Mọi người đều gật gật đầu, biết ba mươi năm sau này tạm thời an toàn, còn Hồng Quân ba mươi năm sau xuất quan. Khi Hồng Quân xuất quan, Lưu Quang sẽ không còn đáng sợ nữa rồi. Tình hình có phức tạp đi nữa, cũng có thể linh dộng xoay sở.
"Đúng rồi. Lão Huống, ban nảy trong lúc chiến đấu, ngươi nói là năng lực này của ngươi là cái gì thiên đạo, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Còn có a, Cương Thi nhất tộc các ngươi là Thần Thú à, làm sao có thể nảy sinh truyền thừa ký ức cái này tính đùa sao?" Tần Tư không hiểu được tra hỏi, mọi người chung quanh cũng phụ họa gật gật đầu, đều dùng ánh mắt nghi hoặc dò hỏi nhìn Huống Thiên Minh.
"Hai hạng năng lực này, là sau khi ta hoàn thành Vô Thử biến thân đột nhiên có được, cái kiểu đột nhiên có như thế, khiến cho ta không khỏi nghĩ đến vấn đề truyền thừa trí nhớ của thần thú cao cấp cùng với siêu cấp thần thú, chẳng qua là cái này cùng với truyền thừa trí nhớ của thần thú không giống nhau, Cương Thi không giống với thần thú, lúc khởi đầu tốc độ tu luyện so với thần thú chậm hơn nhiều. Hơn nữa hình như bất luận một Cương Thi nào, sau khi đạt tới Vô Thử biến thân cũng sẽ có được hai hạng năng lực này, lần trước sau khi nghe tiểu Quân nói về Thiên đạo gì đó, ta mới hiểu rõ điều này."
Huống Thiên Minh dừng lại một chút, tiếp tục nói:
"Khi ở tầng thứ tám, chúng ta đã từng gặp được một người "người tốt bụng", chúng ta không chút khách khí bắt hắn giết đi, thật ra nói là người tốt bụng, cũng chỉ là biểu hiện hình dáng bên ngoài của hắn mà thôi. chỉ có ta biết sau này hắn sẽ mang đến cho chúng ta biết bao phiền toái, mà một khi ta giết chết hắn, hàng loạt những phiền phức sau này cũng đều biến mất. Điều này không phải đã chứng thật như lời nói của Hồng Quân đúng là nắm trong tay sinh mạng của mình sao?"
Sau khi nghe Huống Thiên Minh giải thích, tất cả mọi người đều thông suốt gật gật đầu, Tần Tư nói:
"Cũng đúng, nếu như lần này không phải nhờ năng lực đoán trước của lão Huống, chỉ sợ ta không cần đến tên thần bí đó giết chết, chỉ một chiêu đã bị Lưu Quang tiêu diệt rồi."
"Ồ! Nguyên lai là Thiên Minh chỉ dẫn cho ngươi, ngươi quá xấu xa, ngươi quá xấu xa, không nói cho người ta biết, để cho ta lo lắng!" Băng Nghiên vẻ mặt tức giận đập ình ịch vào bộ ngực nở nang của Tần Tư, hệt điệu bộ của một cô gái nhỏ.
"Ái da, chỗ này vừa mới bị Lưu Quang đánh qua. đừng, đau a!" Tần Tư làm bộ kêu đau, khiến Băng Nghiên vội vàng dừng tay, trên mặt lộ vẻ đau lòng.
Bầu không khí hòa dịu trở lại, Tần Tư còn tiếc rẻ nói:
"Ôi! Chỉ tiếc năng lực đặc thù của lão Huống không thể sử dụng trọn vẹn không kiêng nể gì, đúng là giống như một đóa hoa tươi ở trước mặt mình, chính mình lại không thể ra tay hái mà không hề kiêng dè chút nào.
"Hái cái gì? Ngươi nhớ tới hoa tươi ở chỗ nào đó? Hừ?" Băng Nghiên khi nghe Tần Tư ví dụ, lập tức biến sắc mặt, cả giận véo tai Tần Tư nói.
"Ha Ha Ha Ha..." Lôi Vệ thấy màn thịnh nộ nổi lên phá lên cười một tràng dài:
"Mọi người cũng đi tu luyện đi chứ, trước khi Hồng Quân xuất quan, có thể tăng lên thực lực được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ta cứ có cảm giác, địch nhân của chúng ta không chỉ có một tên Lưu Quang, mà còn khó ứng phó hơn."
"Còn dùng cảm giác sao? Không phải là Chu Viêm lão tiểu tử kia chứ!?" Tần Tư xoa xoa tai nói.
Bên trong Thiên Tôn thành, trong phòng luyện khí, Chu Viêm đang điều khiển hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo trong lò luyện khí, tiến hành tinh luyện hết lần này đến lần khác.
Hai kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo trong lò này, đúng là Chu Viêm từ nơi Tần Tư cướp đoạt được, một kiện là Hỏa Nguyên Linh Châu, kiện kia là một cây thương, đều là Hồng Mông linh bảo do Lâm Mông tặng cho Tần Tư.
"A!" Chu Viêm hét lớn một tiếng, Hư vô nghiệp hỏa bên trong lò bùng cháy mãnh liệt, bao bọc quanh hai kiện Hồng Mông linh bảo, mặc sức thiêu đốt.
Không biết đốt đã bao lâu, hai kiện Hồng Mông linh bảo phát ra một trận âm vang ù ù, Hư vô nghiệp hỏa từ từ chuyển thành Tịnh hỏa màu trắng, tiếp tục dần dần chuyển thành Thần hỏa màu đen, hai kiện Hồng Mông linh bảo đang xoay tròn lúc nhanh lúc chậm từ từ chậm hẳn lại, âm thanh ù ù biến mất, hai luồng Hồng Mông linh khí từ trong nó tung bay lên.
Sau khi mất đi Hồng Mông linh khí, hai kiện Hồng Mông linh bảo từ lâu dưới sự thiêu đốt của Hư vô nghiệp hỏa, từ từ dung hóa thành một khối nguyên liệu.
Chu Viêm phất tay một cái, hai luồng Hồng Mông linh khí liền bay đến nổi lơ lửng trong tay hắn.
"Ha Ha Ha Ha... Khổ cực nhiều năm như vậy, cuối cùng để cho ta chiếm được! Đáng tiếc Lưu Quang thật sự là quá khiếp nhược. Vậy mà lại bị mấy tên Thần Vương đánh cho đến nổi không còn sức để chống cự, không biết lúc ta ra tay có bị bọn họ phát hiện ra hay không?" Chu Viêm tay trái nâng Hồng Mông linh khí đã hợp lại làm một, thuấn di tới một mật thất khác, tay phải lại vẩy vào hư không một cái, một khối vật chất màu xám cùng với Hồng Mông linh khí kích cỡ giống nhau xuất hiện phía trên tay phải hắn, giống như Hồng Mông linh khí cùng nổi lơ lửng trên không.
"Bất quá, cho là bị bọn họ phát hiện lại như thế nào? nhiều năm trôi qua như vậy, ta vẫn một mực hao tổn sức lực truy tìm, chính là để chứng thật dự đoán của ta, nếu như ta đoán không sai..." Chu Viêm hai tay nhè nhẹ vẩy động, hai luồng khí thể dưới dạng hơi mờ ảo từ từ hướng vào nhau bập bềnh bay tới, "Không, dự đoán ta của nhất định là chính xác, nhất định là chính xác!" Chu Viêm nói ra câu nói đó chẳng qua là để khích lệ cho mình, lại dường như là đang an ủi chính mình.
Hai luồng linh khí đúng như ý muốn của Chu Viêm, từ từ dung hợp với nhau, làm cho linh khí vốn đã đậm đặc, lộ ra rõ ràng càng thêm dày đặc.
"Ha Ha Ha Ha... dự đoán của ta quả nhiên không sai, quả nhiên không sai a! Ha Ha Ha Ha..." Nhìn thấy hai luồng khí thể chẳng những không bài xích lẫn nhau, mà lại dung hợp cùng một chỗ, Chu Viêm lúc này phá lên cười thích chí.
"Như vậy, dựa theo dự đoán của ta tiến hành tiếp tục thôi..." Chu Viêm ánh mắt nóng bỏng khác thường nhìn vào hoa văn của khí thể, hưng phấn mở miệng nói: "Cái này dứt khoát so với Hồng Mông linh khí và khối khí màu xám là đẳng cấp cao cấp "Ô Hô", linh khí thậm chí cao hơn mấy bậc, nếu như ta đem nó dùng để luyện khí, nói không chừng lại một kiện Thiên Tôn linh bảo nữa qua tay ta xuất thế, bất quá, Thiên Tôn linh bảo ta đã tổn hao không biết bao nhiêu tinh thần sức lực mới luyện chế được một kiện, vậy là đủ rồi. Bây giờ, cũng nên tới phiên ta bồi bổ thân thể sau đó thì, A Ha Ha Ha..." nghĩ đến điểm mấu chốt, Chu Viêm lúc nào cũng không kiềm chế được nỗi hưng phấn cười lên một tràng dài, làm cho cả mật thất đều chấn động tiếng "ông ông" vang rền.
Cười xong, Chu Viêm trong tay không ngừng kết ấn, các loại quang mang màu xám từ trong tay Chu Viêm tung bay ra.
Thời gian không biết qua bao lâu, Chu Viêm ngừng tay, cảm khái nói:
"Thêm vào cấm chế lúc trước, lúc này một lần nữa tăng trọng cấm chế cùng một chỗ, cho dù Lưu Quang muốn vào đây, cũng phải hao phí một phen khí lực a? Hừ Hừ, Lưu Quang, giá trị lợi dụng của ngươi đã hết rồi. Nếu như bọn Tần gia không giết chết ngươi, ngươi nên cầu khấn nhiều hơn một chút để ta đừng mau chóng xuất quan như vậy a, Hừ Hừ Hừ! Ha Ha Ha Ha..."
Ngưng cười, Chu Viêm vung tay lên, luồng linh khí dưới dạng hơi mờ ảo hoa văn dày đặc đó sáp nhập vào thân thể, Chu Viêm ngồi xuống khởi sự bế quan.
Hai mươi hai năm thời gian nhanh chóng trôi qua, vẫn đang bế quan vào thời điểm quan trọng sau cùng, còn Hồng Quân, cũng còn phải tám năm nữa mới xuất quan, về phần Lưu Quang, trong hai mươi hai năm này cũng không có đến đây lần nào nữa.
Trong Hồng Mông không gian, một khối khí thể so với Hồng Mông linh khí còn muốn đậm đặc hơn ngăn cách với Hồng Mông linh khí ở xung quanh nó bằng một mảnh chân không, ở giữa khối khí thể đó, Tần Vũ một thân hắc bào ngồi thẳng trong đó.
Cách khối khí thể đó không xa, Hồng Mông, Cổ Bàn bốn người bọn họ đang ngồi quay quần nói chuyện phiếm.
"Thiên rõ ràng không thể đo lường được con người... Thiên rõ ràng có thể đo lường được con người..." Cái đề tài này, trong lúc Tần Vũ đang bế quan, bốn người đã bàn luận vô số lần, chẳng qua là thỉnh thoảng Cổ Bàn lại đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, chạy đến khối khí thể mới đậm đặc kia đi dạo vài vòng, đến gần quan sát cái khe hở lần đó bị Cổ Bàn dùng búa bổ tách ra.
Hiện giờ, cái khe đã hoàn toàn khép lại biến mất, nếu muốn bổ tách ra một đạo lần nữa, Cổ Bàn ắt phải tiêu hao một phần lớn lực lượng, cái khe hở chật hẹp lại không cách nào để cho người tầm cỡ Chưởng khống giả gượng ép tiến vào, điều lợi không bằng hại.
"Đến cái tầm cỡ của chúng ta lúc này, lại hiểu biết hạn chế về thiên mệnh ư?" Hồng Mông sống vô số năm tháng, thời gian gần nhất lúc nào cũng bùi ngùi xúc động.
"Đại ca, như vậy không phải rất tốt sao. Huynh hà cớ gì còn phiền muộn tự làm khổ mình chứ?" Tần Thạch Thiên ra vẻ ông cụ non đối với thành tựu của mình rất vừa lòng, lúc này cũng do hắn thường xuyên khuyên giải đại ca và Nhị ca.
"Ôi! Năm tháng vô tận đã trôi qua, ta mãi là người cô độc, vốn thuận theo đạo của chúng ta không đơn độc mà còn vui vẻ mới phải, nhưng cô độc đã bao lâu, tận đáy lòng quá cô quạnh rồi. Bất chợt nghe thấy có thể có thứ tầng cấp cao hơn để cho chúng ta theo đuổi, lại làm sao có thể làm cho ta chịu đựng được nỗi cô đơn hiu quạnh này?" Hồng Mông cảm khái vô cùng.
"Từ sự kết hợp giữa Hồng Mông linh khí cùng Tử khí xem ra, hai cái không gian hẳn là phải ngang hàng mới đúng a?" Tần Thạch Thiên chưa hiểu rõ lên tiếng hỏi.
"A A! Tứ đệ hắn đã từng đến không gian kia, đối với cái gọi là Lục đạo Luân Hồi của tầng thứ chín đó cũng được nghe nói tới, nói như thế, trong Hồng Mông không gian, ngoại trừ Hồng Mông kim bảng cùng ta là Hồng Mông không gian thai nghén mà sinh ra, còn lại đều là do ta sáng tạo ra, về điểm ấy, các vị đệ đệ cũng không cần phủ nhận, cũng đừng nóng giận "ha ha", nhưng là, đối với cái cổng Lục đạo Luân Hồi kia, cho dù kết hợp năng lực của năm huynh đệ chúng ta, cũng không thể sáng tạo ra được, luân hồi, vốn chính là công việc thiên địa tạo hóa, thuộc về hành động nghịch thiên, còn chúng ta có thể sáng tạo, có thể tiến hành trừng phạt, thuộc hạng tối cao sống ở trong Hồng Mông không gian, nhưng là, chúng ta vẫn không cách nào nhìn thấu một phân vận mệnh của con người, Thiên đúng thật rõ ràng là không thể lường được sao? Hơn nữa, chúng ta không cách nào thay đổi vận mệnh của người khác vốn đã được định sẳn, Thiên quả thật là không lường được sao? Hồng Mông bùi ngùi xúc động nói.
Nói xong, ông nhìn vào Lâm Mông.
"Nhị đệ, Thần giới Lâm Mông vũ trụ của ngươi, cái Chu gia kia, đúng là có người được xưng danh là Thiên Tôn vĩnh cửu, mà ta và ngươi lại không cách nào phá vỡ cái số mệnh này của hắn, đây là vì sao?"
Lâm Mông tiếp lời nói:
"Đại ca huynh cũng đừng nói đùa. Nếu như dễ dàng thay đổi số mạng của người khác như thế, vậy đến lúc đó cơ hồ cả vũ trụ đều là Thiên không lường được con người rồi. Ta đây cũng không muốn, cảm giác không thể nắm rõ trong tay mình, thật không dễ chịu… càng huống chi..." Lâm Mông chần chờ một chút, lại không nói ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Ha Ha! Càng huống chi, Hồng Mông kim bảng cũng nêu lên rồi. Thiên mệnh không thể không tuân theo..." Hồng Mông tiếp lời nói.
Hồng Mông sống đã hơn một ngàn cái diễn kỷ, lúc nào cũng đều dựa theo điều quy tắc nho nhỏ này tiến hành. Cho tới nay, cũng chưa từng có cảm giác không ổn chút nào, dù sao, ông là tồn tại lâu đời nhất tại vũ trụ, cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy để đi khống chế vận mệnh của người khác.
Chẳng qua là, thời gian gần đây đột nhiên phát sinh liên tiếp hai ba sự kiện, có thể có rất nhiều biểu hiện, cho dù bản thân làm chưởng khống vũ trụ, cũng bị người ta nắm giữ khống chế vận mệnh của mình, cái loại cảm giác này quả thật là không dễ chịu. Nhất là Hồng Mông thuộc vào loại tồn tại tối tối cao trong vũ trụ.
Vì lẽ đó, sự xuất hiện của Vô Danh không gian cùng với Cánh cửa Lục đạo Luân Hồi, làm cho bọn họ tìm được con đường nâng cao lên thực lực của chính mình, thúc đẩy việc thăm dò tìm kiếm những sự vật chưa biết đến.