Nhìn ánh mắt Tần Vũ sáng ngời, chẳng biết vì sao, trong lòng Tình nhi cực kỳ yên tĩnh. Từ nhỏ đã cùng Tần Vũ sống chung một chỗ, khiến cho Tình nhi đối với hắn vô cùng tín nhiệm, cho nên nàng là người đầu tiên lĩnh ngộ được cái cảm giác tuyệt vời hoàn toàn khống chế lực lượng trong cơ thể.
"Vũ ca ca. Chúng ta kế tiếp sẽ đi đâu? Tình nhi trưởng thành rồi. Có thể vì Vũ ca ca xông pha chiến đấu!" Tần Vũ sủng ái vuốt mái tóc dài mềm mại của Tình nhi, cười nói:
"Kế tiếp Vũ ca ca muốn đi tìm những người đối với Vũ ca ca rất trọng yếu! Có thể nói, Vũ ca ca sinh ra chính là để tìm kiếm những người này!"
"Sinh ra? Vậy vũ ca ca huynh biết bọn họ sao? Chẳng lẽ huynh sinh ra đã gặp qua bọn họ?"
Tình nhi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Tần Vũ thần sắc thoáng có chút buồn phiền, trong lòng không biết vì sao, có phần mâu thuẫn với việc Tần Vũ đi tìm những người đó. Dường như trong mơ hồ có loại cảm giác: "Những người này chắc chắn sẽ khiến cho Tần Vũ phân tán sự quan tâm đến mình. Đến lúc đó thì không thể một mình hưởng thụ sự ôn nhu của Vũ ca ca đối với mình rồi." Tần Vũ gật đầu, lập tức lại lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"Những người đó là những người trọng yếu nhất trong cuộc sống của Vũ ca ca, không có bọn họ, cũng sẽ không có Vũ ca ca ngày nay. Kiếp trước... Trước đây đúng là rất quen thuộc. Vũ ca ca nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra bọn họ đấy. Nhưng mà, đến hôm nay, Vũ ca ca quả là không cách nào phân biệt ra những người này nữa!" Dứt lời, thở dài một hơi trong lòng cười khổ nghĩ tới Sương nhi vì sao không nói cho mình biết sau khi chuyển thế đám người Liên Gia Gia sẽ có cái đặc điểm gì đó, hay có lẽ hắn cũng không biết.
Cảm nhận được sâu trong đáy lòng Tần Vũ chứa đầy nỗi bi thương và bất đắc dĩ, trong lòng Tình nhi cũng có chút buồn bã, trong hai mắt lấp lánh nước mắt. Nói:
"Vũ ca ca chúng ta không nên buồn khổ, cho dù bây giờ không nhận ra bọn họ, chúng ta cũng sẽ tìm được phương pháp có thể nhận ra được hình dáng của bọn họ. Tình nhi sẽ theo cùng Vũ ca ca cùng nhau tìm kiếm tiếp tục, đến khi nào tìm được bọn họ mới thôi!" Tần Vũ trong lòng ấm áp, vỗ vỗ bờ vai mềm mại của Tình nhi, mắt lộ ra vẻ cảm động. Từ khi chuyển sinh tới nay, trong lòng Tần Vũ chỉ có một cái nghi vấn rất lớn:
"Chuyển sinh thuận lợi rồi, nhưng là Tư nhi và Liên Gia Gia thậm chí Triệu lão sư bọn họ, mình nên làm sao để nhận ra chứ?" Nếu như là ở kiếp trước, bản thân là cảnh giới Chưởng khống giả, căn bản không cần phải hỏi, liền có thể thông qua linh hồn bọn họ để phân tích. Linh hồn là hiệu quả chân thật nhất trạng thái của mỗi người ngay cả thân phận.
Nhưng đến hôm nay, dù sao cũng không thể phân tích như vậy, cho dù hôm nay có đạt tới cảnh giới Chưởng khống giả, cũng không cách nào thông qua linh hồn để phân biệt ra những người này. Dù sao sau khi chuyển sinh, trí nhớ bọn họ sớm đã bị Lục đạo Luân Hồi làm cho tiêu tan, trạng thái linh hồn cũng sẽ giống như những người cùng một giới. Nhưng là như thế nào để hắn phân biệt? Có thể nói, nếu như không giao cho bọn họ trí nhớ của kiếp... trước, bọn họ sẽ hoàn toàn chính thức trở thành người của nơi này là Thiên nhân hoặc là Tu La nhân!
Bất tri bất giác, trên mặt Tần Vũ lộ ra nụ cười khổ. Nếu như tìm giao cho bọn họ trí nhớ, phải như thế nào mới tìm được bọn họ đây? Thiên giới rộng lớn bao la, khiến trong lòng Tần Vũ hoàn toàn mất đi niềm tin. Hôm nay thần thức chỉ có thể quan sát thấy được tình huống chừng mười dặm, tưởng muốn nắm giữ trạng thái linh hồn mỗi một người, điều kiện tiên quyết là phải đem những người này bao phủ vào trong lĩnh vực của mình, mà tu vi của Thiên nhân này không thể cao hơn mình! Tần Vũ cười khổ lắc đầu. Cho dù như thế, tưởng cũng không cách nào từ trạng thái linh hồn của những người đó phân biệt ra trạng thái của đám người Liên Gia Gia.
Nghĩ đến việc tới Thiên giới hơn mười năm, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì, Tần Vũ không biết làm sao, nhìn xa xa kia ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống, ánh sáng mặt trời tràn ngập sức sống làm cho tinh thần hắn cũng không kiềm nén nữa phấn chấn hẳn lên. Nhất định sẽ có biện pháp tìm được mọi người, chỉ cần có lòng thành.
Nhìn mặt Tần Vũ lúc thì buồn bả lúc thì lại tràn ngập bộ dáng ý chí kiên định, trong lòng Tình nhi vô cùng hoang mang. Chẳng qua là nàng cũng không có hỏi gì thêm, sau khi đạt tới ba đôi cánh, tâm trí của nàng tựa hồ cũng theo đó thành thục hơn rất nhiều, đối với rất nhiều chuyện, cũng có cái nhìn và quan điểm của mình, nhìn thấy tình hình lộ trình tìm kiếm mọi người sắp phải chịu đựng khó nhọc và đường thì dài a! Tần Vũ khoanh tay đứng bên cạnh Tình nhi, hình dáng có chút cô tịch giờ phút này lộ ra vẻ vừa tràn ngập dâng trào quyết tâm, vừa lại tràn ngập vẻ đơn độc buồn khổ, cảm giác mâu thuẫn đến cùng cực khiến cho Tình nhi cũng không biết nói như thế nào mới tốt.
Hải Huyên nhìn hai nam tử vẫn đi theo ở sau lưng nàng từ lâu. Chau mày trong lòng rất khó chịu nhưng chẳng biết làm sao:
"Đế Tuyết Phong, huynh đệ các ngươi có thể đừng đi theo sau ta được không?" Trong thanh âm của Hải Huyên chứa đầy nỗi bực bội và phiền muộn. Trong đôi mắt... sáng ngời lúc này lộ ra vẻ khẩn cầu hai người. Đế Tuyết Phong cùng Đế Thiên Hồn nghe vậy lập tức dừng chân lại, liếc nhìn nhau, chợt lóe ra ý bỡn cột trong mắt hai người, nhìn bộ dáng Hải Huyên đầy vẻ buồn bực càng thêm kiều diễm ướt át, Đế Tuyết Phong nhìn thấy trong cổ họng một trận sôi lên ùng ục, trên mặt hắn hiện ra nụ cười thung dung, nhẹ giọng nói:
"Khoan... cái này. Hải Huyên. Ta và đệ đệ từ Tu La thành đến. Đối với Ma thành rất là xa lạ. Hơn nữa, nàng nhìn xem hai người chúng ta tướng mạo anh tuấn hiền lành, sẽ không gây phiền hà cho nàng, thế nào!"
"Vậy các ngươi nghĩ thế nào? Vì sao nhất định phải đi theo sau ta?" Nghe được cái từ anh tuấn hiền lành này. Hải Huyên thiếu chút nữa nôn ra. Anh tuấn vô sỉ ngược lại có thể đem ra hình dung bộ dáng cùa Đế Tuyết Phong, thiện lương sao? Chưa từng nhìn thấy.
"Hắc Hắc... cái này, chúng ta tới đây, không có chỗ trú ngụ. Nàng xem lại không có "huyết thạch", Hải Huyên tiểu thư có thể tìm giúp cho huynh đệ hai người chúng ta một chỗ nghỉ chân được không? Tốt nhất là có thể ở chỗ nào gần gần Hải Huyên tiểu thư!" Đế Tuyết Phong xoa xoa tay, trên mặt hiện lộ nụ cười đầy vẻ ti tiện bỉ ổi, có thể nói rất là vô sỉ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đế Thiên Hồn làm bộ như hoàn toàn không có nghe lời nói của ca ca, dù sao từ khi tới Ma thành, cái tên ca ca này trong ý nghĩ của hắn có thể nói từ lâu đã là thần tượng lại làm cho tròng mắt của hắn thiếu chút nữa lọt ra ngoài. Vô cùng thất vọng, nếu như không phải tu vi của hắn rõ rành rành là đã đạt tới cảnh giới bảy đôi cánh thậm chí còn mạnh hơn thế. Đế Thiên Hồn thật muốn lập tức bắt hắn trở về, sau đó khẩn cầu phụ thân lại lần nữa đem hắn nhốt đi, nhưng bây giờ lời nói của Đế Tuyết Phong cũng đúng hợp ý nguyện của Đế Thiên Hồn. Mỹ nữ đẹp như thế, cho dù cả ngày nhìn ngắm cũng là chuyện làm cho người ta hết sức thích ý.
Đế Thiên Hồn mặc dù cũng không như Đế Tuyết Phong kia thuộc loại háo sắc thành tính, cũng không ngại khi trở lại Thiên giới, cướp đoạt phụ nữ này mang trở về đặt ở trong nhà thưởng thức một phen.
Hải Huyên thiếu chút nữa ngất xỉu đi. Nhìn thấy bộ dáng Đế Tuyết Phong vẻ mặt tươi cười, nàng đột nhiên hiểu được vừa rồi ở trong tửu lâu trêu chọc bọn họ quả thực là sai lầm lớn nhất từ trước tới nay. Trong lòng rất hối hận vừa rồi không nên gạn hỏi hai người, ngoài miệng cũng lập tức cự tuyệt nói:
"Không được! Không có huyết thạch, ta có thể tặng các ngươi một ít. Nhưng là nếu như muốn ta đi tìm kiếm chỗ ở cho các ngươi, là tuyệt đối không được!" Đế Tuyết Phong cười nói:
"Huynh đệ hai người chúng ta không quen biết người ở đây a. Đi tới nơi đây, tu vi thấp kém, nếu như mang theo huyết thạch trong người, chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm. Mong rằng Hải Huyên tiểu thư giúp đỡ nhiều hơn, giúp cho hai người đáng thương chúng ta tìm kiếm một chỗ ở an toàn nhé!" Vừa nói, sắc mặt đúng thật là đã trở nên đáng thương hẳn lên. Đế Thiên Hồn nhìn thấy toàn thân nổi da gà lộ dáng sợ hãi khúm núm.
"Nhưng mà... chỗ ở của ta chỉ có nữ tử, cho tới bây giờ chưa có nam nhân nào..." Hải Huyên cắn môi hơi khó xử nói.
Đế Tuyết Phong liếc nhìn Đế Thiên Hồn, lại thấy hắn đang quay đầu lờ đi, cay đắng gượng cười trong lòng thầm mắng cái tên đệ đệ này thật không có nghĩa khí. Trên mặt lại là hiện ra vẻ đáng thương hề! hề! Nét mặt khẩn cầu nói:
"Chúng ta là người lương thiện hiền lành. Sẽ không gây phiền toái cho Hải Huyên tiểu thư. Chỉ cần có một cái chỗ ở là được!"
Trên đường người qua lại đông đúc. Cũng có một vài Tu La nhân cùng Hải Huyên chào hỏi nhau. Xem ra nữ tử này địa vị tại Ma thành cũng không thấp, tại đây rất nhiều người nhận biết nàng.
Chỉ thấy nàng cắn môi, trên mặt lộ ra thần sắc suy nghĩ, trầm mặc đứng ở trước mặt hai người, gió nhẹ thổi tới thoang thoảng mang theo mùi thơm của cơ thể nàng truyền vào mũi hai người, khiến cho hai... người không nhịn được rất đổi si mê. Ba người cứ như vậy trầm mặc một hồi lâu, Hải Huyên mới hơi ngại ngùng nói:
"Các ngươi phải cam đoan. Tại nơi ở của ta không được làm càn trêu chọc các thị nữ của ta!"
"Không thành vấn đề!" Hai người đồng thời kêu lên. Trên mặt cùng hiện ra thần sắc hưng phấn. Mỹ nữ a. Cùng mỹ nữ ở chung một chỗ, sẽ là cái dạng cảm giác gì đây?
"Như vậy, các ngươi đi theo ta đi!" Hải Huyên gật đầu. Sắc mặt khôi phục vẻ tự nhiên, dẫn đầu đi về phía trước. Đế Tuyết Phong và Đế Thiên Hồn liếc nhìn nhau, phấn khích đi theo sát phía sau.
Thân là con của Đế Thích Thiên, hai người từ nhỏ bên cạnh cũng không có thiếu mỹ nữ, có thể nói: Bất cứ loại phụ nữ nào hai người cũng đều gặp qua. Chỉ là, phải biết rằng tính tình bọn hắn tới nay vẫn chưa thể coi là chính chắn, thuộc vào lứa tuổi mới lớn, nói như vậy, vì dễ dàng thuận lợi đạt được cái điều tưởng như khó khăn đó khiến cho bọn chúng sinh ra thích thú. Mà hôm nay, cái gọi là cô gái Hải Huyên này, chính vừa mới đây ở trong tửu lâu cô gái xinh đẹp kia chất vấn hai người, khiến cho hai người đồng thời đối với nàng nảy sinh thật nhiều hứng thú. Đương nhiên, loại hứng thú này, chẳng qua là biểu hiện tâm lý vui đùa hoặc chỉ là trêu ghẹo để tìm vui, hai người cũng không nghĩ muốn làm những thứ gì khác, hết thảy thuận theo tự nhiên.
"Đại ca, ngươi nói xem cô gái này như thế nào?" Đế Thiên Hồn cùng Đế Tuyết Phong sóng vai đi tới, trên mặt thật là yên tĩnh, truyền âm hỏi Đế Tuyết Phong. Đế Tuyết Phong cười hắc hắc, cũng truyền âm trả lời:
"Đương nhiên là cực phẩm. Tầm mắt của ca ca ngươi cũng không kém, nữ nhân này chẳng những là tuyệt thế mỹ nhân, chỉ e rằng địa vị ở trong Ma thành này cũng không thấp lắm!"
"Chúng ta phải làm cái gì đây?" Đế Thiên Hồn có hơi buồn bực. Ca ca đến Ma giới không phải chỉ là để giết thời gian với mỹ nữ sao? Làm sao hôm nay lại nói lên địa vị của cô gái này, trên mặt Đế Tuyết Phong lộ ra vẻ bỉ... ổi, thản nhiên nói:
"Chúng ta? Đương nhiên là cùng mỹ nữ tán tỉnh. Bất quá là, Phụ thân còn giao cho ta một cái nhiệm vụ. Đợi chúng ta thưởng ngoạn đủ rồi, hãy nghĩ đến đi!"