trạng.
Nhưng khác với trước đây, việc khống chế bốn loại pháp tắc nguyên tố này từng bộ phận rất nhỏ trong đó lại phát ra càng ngày càng thuần thục, mỗi một loại lực lượng pháp tắc đều đã đạt tới cực hạn của Tần Vũ, hơn nữa bên trong nó việc dung hợp với nhau cũng không hề dẫn đến tác dụng phản nghịch, giống như hết thảy đây đều đã hoàn toàn trở thành một bộ phận trong cơ thể của Tần Vũ, tâm tùy ý động, không những không ngưng trệ mà còn cảm nhận được các loại lực lượng nguyên tố thay đổi khác thường.
"Thì ra là thế..." Tần Vũ từ trong pháp tắc biến ảo hiển nhiên đã bừng tỉnh đại ngộ, ông thật không ngờ hai chữ "khống chế" này vậy mà ẩn chứa điều huyền diệu đại trí giả ngu như thế.
Binh sĩ Chiến Thần giới ở xung quanh cũng không ngờ cách vận dụng pháp tắc của Tần Vũ lại có thể chỉ trong khoảnh khắc được nâng lên tới cao độ, nháo nhào rời khỏi khu vực công kích hình thành bởi lực lượng nguyên tố kia, dù sao với trình độ vận dụng pháp tắc của Tần Vũ hiện giờ hoàn toàn có năng lực xé tan trạng thái phách thể của chúng.
Tần Vũ nhìn thấy binh sĩ Chiến Thần giới đã bị lực lượng nguyên tố bức lui đến ngoài trăm thước, lúc này mới giảm bớt diễn hóa lực lượng Hỗn độn, bỗng nhiên xoay người nhìn Vũ Văn Thác, trừng mắt giận dữ, nói:
"Ngươi đến tột cùng là ai?!"
Vũ Văn Thác bị Tần Vũ đột nhiên gạn hỏi hoảng sợ, mắt mở to, run rẩy nói:
"Có ý gì?"
"Ta biết ngươi đang giấu diếm điều gì, nếu hiểu được đạo lý của cách vận dụng pháp tắc nguyên tố, lại vì sao giả dạng làm một bộ dáng yếu ớt như thế, ngươi có âm mưu gì?"
Giờ khắc này, Tần Vũ đối với thân phận thực của Vũ Văn Thác sinh ra hoài nghi rất lớn. Một câu nói đơn giản, lại có thể làm cho chính mình đối với cách vận dụng pháp tắc nguyên tố đột phá tới một cảnh giới mới, đây tuyệt đối không phải người tầm thường có thể làm được, hơn nữa từ trong ánh mắt của Vũ Văn Thác mới vừa rồi có thể nhìn thấy được đầy vẻ cơ trí, hắn sớm đã hiểu rõ hết thảy như lòng bàn tay.
Vũ Văn Thác lộ thần tình vô tội, nói:
"Cái gì đạo lý a, ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta chỉ biết nếu còn không mau xông ra, đợi đến lúc Chiến Thần giới triển khai công kích lần thứ hai, chúng ta sẽ không có biện pháp thoát thân!"
Tần Vũ nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:
"Ngươi tốt nhất đem hết thảy đều nói rõ ràng cho ta." Trong mắt Tần Vũ, Vũ Văn Thác xem ra tuyệt không đơn giản như vậy, hắn nhất định giấu diếm gì đó.
Chẳng qua, hiện tại điều trọng yếu nhất chính là thoát khỏi nơi này, Tần Vũ tung ra Tử Vân kỳ, dùng vật chất Hỗn độn dày đặc tạo ra một khu vực phòng ngự, đúng lúc cùng khu vực công kích của pháp tắc nguyên tố chuyển đổi với nhau, dưới áp chế của Tử Vân kỳ hoàn toàn phá giải trạng thái phách thể của bọn binh sĩ đó, và tạo điều kiện cho công kích của pháp tắc nguyên tố, có công có thủ toàn vẹn hình thành một cái "không gian công phòng" thậm chí hơn hẳn Hồng Quân giới của Hồng Quân.
Tần Vũ nâng cái "không gian công phòng" đó với một khí thế không thể địch nổi xuyên qua xuyên lại như con thoi trên bầu trời tinh vân, binh sĩ Chiến Thần giới hoàn toàn không có biện pháp tới gần "không gian công phòng" của Tần Vũ.
Vũ Văn Thác vẫn còn cực kỳ hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, mà trên lưng hắn Dương Thiên Hành sớm đã khô kiệt hỗn nguyên, lâm vào trạng thái hôn mê.
Một câu nói của Vũ Văn Thác đã thức ngộ Tần Vũ, điều này làm cho Tần Vũ đối với việc khống chế pháp tắc nguyên tố cũng tăng lên một cảnh giới mới, nếu tiếp tục bế quan tìm hiểu một đoạn thời gian nữa, chỉ sợ mức độ tăng lên cũng không chỉ có thế. Nhưng khiến cho Tần Vũ ngạc nhiên chính là, Vũ Văn Thác nếu sớm đã nắm giữ hết thảy, lại vì cái gì giả bộ thành hình dáng một kẻ yếu nhược, lúc này nhìn qua không có dáng vẻ tu huyền giả chút nào, thậm chí còn dung tục hơn cả phàm nhân bình thường.
Mà thần thức của Tần Vũ ở trong vũ trụ nguyên thủy ngay cả đến nhìn vào đan điền cũng bị hạn chế thật lớn, hiện tại cũng không có cách nào để nhìn thấu Vũ Văn Thác đến tột cùng ẩn giấu cái gì.
Giờ phút này Tần Vũ đứng thẳng ở giữa "không gian công phòng", bất luận là diễn biến vật chất Hỗn độn hay là khống chế pháp tắc nguyên tố, hết thảy đều có vẻ vô cùng thoải mái thành thạo, nhưng chỉ riêng trong đan điền vô cùng ngưng trệ, Lục đạo Luân Hồi giống như bị phủ đầy bụi đã ngàn vạn năm, rốt cuộc không thể vận chuyển nữa.
"Chẳng lẽ là diễn hóa Hỗn độn, khống chế pháp tắc, cái này là đi ngược lại với Lục đạo Luân Hồi hay sao?"
Trong lòng Tần Vũ đưa ra một cái vấn đề quả là lớn mật, nhưng ông cũng không thể tưởng tượng, nếu hai loại lực lượng này có đường lối khác biệt thật sự, như vậy cuối cùng mình sẽ lâm vào cảnh ngộ như thế nào?
Còn đang trầm tư suy nghĩ, "không gian công phòng" chợt biến thành hỗn loạn hẳn lên, một cỗ lực lượng cường đại bất thình lình hiện ra công phá lực lượng của pháp tắc nguyên tố. Tần Vũ trong lòng cả kinh, dùng Tử Vân kỳ đến mức cực hạn phóng xuất ra vật chất Hỗn độn, nhưng lực lượng áp chế cường đại ấy và cổ lực lượng công kích tuy rằng hơi giảm chậm tốc độ chuyển động lại một chút, nhưng vẫn là không có cách nào hoàn toàn hình thành cấm chế.
Vũ Văn Thác tựa hồ cũng cảm nhận được, sắc mặt đại biến, trong ánh mắt toát ra quang mang sợ hãi, líu lưỡi nói:
"Không xong, là Chiến tôn!"
"Chiến tôn?"
Vũ Văn Thác sắc mặt trắng bệch, có vài phần tuyệt vọng nói:
"Coi như là xong đời rồi, không nghĩ tới lại xui xẻo như vậy, Chiến tôn là dũng tướng thủ hạ của Chiến Thần, tất cả có mười hai đại Chiến tôn, đồng dạng cũng là người chưởng quản binh sĩ của Chiến Thần giới, lực lượng kinh khủng ngay cả đến Tà Thần giới cũng không dám coi thường... Sớm biết rằng thực không nên tới cái địa phương quỷ quái này!"
Tần Vũ thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
"Ta đây ngược lại muốn thử xem Chiến tôn này lực lượng kinh khủng đến cỡ nào!"
Đang nói chuyện, cổ lực lượng kia đã phá tan áp chế dày đặc của vật chất Hỗn độn, tiếp đó nhắm trung tâm vọt thẳng tới, tốc độ cực nhanh, có thể nói là nhanh không thể tưởng tượng. Tần Vũ năm ngón tay tung ra, Hỗn độn kiếm đã nắm trong tay, lập tức hướng tới cổ lực lượng kia đâm tới, lập tức Hỗn độn linh bảo cuộn cuộn dẫn theo khí thể màu xám, phát ra một tràng tiếng ầm ầm vang động như sấm rền.
Đông!
Va chạm kịch liệt qua đi, Hỗn độn kiếm vậy mà gãy đoạn ngay khúc giữa, tinh thần lạc ấn bị phá vỡ khiến cho Tần Vũ cả người thoáng chấn động, một cảm giác cực kỳ ngưng trệ từ trong đan điền chợt trào lên đầu óc.
Tần Vũ kinh ngạc nhìn tên Chiến tôn lưng hùm vai gấu trước mắt kia, ông thật không ngờ loại trạng thái phách thể được hình thành từ vật chất Hỗn độn này, vậy mà có thể hủy diệt được một hạ phẩm Hỗn độn linh bảo. Thân trên của hắn để trần, tóc màu vàng xậm, đồng tử sắc nâu tản phát ra một cỗ chiến ý bừng bừng như lửa cháy, và ngoài làn da mặt vẫn như nhau khắc ấn hoa văn dấu hiệu của Chiến Thần giới, cả người đều thấu phát ra một cỗ khí tức vật chất Hỗn độn thần bí khác thường, rất hiển nhiên vật chất thần bí này đã hoàn toàn ngấm vào gân cốt huyết mạch của hắn.
Gã Chiến tôn xoay cổ tay, trên nắm tay thật lớn có một cái quyền sáo màu đồng cổ, trong đó mỗi một đốt đều lưu động một đám Hỗn độn khí, vận chuyển trên khắp cả quyền sáo theo cùng một quy luật.
"Tên khốn Tà Thần giới, chịu chết đi!"
Trên chiến trường không có nói nhiều, chỉ có sinh tử, tên Chiến tôn kia trên cơ thể rắn chắc chớp động quang hoa mờ tối, phóng xuất ra một luồng khí mù mờ nhạt, còn quyền sáo màu đồng cổ cũng dường như phấn khích hẳn lên, phát ra một tràng tiếng "ong ong" vang rền. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Ở trong mắt Tần Vũ, thực lực của gã Chiến tôn này cũng không phải cường đại khác thường gì, nhiều lắm cũng chỉ là thuộc cảnh giới Thiên mang trung kỳ, dựa vào pháp tắc nguyên tố và "không gian công phòng" của Tử Vân kỳ hình thành nên tưởng muốn tiêu diệt hắn cũng không phải là chuyện khó, nhưng duy nhất làm cho Tần Vũ có điều cố kỵ chính là cặp quyền sáo trong tay hắn, hiển nhiên là trên cấp trung phẩm Hỗn độn linh bảo, lực công kích cường đại của nó cũng không phải Tử Vân kỳ có thể dễ dàng áp chế được.
Với ước tính của Tần Vũ, ngoại trừ Lục đạo Luân Hồi, năng lực khống chế của mình đối với Hỗn độn thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên mang, nhưng hiện giờ Lục đạo Luân Hồi lại không cách nào phóng ra, đối mặt với Chiến tôn của Chiến Thần giới, Tần Vũ tự biết cũng không thể nắm chắc phần thắng tuyệt đối được.
"A!..."
Chiến tôn chiếm trước tiên cơ hét lên một tiếng, một quyền kích về hướng Tần Vũ, trên quyền sáo kia quang hoa mờ nhạt chợt sáng ngời lên, một cỗ khí tức hủy diệt đột nhiên bùng phát ra. Tần Vũ huy động Tử Vân kỳ, một mặt áp chế lực lượng công kích trên quyền sáo, một mặt vận chuyển pháp tắc nguyên tố, từng đám từng đám Hỗn độn khí từ chung quanh thân thể không ngừng bị diễn hóa, sơn nguyên tố phòng ngự, trạch nguyên tố áp chế, thủy hỏa nguyên tố công kích, gắng gượng ngăn chặn thế công kích trầm ổn mạnh mẽ của Chiến tôn.
Vũ Văn Thác dùng cơ thể của Dương Thiên Hành che thân mình, nhìn thấy Tần Vũ bị chế trụ nơi nơi, lóe ra ý nghĩ trong đầu, hô lớn:
"Như vậy không được, huyết nhục gân cốt của hắn do vật chất Hỗn độn ngưng tụ, có thể ngăn cản pháp tắc nguyên tố của ngươi, không thể dùng lực lượng của pháp tắc hạn chế hắn!"
Tần Vũ dần dần rơi vào thế bị động, nghe Vũ Văn Thác nói, lập tức thu hồi pháp tắc nguyên tố. Hai tay rung lên, sinh tử nhị khí từ tả hữu hai lòng bàn tay tuôn tràn ra, ở trước mặt ông hình thành một cái dòng xoáy cỡ nắm tay, nhưng đúng lúc này sắc mặt Tần Vũ chợt biến thành thảm hại vô cùng, trong đan điền hình như hoàn toàn bị khuấy tung, hết thảy đều hỗn loạn hẳn lên.
"Xem ra đã không còn cách nào, chỉ có thể được ăn cả ngã về không!"
Tần Vũ không thể phóng xuất ra Lục đạo Luân Hồi, đơn giản lập tức vận dụng toàn bộ đạo sinh tử khí một lần nữa sáng tạo ra Lục đạo Luân Hồi, nhưng thật không ngờ cảm giác ngưng trệ cùng giống như đan điền hình thành kiềm chế, ngay tức thì lại tuôn tràn ra.
Vũ Văn Thác giật mình nhìn dòng xoáy Lục đạo Luân Hồi cỡ nắm tay ở trong lòng bàn tay Tần Vũ, trong ánh mắt Tần Vũ lại lóe ra quang mang thấy chết không sờn, một kích này có thể nói là được ăn cả ngã về không, phải trong nháy mắt bộc phát ra toàn bộ lực lượng của Lục đạo Luân Hồi, nếu không kẻ bị thua cũng chỉ có thể là chính mình.