Có điều với thương thế của Tần Tư cũng không được phép chần chờ thêm nữa, Sinh Mệnh Thần Vương Khương Lập vội vàng bổ sung sinh mệnh nguyên lực bị tổn thất cho hắn, nhờ thế mà Tần Tư hiện giờ tu vi kia mặc dù đã bị phế được hồi phục trở lại càng thêm nhanh chóng. Không đến vài ngày, kinh mạch đứt đoạn cùng những miệng vết thương rách vỡ đều đã hoàn toàn lành lặn.
Tới cái Tử Huyền phủ xa lạ này, Huống Thiên Minh lại cảm giác được rất nhiều khí tức rất quen thuộc, thậm chí có hơi vội vã muốn tìm hỏi Hồng Quân và Tôn Ngộ Không, nhưng theo như lời Khương Lập, hai người trước mắt đều đang bế quan tu luyện, không khỏi có chút thất vọng, dù sao chuyện ở Tu La giới đã êm xuôi rồi, Huống Thiên Minh cùng Lãnh Diễm Phỉ dứt khoát tư tưởng quyết định ở lại ngay tại nơi này, cùng nhau tu luyện để nâng cao tu vi lên, mà Khương Lập và Tần Tư tự nhiên là rất hoan nghênh.
Mấy trăm năm thời gian trôi qua, tựa hồ tất cả mọi người đều đắm chìm trong tu luyện vô tận, khát vọng muốn hiểu rõ một tia Thiên đạo hư vô mờ ảo kia.
Ba trăm năm sau, một cỗ lực lượng kỳ dị bùng phát làm cho Hồng Mông không gian sinh ra dị biến, thậm chí ngay cả Hồng Mông linh khí đều vặn vẹo hỗn loạn hẳn lên.
Trong Hồng Mông không gian...
"Đại ca, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngay cả huynh cũng không biết sao?" Lâm Mông sau khi nghe Hồng Mông truyền âm liền lập tức chạy tới đây, nhưng đối với Hồng Mông không gian nảy sinh ra dị trạng, lại cũng không thể hiểu hết, Hồng Mông linh khí hỗn loạn, khiến cho Lâm Mông, Thạch Mông, cùng với Tần Vũ đang bế quan trong Tần Mông không gian cũng không ổn định lắc lư lay động.
Hồng Mông lo lắng lắc lắc đầu, nói:
"Cái này ta cũng không biết, hiện tại Hồng Mông không gian thật giống như đã thoát khỏi sự chưởng khống của ta, đang bị một cái không gian khác thôn phệ (cắn nuốt)."
"Một cái không gian khác, đó là nơi nào?" Tần Thạch Thiên kinh ngạc hỏi.
Hồng Mông thở dài, kim quang chợt lóe, Hồng Mông Bảng đã xuất hiện ở trong tay, mà trên mặt bảng một cái tên rõ ràng đang chớp động, lúc tỏ lúc mờ, dường như chỉ một sơ suất nhỏ thì sẽ hoàn toàn biến mất, đúng là tên của Hồng Quân.
"Là Tiểu Sương, hắn không phải bế quan ở trong này sao, chẳng lẽ...?" Lâm Mông nói nửa câu lại ngập ngừng.
Mấy trăm năm trước, trong Hồng Quân giới xuất hiện dị tượng, và Hồng Quân cũng vì thế tiến nhập vào trong bế quan tu luyện, mà chỗ bế quan đúng là sát ranh giới của Hồng Mông vũ trụ.
Thế mà tới giờ phút này, tên của Hồng Quân sắp biến mất, điều này cũng có nghĩa là Hồng Quân sắp sửa hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Có điều Lâm Mông nói cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, mặc dù lần này người gây ra Hồng Mông không gian dị biến không phải là Hồng Quân, nhưng cũng ắt hẳn có liên quan với hắn không ít thì nhiều.
"Tam đệ cùng Tứ đệ đâu?" Lâm Mông hỏi.
"Tam đệ cùng Tứ đệ đều đang bế quan, ta không thể liên hệ cùng bọn được." Hiện giờ Tần Vũ và Cổ Bàn đều sớm đã là tồn tại Chưởng Khống Giả siêu việt, Hồng Mông không có cách nào cảm nhận được khí tức của hai người cũng là lẽ đương nhiên.
Lâm Mông hơi thất kinh, nói:
"Chuyện này hay là trước không cần nói với Khương Lập, chúng ta đầu tiên phải ổn định lại không gian, sau đó đi tìm Tiểu Sương!"
Hồng Mông cùng Tần Thạch Thiên đều gật đầu, nếu Hồng Mông không gian bị phá hủy, như thế thì năm đại vũ trụ hiện tại có thể cũng theo đó mà tan biến.
"Chúng ta đi thôi!"
Bỗng nhiên, hai bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người, là Huống Thiên Minh cùng Tôn Ngộ Không. Một người lĩnh ngộ Thiên đạo chi nhận, một người quán thông Chiến ý vô thượng, ba Chưởng Khống Giả danh vọng đối mặt với hai người lại tựa hồ có một loại cảm giác bị áp chế mơ hồ, trong lòng không khỏi nảy sinh kinh hãi.
"Ngươi... Các ngươi?"
Huống Thiên Minh nhấp nháy hai mắt, nhìn sao trời xa xa, trầm giọng nói:
"Dị biến của Hồng Mông không gian trực tiếp lan đến gần Tần Mông không gian, cho nên ta cùng Ngộ Không đến xem, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?"
Đến khi Tôn Ngộ Không nhìn thấy tên của Hồng Quân ở trên bảng khi chập chờn mờ khi tỏ, không khỏi giật mình kinh hãi, há miệng nói:
"Tiểu Quân chẳng lẽ đã xảy ra chuyện, lão Huống, chúng ta mau mau đi xem thử."
Hồng Mông khẽ gật đầu:
"Như vậy cũng tốt, ta cùng Nhị đệ, Ngũ đệ ổn định lại Hồng Mông không gian, các ngươi đi tìm Tiểu Sương, chẳng qua ta cảm giác được dị biến lần này cũng không bình thường, ngàn vạn lần không nên hành động theo cảm tính!"
Tôn Ngộ Không bản tính nóng nảy căn bản không để ý tới Hồng Mông, trong nháy mắt cùng Huống Thiên Minh đã hướng tới nơi xuất phát cổ lực lượng kỳ dị ấy vọt đi.
Hồng Mông, Lâm Mông và Tần Thạch Thiên cũng không chậm trễ, toàn thân nhất thời cùng phát ra một cỗ lực lượng khiến người ta giật mình kinh sợ, với tu vi vô thượng của ba đại Chưởng Khống Giả tức thì củng cố toàn bộ Hồng Mông không gian, nhưng mà ba người sắc mặt nhất tề biến sắc, bởi vì bọn họ cảm giác được cổ lực lượng kỳ dị kia có hiện tượng chống lại mãnh liệt với bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bên trong Tinh thần Vũ trụ, Tôn Ngộ Không dọc theo quỹ tích của cổ lực lượng kỳ dị không ngừng tiến hành thuấn di tới, huống Thiên Minh vận khởi Thiên đạo chi nhận cũng gấp rút bám theo phía sau hắn.
Những năm gần đây, tại trong tân Thần giới Tôn Ngộ Không lấy chiến nhập đạo, tu vi tăng tiến làm cho Hầu Phí cũng phải vạn phần kinh ngạc. Thầy trò hai người mấy trăm năm nay đều trong đối chiến với nhau không ngừng để lĩnh ngộ, mà Tôn Ngộ Không hiện giờ thực lực đã hoàn toàn vượt qua Thiên Tôn Thần Vương, nếu không tính tới năng lực sáng tạo ra vũ trụ thiên địa, cảnh giới của hắn đạt gần tới thậm chí ngang bằng với Chưởng Khống Giả, Chiến ý vô thượng từ trên người hắn phóng xuất ra khiến cho Hầu Phí cảm giác thật sâu sắc hiện tại năng lực của mình đã không có cách nào cùng Tôn Ngộ Không đối chiến được nữa.
"Lão Huống, kỳ thật ngươi đã sớm cảm nhận được, đúng không? Nếu không cũng sẽ không đột nhiên xuất quan tới tân Thần giới tìm ta." Tôn Ngộ Không nói xong, tốc độ chợt tăng nhanh, có thể nhìn thấy nỗi lo lắng của hắn cho tình trạng hiện tại của Hồng Quân.
Huống Thiên Minh khẽ gật đầu:
"Mấy năm nay hiểu được Thiên đạo chi nhận càng thêm sâu sa, khả năng tiên tri của ta lại càng rõ ràng, tiểu Quân năm đó lựa chọn ở bên ranh giới của Hồng Mông vũ trụ bế quan, tới nay đã được vài trăm năm, ta nghĩ hắn nhất định gặp phải bình cảnh khó có thể đột phá!"
Đang khi nói chuyện, cũng đã tới ranh giới của Hồng Mông vũ trụ, mà ở cách đó không xa bên trong tinh vân sáng chói một cái hắc động lõm xuống hấp dẫn chú ý của hai người. Bên trong hắc động lóe ra từng đạo từng đạo quang hoa nhấp nháy không ngừng, thấu phát ra một tia khí tức mong manh nhưng lại rất quen thuộc.
Hai người không hẹn mà cùng kêu lên:
"Hồng Quân giới?!"
"Không sai, đây là Hồng Quân giới của tiểu Quân, chúng ta mau đi qua!"
Dự đoán của Huống Thiên Minh không sai, nguyên lai là Hồng Quân giới của Hồng Quân đã xảy ra biến hóa, tiếp theo tác động đến toàn cả Hồng Mông không gian. Nhưng cổ lực lượng kỳ dị này có thể lay động khắp cả vũ trụ lại làm cho hai người rất là băn khoăn lo lắng, tinh thần cùng với Hồng Mông linh khí ở chung quanh tất cả đều bị nó làm đảo loạn hoàn toàn.
Hai người rất cẩn thận đi tới, lúc này mới phát hiện trong hắc động lõm xuống kia Hồng Quân giới đang xoay tròn cực nhanh, không gian hình tháp đó giống như bức tường đã trải qua sương gió ngàn năm, từng vết từng vết rách nhìn thấy mà ghê người, lại dường như chỉ khẽ va chạm một chút, sẽ hoàn toàn sụp đổ tan tành.
"Lão Huống, ngươi không phải có thể biết trước sao, dự đoán thử xem chúng ta bây giờ nên làm cái gì đây?" Tôn Ngộ Không tựa hồ có chút nôn nóng khó dằn nổi, huy động cây côn vàng trong tay, hung tợn trợn mắt nói.
Huống Thiên Minh nhíu chặt đôi mày, trầm giọng nói:
"Dự đoán của ta cũng không phải là từ ý niệm của bản thân ta, mà là ở trong Thiên đạo mênh mông hiểu được, không phải cái gì cũng đều có thể biết trước... Bất quá lực lượng trong Hồng Quân giới này cũng không bình thường, chúng ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!"
"Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chỉ trơ mắt nhìn tiểu Quân chết ở bên trong sao, lão Tôn mặc kệ như thế nào!" Tôn Ngộ Không cả giận hừ một tiếng, vung kim côn lên định phóng vọt vào Hồng Quân giới, nhưng một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt hắn, người nọ nhìn thoáng qua phong cách tự nhiên cổ xưa, nhưng mỗi cử động giơ tay nhấc chân lại có một cỗ khí thế kinh người lay chuyển thiên địa.
Cổ Bàn cầm trong tay Bàn Cổ phiên, trên khuôn mặt kiên cường nghiêm túc hiện lên một tia mỉm cười, nói:
"Đã lâu không gặp!"
Hai người nhìn thấy Cổ Bàn thì rất kinh ngạc, nhưng là không phải lúc để hàn huyên tâm sự, Tôn Ngộ Không chắc chắc lưỡi nói:
"Tiểu Cổ, chuyện đến thế này ngươi còn cười được, tiểu Quân phát sinh nguy hiểm rồi."
Huống Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Cổ Bàn, lại phát hiện trên người hắn so với trước đây đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhất là cái cờ dài trong tay hắn kia, càng thấu phát ra một cỗ khí thế chấn nhiếp cả vũ trụ thiên địa.
Cổ Bàn sắc mặt thực bình tĩnh, thản nhiên nói:
"Hồng Quân giới chính là Thiên Tôn linh bảo của tiểu Quân, có thể sáng tạo ra một vùng lĩnh vực hoàn toàn nắm trong tay của chính mình. Tuy nhiên hiện tại một cái tân không gian phá tan hết thảy pháp tắc của Hồng Quân giới, đến nỗi làm dao động toàn cả Hồng Mông không gian, hiện giờ tiểu Quân đang tận lực dùng Hồng Quân giới chống đỡ cho cái tân không gian này, chúng ta phải đi trợ giúp hắn một tay."
Hiện tại Lĩnh vực tuyệt đối do Hồng Quân giới sáng tạo ra thuận theo sự lĩnh ngộ Hồng Quân đạo không ngừng của Hồng Quân đã được kéo dài đến vô cùng tận, lúc này đã trở thành một phương thế giới của Hồng Quân.
Nó không giống với Hồng Mông vũ trụ, mà là Lĩnh vực tuyệt đối từ Thiên Tôn linh bảo sáng tạo ra, tại bên trong Lĩnh vực này, người sử dụng linh bảo có thể căn cứ vào ý niệm của mình định chế ra pháp tắc chính mình có thể sử dụng.
Ánh mắt Huống Thiên Minh lộ vẻ hoang mang lo sợ, hỏi:
"Tiểu Cổ, vậy ngươi có thể nhận biết được tân không gian là cái gì hay không? Chẳng lẽ lại là một phương vũ trụ?"
Sắc mặt Cổ bàn bỗng nhiên ngưng trọng hẳn lên, từng chữ một thốt ra:
"Đó là Thế giới Hỗn độn!"
"Hỗn độn?" Huống Thiên Minh thần sắc đại biến, lúc trước sau khi lĩnh ngộ Thiên đạo chi nhận, hắn cũng giống như vậy cảm giác được Hỗn độn khí, mấy năm nay trải qua lĩnh ngộ Thiên đạo chi nhận, đối với đặc tính của Hỗn độn khí cũng có hiểu biết được phần nào.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ, cứ đứng tại đây chờ đợi sao?" Tôn Ngộ Không gào lên, ở xa xa hắc động đúng lúc này đã xảy ra biến hóa thật lớn, từng đám từng đám lớn khí thể màu xám từ trong Hồng Quân giới tuôn tràn ra, Hồng Mông linh khí bốn phía ngay tức thì bị tản đi khắp nơi.
Cổ Bàn khẽ nhíu mày, giơ lên Bàn Cổ phiên, trầm giọng nói:
"Các ngươi cùng đi theo ta!" Nói xong, ba người đã tới bên ngoài Hồng Quân giới, Tôn Ngộ Không toàn thân kim quang bùng phát, Chiến ý vô thượng giống như trường giang đại hải xé toạt cơ thể phát ra, trường côn màu vàng chợt biến thành cực kỳ to lớn, ra sức vung lên, Hỗn độn khí trước mặt lập tức bị đánh tản ra, nhưng Tôn Ngộ Không cũng không dễ chịu gì lộ ra vẻ vô cùng vất vả.