"Ầm!" một tiếng kêu vang, bảy mũi trường thương tức thì cùng một lúc đâm vào trong hỏa cầu, Tần Vũ khống chế pháp tắc hỏa nguyên tố nhất thời rối loạn hẳn lên, hỏa lưu bắn ra bốn phía, toàn bộ vật trang trí trong thành phủ đều cháy thành tro bụi.
Phó đội trưởng thấy binh sĩ đã miễn cưỡng quấn lấy Tần Vũ, lập tức nhìn đội trưởng nói:
"Đại ca, ngươi hay là... trước trốn ra, nơi này để ta và huynh đệ chống cự." Đội trưởng kia nhìn thật sâu phó đội trưởng một cái, trầm giọng nói:
"Cũng được, vậy các ngươi hãy cẩn thận."
Nói xong, đội trưởng vội vàng đi vào trong phòng ốc phía sau căn phòng, ở trên một mặt vách tường màu xám tìm kiếm chỉ chốc lát, lập tức hai tay kết thành một cái pháp ấn kỳ dị, trên vách tường phát ra một tràng tiếng ầm vang chói tai, một cái ô vuông u tối đột nhiên xuất hiện ở góc tường, tên đội trưởng vội vã theo bậc thang sau ô cửa đi xuống, ngay sau đó lại một tràng tiếng ầm vang, ô vuông u tối biến mất, hết thảy khôi phục lại nguyên dạng.
Phó đội trưởng nghe được tiếng vang lần thứ hai, thần sắc trên mặt đang ngưng trọng mới hòa hoãn được một chút, quay sang đám binh sĩ lớn tiếng nói:
"Vô luận như thế nào cũng phải ngăn cản tên kia, ai giết chết hắn, thì sẽ đề bạt thành phó đội trưởng!"
Tựa hồ chức vị phó đội trưởng đối với những tên binh sĩ này mà nói cực kỳ trọng yếu, mấy tên binh sĩ tại đây có tên tu vi đạt tới cảnh giới không tầm thường, đều là tâm phúc của đội trưởng, được cất nhắc lên cũng là chuyện sớm hay muộn, bây giờ cơ hội tới tay dĩ nhiên phải ra sức giành lấy, trên mặt của mỗi người đều hiện ra thần sắc hưng phấn.
Tần Vũ hừ lạnh một tiếng,
"Giết ta? Vọng tưởng!"
Tay áo phất động, Tần Vũ hướng lên trời phất tay một cái, hỏa lưu đang tung tóe lại nằm trong quyền khống chế của ông, với tốc độ cực nhanh xoay tròn ở chung quanh đám binh sĩ. Mấy tên binh sĩ Đại Huyền cảnh hiển nhiên đã không còn sức chống đở, trạng thái phách thể của bọn chúng dưới áp chế của Tử Vân kỳ bị sút giảm cực nhanh. Ưu thế của pháp tắc nguyên tố đối với hạn chế và trong phòng thủ nhất thời được biểu hiện rõ ràng.
Tần Vũ cũng không lo lắng, cho dù cứ như vậy tiếp tục theo hình thức dây dưa với bọn chúng, thì kéo dài không bao lâu trạng thái phách thể của đám binh sĩ này cũng vẫn như trước sẽ tan rã, đến lúc đó muốn tiêu diệt bọn chúng thực là dễ như trở bàn tay.
Phó đội trưởng nhìn ra tình hình thức không ổn, cả giận nói:
"Sợ cái gì, toàn bộ lên cho ta, dù có chết cũng phải giết hắn!"
Hai tên binh sĩ Thiên Mang sơ kỳ sau khi nghe mệnh lệnh làm đầu têu xông lên trước, buông trường thương xuống, hung hãn nện một quyền vào lực lượng hỏa nguyên tố đang lưu chuyển hỗn loạn, tức thì tia lửa bắn văng tung tóe. Trạng thái phách thể trên người của hai tên binh sĩ đó hiển nhiên là mạnh nhất trong đám, mặc dù bị áp chế rất lớn của Tử Vân kỳ, nhưng cường độ công kích vẫn như cũ không thể xem thường được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vũ nhướng mày, Tử Vân kỳ lại lần nữa bung ra, mấy đạo lưu quang lóe lên, tại trên mặt đất hình thành một cái đồ án kỳ dị, lực lượng áp chế chợt tăng mạnh thêm, khốn trận trong đó cũng cùng lúc phát huy hiệu quả, mấy tên binh sĩ kia tức thì lại rơi vào giữa lực lượng áp chế cực lớn không cách nào tự kềm chế được.
Phó đội trưởng ánh mắt hết sức kinh ngạc nhìn Tử Vân kỳ lơ lửng trên tay Tần Vũ, sợ hãi than thở:
"Đây chính là Hỗn độn linh bảo mà ngay cả Chiến tôn cũng bị ảnh hưởng hạn chế?" Lúc trước cùng Chiến tôn chiến đấu, chính Tử Vân kỳ này đã bức đến nỗi hắn phải thi triển bốn lần Chiến Thần quyết, vì thế mới tạo ra tự tổn thương cho chính hắn. Giờ phút này phó đội trưởng cảm nhận được cổ lực lượng áp chế, trong lòng nhất thời hơi nơm nớp lo sợ.
Hai tên binh sĩ cảnh giới Thiên Mang vọt tới trước mặt Tần Vũ, tung ra một quyền, hai đạo quyền kình ẩn chứa lực lượng cường đại của vật chất Hỗn độn, phát ra một tràng tiếng ầm vang. Trong cảnh nguy hiểm lâm đầu, vật chất Hỗn độn xung quanh chợt ngưng tụ lại phía trước Tần Vũ, diễn hóa thành lực lượng thủy nguyên tố, giống như một bức tường trong suốt lóng lánh, vậy mà quyền kình đánh vào trong nó, lại giống như đá chìm xuống đáy biển vô ảnh vô tung tan biến đi.
Trong mắt Tần Vũ hung quang chợt lóe, nắm đúng cơ hội hai chưởng phân biệt đánh vào giữa ngực bọn chúng, lực lượng hỏa nguyên tố trong nháy mắt bộc phát, ngọn lửa màu xám không có chút độ nhiệt gì, nhưng vẫn như trước có lực lượng luyện hóa cực kỳ cường đại, phách thể trạng thái của hai tên binh sĩ đó lập tức tan rã, toàn thân đều bốc lên ánh lửa đỏ rực.
Dựa vào lực lượng áp chế của Tử Vân kỳ, Tần Vũ không chút kiêng kỵ lao vào giữa đám bọn chúng, thủy hỏa nguyên tố thoải mái tung ra, vận chuyển pháp tắc cực kỳ nhuần nhuyễn, lực lượng thủy nguyên tố chủ phòng ngự, lực lượng hỏa nguyên tố chủ công kích, dưới tình cảnh bị khốn trận và linh bảo áp chế, những tên binh sĩ này cơ hồ không còn bất cứ lực lượng công phòng gì, chỉ trong chốc lát đã bị ngọn lửa Hỗn độn ăn mòn.
Những ngọn lửa từ trong Hỗn độn diễn hóa thành so với bất cứ ngọn lửa nào ở Hồng Mông vũ trụ cũng mạnh hơn nhiều, hơn nữa thuộc tính của nó cũng hoàn toàn khác hẳn.
Phó đội trưởng nhìn Tần Vũ đang đi tới phía mình, sắc mặt ngột ngạt đều tím ngắt, run run giọng nói:
"Ngươi... cho dù giết ta, bên ngoài còn có mấy trăm binh sĩ, không được bao lâu nữa đợt công kích thứ ba cũng sẽ đến, ngươi không có đường sống!"
"Cho dù ta chết, cũng sẽ lôi theo ngươi cái tên cản dường này!"
Tần Vũ tiếng nói vừa dứt, một đạo hỏa quang sắc bén đã hướng vào mi tâm của phó đội trưởng đánh tới. Phó đội trưởng cố gắng vận dụng phách thể trạng thái, chỉ cảm thấy trong đầu "ông" một tiếng âm vang, phách thể trạng thái tựa hồ bị căng xé dữ tợn một hồi, chỉ trong chốc lát đã bị xé tan.
Cổ lực lượng áp chế thật sự quá mạnh mẻ, cho dù là phách thể của cảnh giới Thiên Mang, dưới tình huống bị áp chế, cũng rơi vào tình trạng vỡ nát, tên phó đội trưởng lúc này mới thực sự hiểu nguyên nhân vì sao Chiến tôn lại bị thương, chỉ thầm hận đã quá mức khinh thường, không chịu chú ý tới chuyện này từ sớm để tới bây giờ bị người ta công kích đến thành quách trống rỗng.
"Ba!"
Một đạo hỏa trụ vật chất Hỗn độn từ trong lòng bàn tay Tần Vũ bắn tung ra ra, trực tiếp đâm xuyên qua ngực của tên phó đội trưởng, ngọn lửa màu xám từ giữa ngực trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân của hắn, cả người chỉ chốc lát đã bị thiêu đốt thành tro bụi.
Tần Vũ thu lại Tử Vân kỳ, có chút nghi ngờ nhìn hai tay của mình, cảm khái nói:
"Xem ra thực chiến thật là trọng yếu, chiến đấu không ngừng cũng là con đường tắt mau chóng nâng cao cảnh giới khống chế sự vật."
Giờ phút này, từ bên ngoài thành phủ tiếng đánh phá truyền lại càng lúc càng lớn, xem ra lực lượng trạch nguyên tố chống đở không được bao lâu nữa. Tần Vũ lập tức xông vào trong nội thất, tuy nhiên trong này sớm đã trống rỗng không một bóng người.
Tần Vũ nhíu mày, trầm giọng nói:
"Còn muốn trốn bao lâu, ra đi."
Lúc này, một thân ảnh rón ra rón rén từ một chỗ rất ẩn khuất trong góc tường đi ra, đúng là Vũ Văn Thác.
"Ngươi quả thật cũng lớn gan, lại dám theo vào đây!" Tần Vũ nghi ngờ nói, với cá tính của Vũ Văn Thác, trong tình hình chiến đấu kịch liệt như thế nhất định sẽ không có sự xuất hiện của hắn.
Vũ Văn Thác ngượng ngùng cười hai tiếng nói:
"Nếu như không có ta, ngươi làm sao có thể tìm được tên đội trưởng kia." Thì ra là trước khi Tần Vũ dùng pháp tắc sơn nguyên tố phong tỏa Thành chủ phủ, Vũ Văn Thác đã sớm di chuyển vào, từ lúc bắt đầu chiến đấu đến khi kết thúc, hắn đều ẩn núp ở trong một góc khuất kín đáo. Tuy là thần thức Tần Vũ đương nhiên phát hiện ra hắn, nhưng e hắn gây trở ngại trong trận chiến đấu, cho nên cũng không để ý gì tới hắn mà thôi.
"Nói mau, tên kia đi đâu?" Tần Vũ không muốn cùng hắn dài dòng, vội vàng hỏi. Vũ Văn Thác chỉ vào vách tường màu xám nói:
"Ngươi không cảm nhận được sao, chính chỗ này rất kỳ quái."
Tần Vũ nhướng mày, thần thức quét qua, nhất thời phát hiện ba động có hơi khác thường, nói:
"Chỗ này tựa hồ có cấm chế nào đó."
Vũ Văn Thác khẽ gật đầu:
"Ngươi quả nhiên lợi hại, vừa xuống tới đã nhìn ra thủ đoạn của Tà Phong Đại vương ta." Lập tức, Vũ Văn Thác dùng thủ pháp giống như cách đội trưởng kia mở ra, làm Tần Vũ cũng có chút giật mình hỏi:
"Ta thật sự rất ngạc nhiên, ngươi đến tột cùng là ai. Làm sao có thể biết những thứ bí ẩn này?"
Vũ Văn Thác nói:
"Ta... Ta chẳng qua là đúng lúc nhìn thấy đội trưởng kia làm như vậy mà thôi, chúng ta mau vào đi thôi."
Tần Vũ nhìn hắn, vẻ nghi ngờ trong ánh mắt cũng không có biến mất, Vũ Văn Thác hiển nhiên là không nói thật, muốn giải khai cấm chế, nếu như có thể so với người thiết trí cấm chế thì lực lượng càng mạnh hơn, hoặc là nên biết thủ pháp thiết trí cấm chế của nó mà chỉ dựa vào trông thấy thủ ấn thì không thể nào mở ra cấm chế được, trong đó khống chế Hỗn độn cũng cần phải đúng lúc nắm lấy điểm mấu chốt mới tốt.
Chỉ có điều Tần Vũ cũng không có hỏi tới, sơn thể phong tỏa Thành chủ phủ đã sắp bị bọn binh sĩ đập phá mở ra, lúc này trước tiên phải tiêu diệt tên đội trưởng mới là trọng yếu nhất.
Tiến vào trong ô cửa đen tối, phóng mắt nhìn tới càng khiến Tần Vũ thất kinh. Chỉ thấy dưới Thành chủ phủ lại là một địa cung vô cùng rộng lớn. Bên trong Địa cung những phòng giam san sát đếm không xuể, mỗi lao phòng đều đang nhốt hai đến ba người, nhìn rõ bọn họ mặc quần áo đúng là binh sĩ của Tà Thần giới, nhưng tinh thần ai nấy tựa hồ đều suy nhược không còn chí phấn đấu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hình như thần trí đều suy sụp hoàn toàn.
Tần Vũ cả kinh nói:
"Đây là chuyện gì xảy ra?"
Vũ Văn Thác thấy một màn này, cũng không có giống như Tần Vũ giật mình như vậy, chẳng qua là khẽ thở dài nói:
"Đây là một lao ngục dưới lòng đất, cũng gọi là tử lao, nó vốn dùng để giam giữ tù binh Chiến Thần giới, nhưng bây giờ bị Chiến Thần giới chiếm đoạt, lại biến thành chỗ giam giữ Tà Thần giới, thật đúng là đốn củi tự thiêu mình..."
Địa lao này ngoài dự tính của mọi người, phạm vi thần thức của Tần Vũ lại không thể bao trùm tất cả được, nhưng dựa theo phỏng đoán của Vũ Văn Thác, ít nhất cũng có gần một ngàn binh sĩ Tà Thần giới bị giam giữ ở trong này.
Vũ Văn Thác nhìn quanh một vòng, hơi lúng túng nói:
"Địa lao này hình như trải dài khắp cả Minh Huyễn thành, tưởng muốn tìm được tên đội trưởng kia cũng không dễ."
Tần Vũ thần sắc ngưng trọng, nhìn những ánh mắt suy sụp của bọn tù binh, trầm giọng nói:
"Bất luận như thế nào, cũng phải tìm cho ra tên khốn này."
Vũ Văn Thác gật đầu nói:
"Đương nhiên, không bằng chúng ta chia nhau ra tìm!" Nói xong, không đợi Tần Vũ phản ứng, hắn đã biến mất trong địa lao âm u.
Lúc này, trong góc tối phía đông đột nhiên lóe lên vài tia sáng Hỗn độn đặc thù, mặc dù rất ảm đạm, nhưng vẫn không thể qua mắt được Tần Vũ, ánh mắt chợt thu lại, hướng về phía tia sáng ảm đạm kia phóng vọt tới.
Địa lao này quả thực rộng lớn không thể tưởng, số lượng tù binh bị giam giữ cũng nhiều kinh khủng, nhưng hỗn nguyên của bọn chúng tựa hồ bị một loại lực lượng cấm chế kỳ dị phong ấn lại, đến nỗi cho tới bây giờ thần chí chưa thanh tĩnh lại.