"Đây... Đây là nơi nào?"
Trong nháy mắt, Hồng Quân cùng Tôn Ngộ Không đã bị truyền tống tới gần khu vực ma thú nguyên thủy ẩn tàng, chung quanh tràn ngập vật chất Hỗn Độn dày đặc, cuộn trào mãnh liệt.
Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, Hồn Thiên Vô Cực Côn giống như phong ba quét sạch mà tới, vật chất Hỗn Độn ở bốn phía liền hướng vào bên trong sụp xuống, đã sản sinh cho việc mở ra một cái không gian.
Hồng Quân nhìn chăm chú vào vật chất Hỗn Độn nhu động chung quanh, đột nhiên phát hiện vật chất màu đen xám dày đặc kia dường như chịu một loại lực lượng nào đó đè ép, mà không ngừng co rút lại, không khỏi kinh sợ nói:
"Xem ra theo như lời phụ thân nói thì không sai, vũ trụ nguyên thủy quả nhiên đang co rút lại."
Tôn Ngộ Không cũng gật gật đầu, ánh mắt liếc nhìn bốn phía:
"Cũng không biết Mạt Long kia trốn ở nơi nào rồi?"
Cũng không đợi hai người phản ứng tới, cách đó không xa bỗng truyền đến một trận khí lưu dao động, mà giống như hơi thở của một loại sinh vật nào đó, chung quanh tinh vực đều đang theo đó mà rung động, sau mỗi một lần luật động, vật chất Hỗn Độn đều dựa theo quy luật của nó mà dao động trên phạm vi lớn, cực kỳ quỷ dị.
"Đây... Đây là cái gì?" Tôn Ngộ Không gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc. Mà khóe miệng của Hồng Quân lại lộ ra một tia ý cười, nhún vai:
"Không cần lui lại, Mạt Long kia ở gần ngay chúng ta!"
Rất hiển nhiên, nơi phát ra cổ dao động này chính là long tức của Mạt Long.
Tôn Ngộ Không có vẻ vô cùng hưng phấn, lặng lẽ nói:
"Vậy đỡ phải tìm, nhanh đi!" Nói xong, liền muốn xông lên.
"Khoan đã, phụ thân đã nói qua tuyệt đối không thể lỗ mãng mà hành sự." Hồng Quân khẽ nhíu mày, lấy ra "Đạo Thiên Kính", kính quang lưu chuyển, một đạo cột sáng màu bạch kim đột nhiên bất ngờ bắn ra, ở trước mặt hai người xé ra một cái thông đạo, phương hướng của thông đạo chính là ngọn nguồn của dao động long tức kia.
Trước mắt, chúng thần nhất chiến vừa mới kết thức, tất cả mọi người đều có chút mỏi mệt về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí bản thân còn bị trọng thương, Hồng Quân với thân thể vài lần gặp phải, tuy rằng trải qua sự chữa khỏi của "Đạo Thiên Kính", nhưng cũng không cách nào đạt tới trạng thái đỉnh, cho nên muốn đối phó Mạt Long, hắn có vẻ cực kỳ cẩn thận. Chẳng qua đối với Tôn Ngộ Không quái vật cuồng chiến như vậy mà nói, trận chiến đó lại không coi là gì, bạo phát của vô thượng chiến ý, đủ có thể làm cho hắn chiến đấu đến cùng không chết không thôi.
Thông qua dao động của long tức để phán đoán, Tần Vũ lợi dụng vũ trụ bản nguyên đem bọn họ truyền tống tới nơi cách Mạt Long cực kì gần, lúc đi qua cái thông đạo kia, một cái tinh vực trống rỗng xuất hiện ở trước mặt hai người.
"Ma thú có thể ở trong vũ trụ nguyên thủy mở ra tinh vực sao?" Tôn Ngộ Không hỏi.
Hồng Quân khẽ gật đầu:
" Năng lực của ma thú nguyên thủy là vượt qua chủ thần, chúng nó ban đầu chính là do Hỗn Độn hình thành thân thể, đối với việc khống chế Hỗn Độn tự nhiên so với chủ thần phải mạnh hơn, mở ra tinh vực đối chúng nó mà nói thì có vẻ càng thêm dễ dàng. Nhưng phương pháp mà ma thú nguyên thủy mở ra tinh vực là lợi dụng lực lượng bản thần mà cưỡng ép sáng tạo, cũng không phải lợi dụng lực lượng bản nguyên của vũ trụ nguyên thủy để tiến hành khắc phục pháp tắc, cho nên loại không gian này cực kì không ổn định, hơn nữa không phải tồn tại cố định."
Tôn Ngộ Không cau mày, cũng không biết nghe có hiểu hay không.
Giờ phút này, hai người lặng lẽ đi vào bên trong phiến tinh vực này mà không một hơi thở tiếng động. Phạm vi của tinh vực cũng không phải là rất lớn, không có thôn làng ở tinh cầu a, toàn bộ hết thảy là một phiến không gian tràn ngập vật chất Hỗn Độn nồng nặc, loại không gian này thì không đáng so với tỉ lệ của vật chất Hỗn Độn, bởi vì cực kỳ không ổn định, cho nên đồng dạng cũng không có tồn tại vĩnh hằng.
"Hầu tử, ngươi gặp qua Mạt Long rồi sao?" Hồng Quân hỏi.
"Thấy qua trên thạch trụ ở trước đại điện Thần Thiên, toàn thân màu đen như mực, có ba cái long vĩ, đầu mọc ra một sừng, kích thước vô cùng lớn, nên rất dễ tìm!"
Hồng Quân hít vào một hơi thật sâu, có chút trầm trọng gật gật đầu. Sau khi theo đó mà tiến vào phiến tinh vực này, cổ dao động long tức kia đã càng ngày càng trầm trọng, có thể nhìn thấy rõ ràng vật chất Hỗn Độn đang bao phủ dao động long tức vào trong từng đạo sóng gợn lõm xuống.
"Ở kia!"
Tôn Ngộ Không kinh động kêu một tiếng, chỉ vào nơi không xa có một đoàn vật chất Hỗn Độn dày đặc trong đó. Hồng Quân định nhãn nhìn lại, ước chừng ở một nơi hơn một trăm dặm, một con cự long màu đen cuộn mình ở trên hư không, dường như đang lâm vào ngủ say, vật chất Hỗn Độn chung quanh trôi nổi ở các nơi trên thân thể của nó, theo đó mà long tức đang rung động không ngừng.
"Tần tiền bối đã nói qua, có thể tránh được ma thú nguyên thủy mà lấy được chí tôn linh bảo nguyên thủy là tốt nhất, nhưng mà chí tôn linh bảo nguyên thủy đến tột cùng ở đâu?" Phía sau, Tôn Ngộ Không hết sức bình tĩnh, điều này cũng khiến cho Hồng Quân có chút kinh sợ, nói:
"Yên tâm đi, ta có " Đạo Thiên Kính", bản thể của tất cả chí tôn linh bảo nguyên thủy đều là nguyên thủy huyền thiên quáng, chỉ chẳng qua sau khi luyện chế có tăng thêm thuộc tính có chút bất đồng mà thôi, trong huyền thiên quáng thì có thể tác động qua lại cho nhau."
Trong nguyên thủy huyền thiên quáng có thể sinh ra cộng hưởng, điều này cũng do Hồng Quân sau khi cùng Loạn Thần chiến đấu thì phát giác ở trong chúng thần nhất chiến, nhưng lúc ấy thế chiến nguy cấp, cũng không có thời gian suy nghĩ những điều này.
Lập tức, từng tia vật chất Hỗn Độn ở trong tay Hồng Quân bị diễn hóa, hình thành một cổ lực lượng không tên xâm nhập bên trong "Đạo Thiên Kính", mặt ngoài "Đạo Thiên Kính" liền hiện lên từng tia sáng nhu hòa màu bạch kim, lập tức toàn bộ thân kính đều theo đó mà run lên.
Cùng lúc đó, một cổ dao động linh bảo bỗng bạo phát, nháy mắt bao trùm toàn bộ tinh vực, chốc lát, cách đó không xa lại phản hồi về một cổ dao động linh bảo.
"Hỏng bét!" Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng thật mạnh:
""Tà Long Thứ" lại có thể ở bên trong thân thể của Mạt Long." Trải qua dao động linh bảo phản hồi về tới mà xem, chí tôn linh bảo nguyên thủy "Tà Long Thứ" chắc là ở trong thân thể của Mạt Long. Chẳng qua điều này cũng không hề kì lạ, bất cứ một con ma thú nguyên thủy nào phương pháp tốt nhất để bảo vệ chí tôn linh bảo nguyên thủy chính là đặt ở bên trong thân thể, bất luận là Quỷ Lang Vương hay là Vũ Kình đều là như thế.
"Xem ra nếu không có biện pháp khác, thì trận ác chiến này không thể tránh khỏi!" Ánh mắt Hồng Quân chợt thu lại, mặt ngoài cơ thể cường tráng hiện lên một tia sáng bóng mỹ lệ màu đỏ thẵm.
"Hống!"
Tiếng gào thét truyền đến, đột nhiên, trong hư không lại hiện ra một đạo long trảo thật lớn hư ảo, hoàn toàn là do vật chất Hỗn Độn tạo thành, lại còn ẩn chứa một cổ lực lượng hủy diệt kinh khủng, hướng tới hai người mạnh mẽ đánh xuống.
"Xem ra mới vừa rồi sau khi "Tà Long Thứ " phóng thích dao động linh bảo, đã làm cho Mạt Long thức tỉnh, cái này thì hỏng bét!" Hồng Quân cả kinh nói.
Tôn Ngộ Không ngược lại có vẻ không chỗ nào sợ hãi, hét lớn:
"Như vậy rất tốt, lão Tôn đỡ phải làm cho nó tỉnh lại, chờ ta thực sự lột da rồng, sẽ đem linh bảo lấy ra cho ngươi!" Nháy mắt, Vô Thượng Chiến Ý bạo phát, bên ngoài toàn bộ thân thể của Tôn Ngộ Không đều nổ bắn ra ngàn vạn đạo tia sáng màu vàng, gần như chiếu rọi toàn bộ hư không.
Ở dưới sự kích phát của cổ chiến ý này, dục vọng khiêu chiến trong lòng Hồng Quân cũng bị kích phát ra hoàn toàn, giương giọng nói:
"Đã như thế, vậy thì chiến đi!"
"Đấu chiến ba trăm côn!"
Tôn Ngộ Không giơ lên Hồn Thiên Vô Cực Côn, ba trăm đạo côn khí sáng rực hình thành một đạo làn sóng màu bạch kim, quét sạch trên không, nháy mắt đem Hỗn Độn long trảo kia bao lại, chỉ nghe một tiếng ầm vang sầu muộn, long trảo bị đánh thành nát tan, nhưng mà Tôn Ngộ Không lại bạo lui với khoảng cách vài trăm thước, có chút phẫn nộ nói:
"Không hổ là ma thú nguyên thủy, quả nhiên lợi hại!"
Hồng Quân nhíu mày nói:
" Ma thú nguyên thủy thì phải vượt năng lực của chủ thần, nhưng rốt cuộc chúng nó không có chủ thần lực, cho nên lấy thực lực của ta thì việc kiềm giữ nó hẳn là không thành vấn đề, một kích trí mệnh cuối cùng, là do ngươi tới chấp hành!"
Tôn Ngộ Không cắn chặt hàm răng:
"Yên tâm đi, ta không tin đấu chiến ngàn côn đánh không chết nó!"
"Đấu chiến ngàn nôn?"
Trong lòng Hồng Quân cả kinh:
"Hầu tử, ngươi đã lĩnh ngộ được đấu chiến ngàn côn rồi sao?"
Tôn Ngộ Không cười hắc hắc:
"Bằng vào Hồn Thiên Vô Cực Côn cùng Vô Thượng Chiến Ý, nếu như đạt tới trạng thái đỉnh, lão Tôn ta đã có năng lực xuất ra lực lượng của đấu chiến một ngàn côn!"
"Vậy là tốt rồi, chúng ta lên!"
Nhìn thấy thực lực của Tôn Ngộ Không hiện giờ lấy tốc độ kinh người mà dâng lên, Hồng Quân cũng cảm thấy rất hài lòng. Tốc độ hai người nháy mắt như gió bão tăng lên tới cực hạn, mặc dù ở bên trong vũ trụ nguyên thủy có hạn chế rất lớn, nhưng vẫn như cũ vô cùng nhanh chóng.
Cách đó không xa, Mạt Long dần dần hiện ra bộ mặt. Thân thể khổng lồ của rồng tuy rằng so với Huyết Mãng phải nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khiến người ta cảm giác áp bách lại so với lúc Hồng Quân đối mặt Huyết Mãng càng thêm khủng bố, giống như phạm vi toàn bộ hư không đều bị phong tỏa, có vẻ vô cùng trầm trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Răng nanh sắc bén kia, đôi mắt màu đỏ tươi, long giác cùng với ba cái long vĩ đầy bụi gai, trong đó có một cái long vĩ dường như bị bẻ gẫy, mà ngắn một nửa.
Hai người đứng ở trước mặt Mạt Long, thậm chí so với một con chuột còn muốn bé hơn.
"Hống!"
Tiếng gầm của rồng chấn vang thiên địa, sóng âm kia dường như ẩn chứa ma lực nhiếp tâm nào đó, Tôn Ngộ Không cùng Hồng Quân đều cảm giác đang bị rung động ở tận sâu trong linh hồn.
"Đây chính là Mạt Long..."
Hai mắt của Hồng Quân tập trung vào trên thân của Mạt Long, song quyền nắm chặt, vật chất Hỗn Độn trong cơ thể đang lấy tốc độ kinh người để tiến hành chất biến, ngoài thân cũng lưu động kim chúc sáng bóng màu đỏ thẵm.
Nhưng số lượng của vật chất Hỗn Độn chất biến lại bị Hồng Quân áp chế trên phạm vi lớn, dẫu sao lúc trước đạt tới trạng thái thứ chín, là lúc, bất diệt phách thể hình thành cắn trả gần như muốn hủy giết linh hồn của hắn, đến nỗi tiên tử a đều có chút nghĩ lại vẫn còn sợ hãi. Cho nên Hồng Quân giữ lại một phần thực lực, trước mắt chỉ đem giải cấm của bất diệt phách thể nhồi vào để đạt tới giai đoạn thứ bảy.
Trong nháy mắt, bên ngoài toàn bộ thân thể đều chầm chậm bốc lên khói trắng, lưu quang màu đỏ thắm đang chớp động điên cuồng.
"Dựa vào ngươi!" Hồng Quân hướng Tôn Ngộ Không làm cái sắc mặt, ầm một tiếng, không gian phía sau bởi vì lực chấn động cường đại mà nổi lên một từng vòng sóng gợn hình bán nguyệt, mà cả người Hồng Quân cũng đã biến mất, trên hư không chỉ truyền đến một hồi âm thanh gào thét chói tai.
Đông!
Ầm ầm vang to, thân thể của Mạt Long rung động lên, một miếng lân phiến trên lưng đột nhiên hiện lên giống như sinh ra vết nứt tí ti, đang chầm chậm mở rộng.
"Điều này... Điều này sao có thể?" Hồng Quân mở to hai mắt, gần như không thể tin được mà nhìn nắm tay của mình, rõ ràng cường độ công kích của trạng thái giải cấm thứ bảy không cách nào đánh xuyên qua phòng ngự bên ngoài thân thể của Mạt Long, trình độ phòng ngự như vậy thật sự thật là đáng sợ.