Trên núi, dưới đáy ao Hỗn Dộn vật chất đột nhiên dũng mãnh phóng lên rất nhanh tiếp xúc với thân thể bên ngoài của Hồng Quân, Hỗn Độn quang hoa dày đặc cũng chợt biến sáng ngời, cùng lúc đó một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng nổi bộc phát phóng thẳng lên cao, thậm chí so với lực lượng ngày đó đánh với ma thú Hung Thiên còn mạnh hơn nhiều
Trong nháy mắt nước trong hồ như bị nén xuống, nước ao theo khe nứt chảy xuống dưới nhưng dường như thân thể Hồng Quân lại không bị một chút nước nào thấm vào
Song đây mới chỉ là bắt đầu, Hồng Quân nhắm chặt hai mắt, cỗ lực lượng bộc phát chưa từng có từ trước tới nay không ngừng tăng lên
Theo một tiếng nổ động trời, cả ngọn núi đã bị cắt làm đôi, nước ao từ đó bắn ra tung toé khắp nơi từ xa nhìn vào như một cơn mưa to hạ xuống trần thế
Đứng ở trên đỉnh núi, Hồng Quân bình tĩnh mở hai mắt hướng lên trời hít một hơi thật sâu, phát ra một tiếng thở dài thoả mãn:
" Giai đoạn thứ năm … nếu giải cấm đến trạng thái thứ ba có thể cùng cao thủ Tử thần giới đối chiến a, bất quá vẫn còn có thể hơn nữa, xem ra tu luyện vẫn chưa thể chấm dứt!"
Hồng Quân cười lạnh, mục đích của hắn chính là có thể đối chiến cùng cao thủ cực mạnh trong Tử thần giới, mà mục đích cuối cùng vẫn là Tử thần và Loạn thần. Từ đại Quân Tru Thần có thể hiểu rõ hai người này cảnh giới tu vi rất có thể là chưởng khống giả, có thể khai tích tinh vực, nắm trong tay pháp tắc. Hồng Quân biết rằng muốn đạt được trình độ như vậy còn phải đi một chặng đường dài nữa
Hôm nay, Hồng Quân đối với lĩnh ngộ thân thể còn chưa rõ ràng lắm, lúc trước sử dụng Hỗn Độn vật chất rèn luyện cơ thể, cải tạo huyết mạch, khả năng của Bất diệt phách thể là không thể tưởng tượng. Nhưng bên trong Bất diệt phách thể này ẩn chứa một lực lượng khiến hắn chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ, trong lòng Hồng Quân hiểu rõ đến khi lĩnh ngộ Hỗn Độn vật chất tăng lên một cảnh giới thì mới có thể hoàn toàn điều khiển được Bất diệt phách thể, tới … lúc đó hắn mới là cực mạnh
Bất quá bản thân Hồng Quân đã có ưu thế rất lớn, chính là bất diệt. Có thể không cần tính toán đưa trạng thái giải cấm tăng lên tới mức cơ thể không cách nào thừa nhận, tới lúc đó thân thể bị tổn huỷ cũng có thể dùng Hỗn Độn vật chất sống lại
Quan sát một chút ngọn núi đã bị phá tan tành, lại nhìn một chút bốn phía xung quanh, nét mặt Hồng Quân hiện lên nụ cười, thân ảnh chợt biến thành mơ hồ rồi thoáng chốc đã biến mất không thấy đâu. Đây không phải là hắn đã nắm trong tay không gian pháp tắc mà là trạng thái phách thể đã tăng lên mới khiến cho tốc độ của hắn đạt tới cảnh giới mắt thường không thể quan sát
Bây giờ, hắn có thể đã tìm tới một nơi tu luyện mới …
Tình hình tu luyện của mọi người đều rất thuận lợi hơn nữa hạn độ tăng lên cũng rất lớn, dường như bọn họ đã thích ứng dần với không gian tân vũ trụ này. Song chỉ có một người lại tu luyện chính trong linh bảo của mình, lâm vào tình cảnh cực kì khó khăn, dù sao cỗ thần bí lực lượng này đối với hắn mà nói cũng không thể dễ dàng điều khiển
Vạn thước phía trên Tru Thần thành, nơi này Hỗn Độn vât chất là … dày đặc nhất, nhưng đều bị những đám mây trôi che lấp hơn nữa dùng mắt thường cũng không dễ dàng phát hiện. Nhưng chỉ có phạm vi một ngàn thước Hỗn Độn chất bốn phía lại hướng tới nơi này ngưng tụ lại, từ xa nhìn lại trông như một đám mây đen có điều lại thấu phát ra một cỗ khí tức huỷ diệt
Chính giữa nơi này, không có bất kì ai chỉ có một trường phiên nhỏ màu xám hơi rung động, trên bề mặt trường phiên những đạo hắc sắc tế tuyến không ngừng vặn vẹo hình thành một hắc động, thâm thuý u ám rồi lại kèm theo lực hút kinh khủng, không ngừng hấp thu Hỗn Độn vật chất vào trong
Bàn Cổ phiên!
Đúng vậy, đây chính là Bàn Cổ phiên của Cổ Bàn. Năm đó Cổ Bàn sử dụng la bàn bên trong đan điền tự luyện hoá hình thành Bàn Cổ phiên này mà đến ngay cả hắn cũng không có cách nào nhìn thấu, cùng với Bất diệt phách thể của Hồng Quân có vài phần tương tự, khả năng điều khiển cũng chịu rất nhiều hạn chế
Song, Cổ Bàn lại không xuất hiện trong đám Hỗn Độn, chỉ có Bàn Cổ phiên vẫn đứng vững như cũ, phảng phất hơn một ngàn năm qua không hề có biến động
Hiện tại Cổ Bàn đã tiến vào bên trong thế giới của Bàn Cổ phiên, bên trong hắc động u ám, từ trong vô tận bóng tối có một đoàn ánh sáng lúc ẩn lúc hiện …
Nơi này nhìn qua trông giống như một vũ trụ đã bị huỷ diệt mà biến thành một thế giới hoang tàn, có dấu vết của kiến trúc bị tàn phá, vách núi đỏ nát, loang lổ ao hồ, nhiều nơi không ngừng phun lên những đám dung nham từ núi lửa, từ những hố sâu vô tận có thể cảm giác được khí tức nóng cháy
Trên bầu trời phiêu phù vân khí đỏ sậm, điện quang trên những tầng mây không ngừng loé lên rồi biến bất, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống hận trầm thấp như dã thú, cả thế giới giống như bị máu nhuộm, toàn bộ đều là màu máu
Cách đó không xa, trên một toà kiến trúc hoang phế, Cổ Bàn giống như băng đá từ vạn cổ yên tĩnh ngồi tại đây, thần sắc rất bình tĩnh, trong tay vẫn như cũ cầm Bàn Cổ phiên. Cái này cùng với Bàn Cổ phiên bên ngoài là một loại hiện hữu khác
Thần sắc Cổ Bàn có vẻ rất bình tĩnh, cũng không có chút tình cảm nào dao động, hắn không nhớ rõ đã tới nơi này bao nhiêu lần. Lúc trước sau bốn trăm năm tu luyện hắn đã đột phá tới cảnh giới Thiên Mang hậu kì, cũng là thời khắc lần đầu tiên hắn bước vào trong thế giới của Bàn Cổ phiên
Lúc trước cũng với tình cảnh này hắn đã tìm được đầu lĩnh Tử thần giới lúc trước nhưng dường như đã chết ở chỗ này không biết bao nhiêu năm. Hỗn độn vật chất ngưng kết thân thể đã hoàn toàn bị huỷ diệt mà linh hồn của hắn lại bị thế giới bên trong Bàn Cổ phiên hấp thu
Tình huống như vậy thậm chí đến Cổ Bàn cũng không thể giải thích, hắn gọi nơi này là Bàn Cổ thế giới
Giờ phút này, thân thể Cổ Bàn bay lên, điều khiển Bàn Cổ phiên đi tới … địa phương kia … trong thế giới này tồn tại một bức tường cao vạn thước, bề mặt trơn nhẵn có màu đỏ huyết
Cổ Bàn vuốt ve mặt đá, trên đó có ngàn vạn nhân ảnh đang giãy dụa, bọn họ dường như muốn thoát khỏi sự giam cầm của vách tường này nhưng vô luận thế nào cũng không thể thoát ra
Cổ Bàn có thể cảm giác được ở chỗ này uẩn hàm khí tức linh hồn rất đặc thù hơn nữa là khí tức vô cùng quen thuộc, bởi mỗi người ở đây … đều là binh lính đã từng chết dưới Bàn Cổ phiên
Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không thể hiểu nổi linh hồn đám binh lính này tại sao lại bị giam cầm bên trong Bàn Cổ phiên thế giới, hơn nữa linh hồn mỗi ngày đều bị tiêu hao một chút, lúc trước có vô số hình ảnh nhưng hiện giờ đã không còn đến ba phần
Cổ Bàn xúc động vuốt lên vách tường, hắn có thể cảm giác được bên trong như là có một lực lượng luyện hoá kinh khủng, hơn nữa mỗi một linh hồn bị luyện hoá hoàn toàn, lực lượng Bàn Cổ phiên trong tay hắn đều tăng lên
Lúc này, Cổ Bàn có chút khó hiểu nhìn Bàn Cổ phiên thán thanh nói:
" Chỗ này rốt cục là gì, ngươi là cái gì, có thể nói cho ta biết không?"
Bàn Cổ phiên không đáp lại, Cổ Bàn thậm chí có chút không thể tin được đây là la bàn từ trong đan điền của hắn luyện hoá mà thành. Về phương diện đặc tính nó đã hoàn toàn là siêu việt Hỗn Độn linh bảo
Vách tường này, Cổ Bàn gọi là "Luyện hồn bích!"
Cổ Bàn ngồi xuống, hơi cổ động một chút Bàn Cổ phiên thì thấy vách tường trước mắt lay động, mắt thường có thể thấy rõ ba bốn tiếng kêu thảm từ linh hồn phát lên sau đó bị Bàn Cổ phiên trong nháy mắt luyện hoá
Ngay sau đó Cổ Bàn tiếp tục huy động Bàn Cổ phiên, hư không bốn phía giống như lưu li rơi xuống mặt đất, ầm ầm bị nghiền nát xuất hiện một cái khe hư không sâu hoắm nối liền với nguyên thuỷ vũ trụ, từng đoàn từng đoàn Hỗn Độn vật chất từ bên trong mãnh liệt tràn ra
Đây chính là lực lượng nghiền nát hư không trong Bàn Cổ phiên, trải qua mấy năm luyện hoá linh hồn, cỗ lực lượng này đã trở nên vô cùng mạnh mẽ
Cổ Bàn có chút nhíu mày, tận đáy lòng không hiểu vì sao nổi lên hoả diễm cực kì phẫn nộ, bạo hống một tiếng bắt đầu điên cuồng huy động Bàn Cổ phiên. Bế mặt phiên lập tức có biến đổi, lực lượng nghiền nát hư không rất nhanh được phóng thích, không gian bốn phía bị nghiền nát không ngừng oanh long vang lên, phảng phất cả thế giới tại giừo khắc này bị băng huỷ vậy, vô luận là đất hay núi đều bị cỗ lực lượng này nghiền nát
Lúc này, Cổ Bàn phảng phất như đã mất đi lí trí, sử dụng mức độ lớn nhất khu động Bàn Cổ phiên phát ra lực lượng nghiền nát hư không, Thiên địa trong lúc này một mảnh tang thương …
Từng tấc không gian bị phá hư, từng tấc đất bị nghiền nát, cỗ lực lượng này được Cổ Bàn duy trì rất lâu đến khi cả trời đất biến thành tro tàn hắn mới ngừng lại
Bàn Cổ thế giới đã biến thành bụi phấn, Hỗn Độn vật chất từ trong nguyên thuỷ vũ trụ dần tiến vào nơi này bao phủ mỗi một tấc không gian. Cổ Bàn miệng thở hổn hển, mơ màng nhìn thấy tất cả, Cổ Bàn phiên trong tay hắn run lên nhè nhẹ
" Tại sao … nó còn có thể tồn tại?"
Cổ Bàn đã thực sự khiếp sợ, vách tường cao như ngọn núi trước mắt vẫn tồn tại như trước, linh hồn trên đó vẫn kêu lên một cách thảm thiết không ngừng. Cổ Bàn lại phóng thích lực lượng nghiền nát nhưng không cách nào có thể phá huỷ "Luyện hồn bích"
" Chẳng lẽ ngươi mới chính là lực lượng cốt lõi của Bàn Cổ phiên, ngươi mới là năng lượng bổn nguyên của Bàn Cổ phiên?" Cổ Bàn đã nghĩ ngờ nhưng Hỗn Độn vật chất bốn phía đã vây quanh hắn
Lúc này, không hiểu sao Luyện hồn bích rung động mạnh mẽ phát ra tiếng tê hống trầm thấp. Cổ Bàn trong lòng cả kinh, ý thức mách bảo đưa tay chạm vào vách Luyện hồn bích, song một đạo tinh thần lạc ấn dũng mãnh tiến vào trong đầu Cổ Bàn
Trên trán hắn đột nhiên hiện lên một cỗ thanh quang, mặc dù không chói mắt nhưng khiến cho người ta một loại cảm giác vĩnh viễn không thể nào quên
Cổ Bàn sau khi hấp thu tinh thần lạc ấn này tựa hồ đã hiểu được điều gì đó, tâm cảnh cuồng bạo cũng đã bình tĩnh dần, ánh mắt đảo qua vô cùng vô tận Hỗn Độn vật chất, trong miệng đột nhiên hộc ra mấy chữ:
" Ta hiểu rồi!"