Tôn Thiên và Lãnh Diễm Phỉ bị cổ khí tức kinh khủng đến cùng cực ấy đánh sâu vào, nhất thời sắc mặt đại biến, rối rít toàn lực vận chuyển nguyên hạch trong cơ thể, điên cuồng hấp thu linh khí bốn phía, cũng phóng ra khí thế bản thân để chống cự cổ uy áp làm cho người ta sợ hãi ấy.
Hồng Quân sắc mặt bình thản, nhìn bộ dáng của Đế Thích Thiên cười đùa cợt nhã, trong mắt của hắn lộ ra thần sắc châm biếm, cảm nhận được Đế Thích Thiên tản phát ra uy áp kinh khủng, khóe miệng hơi động, một đạo quang mang từ trong thân thể của hắn phát ra, đem thân thể run bần bật của Tôn Thiên cùng Lãnh Diễm Phỉ sắc mặt hết sức tái nhợt lảo đảo đứng không vững bao bọc vào trong đó.
"Buồn cười lắm sao?"
Một thanh âm lạnh như băng từ phía sau của Hồng Quân phát ra, Hồng Quân không cần quay đầu lại, cũng biết Huống Thiên Minh đúng là đã thức tỉnh lại. Lãnh Diễm Phỉ đôi mắt đẹp giận dữ đang nhìn Đế Thích Thiên, lập tức liền tràn đầy vẻ mừng rỡ khôn siết quay nhìn về hướng Huống Thiên Minh.
"Chẳng lẽ không buồn cười sao?" Đế Thích Thiên quả thật vô cùng vui vẻ, cùng với Thiên Mông tranh đấu ròng rã suốt vạn năm, cũng đều không cách nào phân định thắng bại. Cuối cùng, hắn thần bí biến mất tại trong Thiên Khanh, nguyên vốn cho là cái lão gia hỏa này đang giở trò ma kế quỷ gì đó, muốn dẫn dụ mình vào bẫy, cũng không hề nghĩ tới, hắn vậy mà lại khăng khăng với ý định một lần nữa luân hồi chuyển thế. Mà sau khi chuyển thế, còn tạo ra được thế hệ nối tiếp mình, lại lấy gương mặt của Thiên nhân làm khuôn mẫu, điều này làm cho Đế Thích Thiên rất là cao hứng, Thiên Mông cái lão gia hỏa này, vào lúc cuối cùng, vẫn còn cho rằng Thiên nhân tộc nếu so với Tu La tộc của hắn ưu tú hơn hẳn đấy.
Nhìn Huống Thiên Minh một thân sát khí chậm rãi đi tới trước mặt đám người Hồng Quân, Đế Thích Thiên trong mắt lần nữa lộ ra nét cười hàm ý châm biếm cũng khó mà che dấu, chỉ vào gương mặt anh tuấn của Huống Thiên Minh, cười nói:
"Tiểu tử kia, ngươi nhìn xem mặt mũi của ngươi kia, bọn Tu La tộc này xấu xí như ma làm sao có thể có cái tư chất hoàn hảo như ngươi chứ? Mặc dù ngươi có được Thiên đạo chi nhận, nhưng bằng vào tu vi của ngươi hiện giờ vẫn như trước không cách nào hoàn toàn nắm trong tay cả Tu La giới. Không bằng như vậy đi, ngươi tôn ta làm thầy, thật lòng dâng hiến ra Thiên đạo chi nhận thuộc về ngươi, ta có thể cam đoan ngươi mãi mãi bất tử, mà còn vĩnh viễn chưởng quản Tu La giới."
Đế Thích Thiên trầm ngâm một chút, ngưng cười, nghiêm túc chăm chú nhìn Huống Thiên Minh:
"Thiên giới cùng Tu La giới Chúng ta đúng là tồn tại cao cấp nhất trong khắp cả không gian, chính như tên tiểu tử kia nói, Lục đạo Luân Hồi, hẳn là chia làm lục giới, đợi khi ta thống nhất xong lục giới, ngoài Tu La giới ra, ta sẽ để tùy ý ngươi chọn một giới nữa, thế nào?"
Thanh âm của Đế Thích Thiên đầy sức hấp dẫn:
"Ngẫm lại đi, ta là tồn tại chí cao của Thiên giới, nếu như ngươi bái ta làm thầy, như vậy, coi như là trong Thiên giới, ngươi cũng chỉ dưới một người, trên vạn người a!"
Huống Thiên Minh lạnh lùng nhìn Đế Thích Thiên nghe hắn nói đến đây chợt ngắt lời:
"Nếu ta muốn vượt thoát ra khỏi ràng buộc của Thiên đạo, ngươi có thể cho ta sao?"
Hắn miệt thị cười nói:
"Cho dù ngươi tập trung đủ ba khối Thiên đạo chi nhận, lại làm sao? Nhiều nhất bất quá là trở thành mãng thiên này mà thôi, nhưng là, ngươi vẫn như cũ sẽ bị vây trong mảng "thiên" này, lại làm sao có thể lọt ra ngoài? Càng không nói đến vượt thoát ra khỏi Thiên đạo?"
Đế Thích Thiên ngẩn người ra, lời nói của Huống Thiên Minh khiến cho trong lòng hắn chợt rúng động, rất ngạc nhiên thán phục liếc nhìn Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh một cái, trong lòng thầm thở dài tự nhủ: "Tư chất và trí thông minh của hai tên tiểu tử này thật vượt xa Tuyết Phong và Thiên Hồn a, lại có thể nghĩ tới điểm mấu chốt này!"
Đúng vậy, Đế Thích Thiên từ rất lâu trước đây đã hiểu được, cho dù tìm được đủ ba khối Thiên đạo chi nhận, cũng nhiều nhất bất quá là trở thành mảng Thiên kia mà thôi, tuy là đại biểu cho Thiên đạo, nhưng như trước vẫn phải chịu sự ràng buộc của Thiên đạo, điểm này, không chỉ hắn hiểu rõ ràng, Thiên Mông cũng hiểu rõ ràng, trong Tu La giới và Thiên giới, rất nhiều lão quái vật từ rất lâu tiềm tu càng hiểu rõ hơn.
Thoáng trầm mặc một chút, Đế Thích Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
"Ta trở thành Thiên, như vậy chính là đại biểu cho Thiên đạo, nếu như ta không trừng phạt ngươi, vậy hóa ra Thiên cũng không thể đối phó với ngươi, như vậy so với việc một mình người lần mò tìm kiếm, há chẳng phải là dễ dàng quá sao?"
Huống Thiên Minh châm biếm nói:
"Đây là ý nghĩa sự tồn tại của ta, phụ thân của ta sáng tạo ra ta, tức là muốn ta hoàn thành ước nguyện của ông! Để hoàn thành tâm nguyện, vượt thoát ra khỏi sự ràng buộc của "Thiên", phụ thân của ta dám lấy thân mình ra thử nghiệm, không chút do dự đi vào trong Lục đạo Luân Hồi kia, đồng thời còn sáng tạo ra cương thi nhất tộc chúng ta. Ngươi dám không?"
Trong mắt của hắn chứa đầy vẻ miệt thị, nở một nụ cười băng lạnh nói:
"Ngươi có thể vứt bỏ tu vi hiện giờ, một lần nữa đi vào luân hồi không?"
Đế Thích Thiên trong đôi mắt vàng hiện lộ vẻ suy tư sâu sắc, nghe Huống Thiên Minh lạnh lùng châm biếm, hắn cũng không có tức giận, mà sâu tận đáy lòng hắn thầm hỏi chính mình. Không sai, Thiên Mông vì trong tâm tư của hắn theo đuổi Thiên đạo, mà không tiếc buông bỏ một thân tu vi kinh thế hãi tục, không tiếc buông bỏ cả bộ phận Thiên đạo thuộc về hắn kia, lại càng không tiếc buông bỏ ngôi vị chí tôn của Tu La tộc, mà dứt khoát đi vào trong Lục đạo Luân Hồi, một lần nữa tu luyện lại từ đầu. Chính mình có thể làm được như vậy sao?
Huống Thiên Minh lẳng lặng nhìn Đế Thích Thiên, thanh âm hòa hoãn đôi chút nói:
"Hết thảy những việc phụ thân ta làm, đều là tấm gương tốt và là mục tiêu cho ta theo đuổi, ta hôm nay, cần thiết đúng là tích lũy thời gian cùng lĩnh ngộ, mà không phải là sự hưởng thụ và cái quyền thế ấy!"
Đế Thích Thiên trầm mặc một hồi lâu, mới ngẩng đầu chăm chú nhìn Huống Thiên Minh, gật gật đầu, cười nói:
"Ngươi nói không sai, rất chính xác, mặc dù con đường phía trước mờ mịt, nhưng chỉ cần giữ vững quyết tâm, cuối cùng ắt sẽ đạt tới mục tiêu của mình! Chẳng qua là, ta không thể cho phép xuất hiện bất cứ người nào vượt ra ngoài Thiên đạo!"
Trong mắt hắn lộ ra một tia sát khí, nhìn Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh khẽ cười nói:
"Bất luận là ai, muốn vượt khỏi Thiên đạo, đều phải nhận chịu sự truy sát của ta, bởi vì, ta chính là Thiên này!"
Thanh âm của hắn rất nhẹ, mà phảng phất như lão bằng hữu nói chuyện cùng nhau, không có xen lẫn một tia sát khí nào, nhưng có được niềm tin mãnh liệt làm cho bất cứ ai cũng không thể không tin phục, cùng với sát ý kia làm cho trong lòng người nơm nớp hoảng sợ.
Cảm nhận được sát ý của Đế Thích Thiên đối với chính mình, Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đồng thời lộ ra thần sắc kiên định, cùng nhau nhìn về phía Đế Thích Thiên, Hồng Quân hắc hắc cười nói:
"Đế tiền bối dã tâm thật ghê gớm, lại có thể mưu đồ độc chiếm Thiên đạo chi nhận, chẳng lẽ ngươi không biết làm như thế là phải bị trời phạt sao?"
"Huống chi, cho dù ngươi có thể chiếm được cả khối Thiên đạo chi nhận kia, cuối cùng trở thành "Thiên", thì có thể đạt thuận lợi dễ dàng giết chúng ta sao? Tiền bối không khỏi có suy nghĩ quá mức đơn giản rồi!"
Hồng Quân hắc hắc cười, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện một vầng hào quang giống như ánh sáng mặt trời chói mắt, chỉ thấy cơ hồ đã trở thành một màn hào quang hình tròn trôi bồng bềnh trên bàn tay của Hồng Quân, đúng là thiên tôn linh thất, Hồng Quân giới.
Cảm nhận được quang cầu trên bàn tay của Hồng Quân tản phát ra khí tức cường đại, Đế Thích Thiên sắc mặt đột nhiên biến đổi, quát lạnh:
"Đây là cái vũ khí cổ quái gì? Lại cường đại như thế, chẳng lẽ ngươi cũng giống như Tát Hải kia, cũng hình thành cho chính mình một không gian riêng biệt phải không?"
Hồng Quân lộ vẻ tươi cười, Hồng Quân giới trong tay quang mang bắn ra bốn phía, dưới sự rèn luyện không ngừng của hắn nhiều năm qua, theo tu vi của hắn liên tục nâng cao, Hồng Quân đạo không ngừng hoàn thiện cùng với lĩnh ngộ Thiên đạo càng ngày càng sâu xa, Hồng Quân giới kia cũng dần dần thoát khỏi hàng ngũ Thiên Tôn linh bảo, từng bước tiến lên cảnh giới cao cấp hơn, uy lực cũng càng tăng cao lên.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Đế Thích Thiên, Hồng Quân khe khẽ lay động Hồng Quân đạo một thoáng quang mang kia từ từ thu liễm lại, bình thản nói:
"Đây chính là Tu La kim nguyên bảng do Thiên Mông sư phụ dùng một thân tu vi ngưng kết mà thành, gặp ta trong lúc vô tình thu được, và luyện hóa trở thành pháp bảo của chính mình, hiện nay được gọi là Hồng Quân giới! Tự hình thành một giới hay không thì chưa biết được, chẳng qua là đến nay cũng không thể sánh cùng cái thứ kia của phụ thân, có thể sáng tạo ra các chủng loại sinh vật, cho nên vẫn không xưng được là tự hình thành một giới!"
Đế Thích Thiên lộ vẻ xúc động, người tuổi trẻ này quả hùng mạnh làm cho hắn có phần kinh ngạc, tay phải chậm rãi vỗ về hướng Hồng Quân, nhẹ giọng quát:
"Đã như vầy, chúng ta đây hãy đọ sức một phen mới được, ta cũng muốn xem thử, toàn thân công lực của Thiên Mông lão quỷ kết hợp với luyện chế của ngươi, sẽ mang đến cho ta cái ý nghĩ mới mẻ bất ngờ gì đây!"
Vừa nói xong, chỉ thấy không gian bên cạnh Hồng Quân đột nhiên vỡ nứt ra, một cái khe đen nhánh mang theo đạo sát ý ngất trời tức thì đem Hồng Quân bao trùm lại, hắc quang chợt lóe, mà dường như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua như thế, đó là không có hình bóng.
Nếu như không phải Hồng Quân lúc này không có bóng dáng, Tôn Thiên và Lãnh Diễm Phỉ tất nhiên sẽ cho là chính mình bị hoa mắt, Đế Thích Thiên kia ra tay tập kích không khỏi quá mức quỷ dị, ngay cả động tác cũng không thấy nhích động chút nào, Hồng Quân lập tức đã bị cái khe không gian kia cuốn vào trong đó, cái tu vi cao thâm này quả thực là làm cho người ta nghe nói mà rợn cả người.
Còn Huống Thiên Minh sắc mặt lại bình thản, không mảy may để ý đến việc Hồng Quân đột nhiên biến mất, chỉ lẳng lặng coi chừng động tĩnh của Đế Thích Thiên, mắt lộ ra vẻ thản nhiên cười nhạo.
Đế Thích Thiên sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, tịnh không có đắc ý chút nào, hai mắt gắt gao nhìn quanh quẩn phía sau Lãnh Diễm Phỉ và Tôn Thiên, chợt nhẹ giọng nói:
"Nếu đã tới, thì ra đi, trốn trốn núp núp mưu tính gì đó?"
Trong không khí một cổ ba động truyền đến, năm đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện ở trước mặt Lãnh Diễm Phỉ và Tôn Thiên đang trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy đứng đầu là một gã thanh niên nam tử tóc dài xõa vai, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn tột cùng, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy một đạo quang tuyến thấu suốt hết thảy làm cho người ta không tự kìm chế được tâm tình bị cuốn hút vào, tuy rằng không có khôi ngô anh tuấn như Huống Thiên Minh thoáng nhìn qua liền sa vào tình cảm, nhưng lại càng thêm ý vị sâu xa, khiến người ta không kiềm được phải tìm đến.
Huống Thiên Minh giờ phút này đã vô thanh vô tức bay tới trước mặt nam tử trẻ tuổi kia, cung kính hành lễ, trong ánh mắt toát ra thần sắc cực độ mừng rỡ, cười lớn nói:
"Tần bá phụ, cuối cùng gặp được ngài rồi!"
Phía sau nam tử trẻ tuổi, Hồng Quân đã khom người mà đứng, thần sắc trên mặt sáng rỡ vui mừng khôn siết, chăm chú nhìn hình dáng hiền hòa ở trước mặt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Người vừa tới không là ai khác, chính là Tần Vũ! Chỉ thấy khóe miệng Tần Vũ thoáng hiện một nụ cười nhìn Huống Thiên Minh gật đầu, lập tức lại đưa mắt nhìn vào Đế Thích Thiên.
"Đế Thích Thiên?" Tần Vũ lúc này sắc mặt bình thản, trong mắt lại xen lẫn vẻ mừng rỡ cùng kích động, hiển nhiên gặp được Hồng Quân cùng Huống Thiên Minh, tâm tình ông lúc này cũng rất hỗn tạp.
Đế Thích Thiên lạnh lùng nhìn lại Tần Vũ, cũng tự nhiên nói:
"Tần Vũ?"
Hai người đồng thời gật đầu, sau đó lại cùng bật cười ha hả.